Nếu như nói Y Hạ biết được chú của mình cùng cảnh sát đến quán bar thì giống như đang ở địa ngục được lên thiên đường, như vậy khi hắn chứng kiến chú của mình là Y Điền đang nằm hôn mê trên mặt đất, chứng kiến khách nhân trong quán rượu đang dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn hắn thì hắn giống như từ thiên đường ngã trở vào địa ngục.
Thần tình Y Hạ ngây ngốc, đầu óc trống rỗng, không biết phải làm sao.
- Trước tiên mang bọn họ đến bệnh viện.
Nhìn thấy đám người Y Hạ được dẫn đi ra, Lâm Tường lại truyền đạt mệnh lệnh, đồng thời nhìn Trần Phàm thoáng do dự, nói:
- Trần tiên sinh, sau này nếu có chuyện gì cần anh phối hợp, mong anh cấp cho tôi một chút mặt mũi, tận lực phối hợp công tác của cảnh sát chúