Ngày 29 tháng 9 năm 2012, lễ tang của Louis III được cử hành tại Vatican.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời thăng lên trên không trung, có hơn ba trăm vạn tín đồ Thiên Chúa giáo đứng tràn đầy trong quảng trường, nơi nơi đều là thân ảnh đông đúc, liếc mắt không nhìn thấy cuối.
Ngoại trừ số tín đồ tràn vào đêm qua, còn có nguyên thủ cùng đại biểu đến từ hơn hai trăm quốc gia cũng xuất hiện trong lễ tang của Louis III, kể cả nguyên thủ của quốc gia Thiên Chúa giáo lớn nhất Châu Á là tổng thống Philippines cũng xuất hiện, ngoài ra còn có lãnh đạo của hoàng thất Trung Đông cũng đến tham dự.
Hơn ba trăm vạn tín đồ cùng các nhà lãnh đạo cùng tham gia lễ tang, đúng là một buổi tang lễ long trọng nhất trong suốt trăm năm qua!
Có một không hai!
Đơn giản là vì trong thời gian Louis III trị vì, đã tích cực khởi xướng nền hòa bình thế giới, tận sức dung hợp tôn giáo chủng tộc, đã được toàn bộ thế giới khẳng định.
Vì bảo đảm an toàn của lễ tang cùng ổn định trật tự, ngoại trừ tòa thánh Vatican phái ra đại lượng thành viên giữ gìn trật tự, Italy còn vận dụng một nửa cảnh sát cùng đặc công quân đội.
Khi ánh mặt trời đầu tiên sáng sớm chiếu vào Vatican, Monica trong bộ áo trắng, đội hoàng quan, cầm quyền trượng tượng trưng cho thân phận cùng quyền lực, dẫn dắt thành viên tòa thánh xuất hiện tại quảng trường, cử hành lễ Misa.
Sau khi đoàn người Monica xuất hiện, cả quảng trường rộng lớn đều yên lặng, ngoại trừ những nguyên thủ quốc gia, những người khác đều quỳ xuống, dùng phương thức này biểu đạt tôn kính cùng thương tiếc với Louis III.
Buổi lễ Misa được chấm dứt trong không khí trang trọng và nghiêm túc.
Sau khi cử hành xong lễ Misa, Monica ra lệnh một tiếng, trong tiếng khóc của toàn bộ tín đồ Thiên Chúa giáo, lễ an táng Louis III được cử hành theo hình thức không công khai ngay tại đại điện giáo đường.
Khác với lễ Misa, dân chúng bình thường không thể tận mắt nhìn thấy lễ an táng Louis III, chỉ có hơn hai trăm vị nguyên thủ quốc gia tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.
Sau khi buổi lễ an táng kết thúc, hơn hai trăm vị lãnh đạo quốc gia lần lượt cáo biệt với Monica, trước sau rời đi.
Sau khi bọn họ rời khỏi, đại bộ phận dân chúng đến tham gia lễ Misa vẫn còn chưa muốn rời đi, mà quỳ rạp trước Vatican niệm kinh cầu nguyện.
Ngay khi không khí bi thương bao phủ bầu trời Vatican, trên bầu trời Yên Kinh mây đen dày đặc, giống như bao phủ toàn không trung.
Chín giờ sáng tại Vatican, Yên Kinh đã là năm giờ chiều.
Năm giờ.
Bên trong Hoàng Gia lâm viên, thủ trưởng số một mời tham dự hội nghị khẩn cấp. Ngoại trừ thủ trưởng số một, tám quan chức đứng trên đỉnh quyền lực quốc gia đều tham gia hội nghị.
Hội nghị kéo dài suốt ba giờ, thẳng đến khi bầu trời Yên Kinh tối đen mới xem như chấm dứt.
Trải qua hội nghị nghiên cứu quyết định, Yến Khánh phụ trách chủ trì đại hội đầu tư quốc tế được tổ chức tại Nhân Dân đại hội đường, do Ủy ban thành phố Yên Kinh cùng những bộ môn tương quan cùng kết hợp tổ chức và chịu trách nhiệm chính.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Yến Khánh là người cuối cùng rời khỏi phòng họp.
Lúc hắn rời đi, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, chân mày cau chặt vào nhau.
Trên thực tế, khi hội nghị bắt đầu, hắn nghe được thủ trưởng số một tuyên bố hắn sẽ chủ trì hội nghị đầu tư tài chính quốc tế Yên Kinh, sắc mặt hắn liền trở nên cực kỳ khó coi.
Bởi vì bản thân hắn là nhân vật thứ ba trong trung ương, nhưng trước hội nghị diễn ra, hắn hoàn toàn không hề biết được sẽ có một buổi đại hội đầu tư tài chính quốc tế như vậy sắp diễn ra!
Hơn nữa căn cứ theo lời của thủ trưởng số một, lần này người tham gia đại hội đều là những ông trùm thương giới đứng đầu trên toàn cầu!
Trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, buổi đại hội thình lình này phát sinh, không thể tưởng tượng sẽ là việc vô cùng lớn lao đối với việc phát triển nền kinh tế của quốc gia, đối với hắn mà nói lại là một chuyện không có gì tốt đẹp.
Lúc tám giờ hai mươi, Yến Khánh đi qua đi lại trong phòng làm việc của mình, Duyên An Sơn từ bên ngoài đi vào văn phòng.
- Duyên An Sơn, vừa rồi mời dự họp hội nghị khẩn cấp, một nhóm thương gia đứng đầu toàn cầu sẽ đến Yên Kinh vào ngày 1 tháng 10, tham gia đại hội đầu tư tài chính, hội nghị do tôi chủ trì.
Nhìn thấy Duyên An Sơn, sắc mặt Yến Khánh ngưng trọng nói, tựa hồ muốn Duyên An Sơn giúp hắn phân tích chuyện này.
- Đại hội đầu tư tài chính quốc tế?
Nghe Yến Khánh nói, Duyên An Sơn trợn mắt
- Một nhóm thương gia đứng đầu toàn cầu tham gia?
Yến Khánh gật đầu, ngữ khí ngưng trọng nói
- Tôi đã xem danh sách, 90% tên người trong danh sách đều là những phú hào đứng đầu quốc tế.
- Thưa ngài, sự tình không thích hợp.
Duyên An Sơn cũng cau mày
- Đại hội đầu tư tài chính này phát sinh quá đột nhiên, trước đó chúng ta không hề có chút tin tức gì, điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường...
Nói tới đây, Duyên An Sơn không tiếp tục nói hết, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác bất an.
- Duyên An Sơn, anh nói đây có phải là lá bài tẩy cuối cùng hắn đánh ra không?
Duyên An Sơn không dám nói tiếp, Yến Khánh liền nói ra nỗi lo lắng lớn nhất trong lòng, vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm Duyên An Sơn, trái tim trực tiếp treo cao trên cổ họng.
Nhận thấy được Yến Khánh lộ ra vẻ khẩn trương cùng lo lắng, sắc mặt Duyên An Sơn thật khó coi, không dám dễ dàng mở miệng.
Hắn được Yến Khánh đánh giá là quốc sĩ, vô luận chỉ số thông minh đều thuộc về tuyệt đỉnh, hắn tự nhiên hiểu được nếu buổi đại hội đầu tư tài chính quốc tế có thể được ghi vào trong lịch sử thương giới thế giới chính là lá bài tẩy cuối cùng của Trần Phàm đánh ra, Yến gia liền rất nguy hiểm!
Ngay cả Duyên An Sơn còn hiểu được điểm này, huống chi Yến Khánh lăn lộn trong quan trường nhiều năm?
Nhìn thấy Duyên An Sơn không lên tiếng, trái tim Yến Khánh trầm xuống, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn cắn răng, bộ dáng như không nhìn thấy quan tài thì chưa đổ lệ
- Duyên An Sơn, cần nói thế nào anh cứ nói, không cần băn khoăn.
- Tôi...cho là phải.
Duyên An Sơn gian nan phun ra vài chữ, thanh âm không lớn lại như sấm rền.
- Hô...hô...
Dưới ánh đèn, cả người Yến Khánh chấn động, khóe mắt giật mạnh không ngừng, hơi thở trở nên cực kỳ dồn dập
- Duyên An Sơn, anh có chuyện không biết, thành viên tham gia đại hội đầu tư tài chính quốc tế lần này có tộc trưởng Lurcene của gia tộc Wales, Nham Khi Di Nguyên của gia tộc Nham Khi, chẳng lẽ những người này đều vì muốn giúp tên hỗn đản kia, mà hi sinh lợi ích của mình? Phải biết rằng nếu bọn hắn làm như vậy sẽ đắc tội rất nhiều quốc gia cùng thế lực, tổn thất quả thật không thể phỏng chừng!
Giờ khắc này Yến Khánh giống như người bệnh thần kinh cố gắng thuyết phục Duyên An Sơn, thuyết phục chính bản thân hắn.
Hoặc là nói hắn tự thôi miên chính mình thì càng thêm thích hợp.
Vẻ mặt của hắn như một con bạc vừa nhìn thấy đối thủ lật lên lá bài tẩy sau cùng, tuyệt vọng cùng không dám tin!
Nghe được lời nói của Yến Khánh, trong mắt nhìn thấy bộ dáng của Yến Khánh, Duyên An Sơn có loại cảm giác từ thiên đường rớt vào địa ngục.
Nguyên bản theo hắn xem ra, Yến Khánh lấy chuyện Hắc Ám U Linh cấu kết với Trần Phàm làm điểm đột phá, tuyệt địa phản kích là có thể xoay chuyển thế cục, cam đoan thế cục bàn cờ bất bại.
Nhưng...
Chuyện cho tới bây giờ, thình lình xảy ra chuyện đại hội đầu tư tài chính quốc tế Yên Kinh, lại như bàn tay của tử thần, một tay túm Yến Khánh ném vào trong địa ngục.
Đồng dạng ngã vào trong địa ngục còn có cả hắn.
Nếu chủ tử Yến Khánh của hắn bị thua trong bàn cờ này, hắn có một vạn lý do tin tưởng: Hắn cũng sẽ theo chôn cùng!
- Thưa ngài, ngài nói thật có lý, có lẽ sự tình không bết bát tới mức chúng ta suy nghĩ.
Giống như nhận được sự mê hoặc của Yến Khánh, Duyên An Sơn trong tuyệt vọng cũng tự thuyết phục chính mình
- Tôi nhận thức hiện tại chúng ta phải làm hai chuyện, thứ nhất nghĩ biện pháp liên lạc với người tham gia đại hội đầu tư tài chính lần này, tìm hiểu mục đích khi họ đến đây. Thứ hai hội nghị lần này không hề tầm thường, ngài là người chủ trì hội nghị, nhất định phải an bài tốt hết thảy. Tôi đề nghị đêm nay mời dự họp hội nghị khẩn cấp, an bài đủ công việc hạng mục.
Nghe được lời đề nghị của Duyên An Sơn, trong lòng Yến Khánh vừa động, gật đầu nói
- Duyên An Sơn, anh nói rất đúng, chúng ta không thể tự mình rối loạn, như vậy đi, anh lập tức liên hệ Lý Thiên Thành, nhìn xem có thể từ trong miệng hắn đào ra được tin tức hữu dụng hay không.
Lý Thiên Thành?
Nghe được cái tên ông trùm thương giới người Hoa, Duyên An Sơn không khỏi nhớ về
"hoạt động giao lưu mừng Hong Kong trả về đại lục mười lăm năm", Lý Thiên Thành cùng Trần Phàm từng biểu hiện ra quan hệ thân mật.
Ngày nào đó, Lý Thiên Thành vì Trần Phàm mà thu nhận Tiêu Phong cùng Điền Thảo làm học trò.
Vừa nghĩ như vậy, lý trí nói cho Duyên An Sơn, muốn từ trong miệng Lý Thiên Thành đào ra tin tức, chỉ sợ khó khăn không nhỏ.
Đồng thời hắn cũng biết, nếu như không thể đào ra được tin tức hữu dụng từ miệng Lý Thiên Thành, như vậy chỉ đành đợi tới ngày 1 tháng 10 mới có thể biết kết quả chân chính - Những phú hào còn lại đều là người ngoại quốc, hơn nữa đều là những đại nhân vật chỉ cần giậm chân đã làm tài chính toàn cầu run rẩy, Duyên An Sơn cũng không nghĩ họ sẽ cho Yến Khánh mặt mũi. Huống chi bọn họ rất có thể vì trợ giúp Trần Phàm mà đến!
Bởi vì như vậy, từ trong miệng họ đào ra tin tức có thể xem như là vô ích.
Mang theo nỗi tuyệt vọng, sắc mặt Duyên An Sơn thật ngưng trọng xoay người, cố gắng đi nhanh về phòng làm việc của mình gọi điện thoại.
- Duyên An Sơn, anh dùng điện thoại này gọi đi.
Nghe được lời nói của Yến Khánh, Duyên An Sơn hiểu được dụng ý của Yến Khánh, không dám nhiều lời, bước nhanh tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại.
Là thư ký của Yến Khánh, Duyên An Sơn cũng không xa lạ gì với Lý Thiên Thành, hắn từng gặp mặt Lý Thiên Thành vài lần, hơn nữa còn nói chuyện vài câu, biết số điện thoại văn phòng cùng di động của ông ta.
Cầm lấy điện thoại, Duyên An Sơn cơ hồ không có chút do dự, trực tiếp gọi di động.
Hiển nhiên, hắn cũng biết hiện tại đã muộn, Lý Thiên Thành chưa chắc còn ở lại văn phòng.
- Đô...đô...
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm máy reo, bên trong gian phòng yên tĩnh nghe thật chói tai, Duyên An Sơn ngừng thở, Yến Khánh cũng nhìn chằm chằm điện thoại.
Rốt cục trong biểu tình lo lắng khẩn trương cùng chờ mong của hai người, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm tràn ngập từ tính
- Chào ngài, tôi là trợ lý của Lý tiên sinh tên Cổ Bình, xin hỏi ngài là vị ấy?
- Chào anh, tôi là thư ký Duyên An Sơn của Yến ***.
Duyên An Sơn không dám chậm trễ, điều chỉnh lại cảm xúc, tự giới thiệu, theo sau đi thẳng vào vấn đề hỏi
- Tôi muốn tìm Lý tiên sinh hỏi một chút việc, ông ấy thuận tiện nghe điện thoại không?
Có lẽ biết được thân phận cùng địa vị của Lý Thiên Thành, Duyên An Sơn cũng không dám bãi cái giá thư ký của Yến Khánh, nói chuyện tương đối khách khí.
- Thật có lỗi, Duyên thư ký, đêm nay Lý tiên sinh không được khỏe nên đã đi ngủ.
Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông trung niên trợ lý của Lý Thiên Thành nói
- Nếu như ngài cảm thấy tiện, tôi sẽ chuyển cáo thay cho ngài, nếu không thì sáng sớm mai ngài hãy gọi lại.
- Cổ tiên sinh, tôi muốn nói một chuyện vô cùng quan trọng với Lý tiên sinh...
Duyên An Sơn thần tình lo lắng, cảm giác giống như nhất định phải để cho Lý Thiên Thành nhận nghe điện thoại mới xong.
Nhưng...
Không đợi hắn nói xong, liền bị Cổ Bình không chút khách khí cắt đứt
- Duyên thư ký, thật sự có lỗi, bác sĩ riêng của Lý tiên sinh đã nói, Lý tiên sinh phải ngủ đủ giấc, không thể đánh nhiễu, cho nên...
Câu kế tiếp Cổ Bình không nói ra miệng, nhưng ý tứ lại thật rõ ràng: Vô luận ngươi nói thế nào, Lý Thiên Thành cũng không thể nghe điện thoại!
- Được rồi.
Duyên An Sơn thở dài, có chút tức giận cùng buồn bực cúp điện thoại.
- Sao lại như thế?
Yến Khánh nhíu mày, vẻ mặt hờn giận, dù sao Duyên An Sơn đã dùng điện thoại văn phòng của hắn để gọi, nhưng Lý Thiên Thành không tiếp thì đã từ chối, điều này làm sao hắn không tức giận?
Nhận thấy được Yến Khánh đang tức giận, Duyên An Sơn đáp
- Trợ lý của ông ta nói ông ta không khỏe nên đã đi ngủ.
- Hồ nháo!
Nghe Duyên An Sơn hội báo, Yến Khánh vô cùng tức giận, hắn có cảm giác bị khiêu khích quyền uy.
Theo sau hắn lại tức giận nhấc điện thoại.
Hắn muốn đích thân gọi điện thoại cho Lý Thiên Thành!
- Thật xin lỗi, số điện thoại ngài vừa gọi đã khóa máy.
Khi Yến Khánh gọi điện cho Lý Thiên Thành, bên trong truyền ra thanh âm.
- Phanh!
Nghe được câu này, Yến Khánh tức giận run cả người, trực tiếp dập điện thoại.
Chứng kiến bộ dáng phẫn nộ của Yến Khánh, cảm xúc tuyệt vọng hoàn toàn tràn ngập trong lòng Duyên An Sơn.
Giờ phút này hắn giống như người chết đuối đã bị ném bỏ cây cỏ cứu mạng cuối cùng, bị tuyên án tội chết!
Cùng lúc đó.
Bên kia điện thoại, Lý Thiên Thành ngồi trong phòng sách, lẳng lặng nghe trợ lý báo lại chuyện vừa rồi.
Hiển nhiên vừa rồi Cổ Bình nghe điện thoại, Lý Thiên Thành có mặt, chính hắn đã bảo Cổ Bình trả lời như vậy.
- Cổ Bình, cậu đi ra ngoài trước đi.
Nghe Cổ Bình nói xong, Lý Thiên Thành chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng thật khẳng định.
- Dạ, chủ tịch!
Cổ Bình cúi người chào, rời khỏi phòng sách, nhân tiện khép cửa lại.
Thấy Cổ Bình rời đi, Lý Thiên Thành đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm mê người bên ngoài, cảm thán
- Yến Khánh a Yến Khánh, đều đến lúc này ông gọi điện cho tôi, lại có tác dụng gì? Ông cho là ông còn có thể lật bàn sao? Ông đúng là thông minh một đời, nhất thời hồ đồ, ông ngàn vạn lần không nên dây vào với hắn - từ một khắc ông gây tới hắn, đã chú định kết cục hôm nay của ông!
Vừa nói xong, lão nhân được vinh dự là ông trùm thương giới người Hoa, đưa mắt nhìn về phương bắc, tựa hồ muốn nhìn thấy thủ đô Yên Kinh ngàn dặm xa xôi.
- Sáu mươi ba năm trước, tuyên ngôn của Mao chủ tịch, làm cho toàn bộ thế giới chứng kiến tân Trung Quốc thành lập. Vào ngày mốt, những hành động của người thanh niên kia, sẽ làm toàn bộ thế giới chứng kiến con sư tử Đông Á thức tỉnh sao?
Sẽ!
Trong lòng hiện ra đáp án, lão nhân sóng lòng mênh mông, thật lâu khó thể bình ổn.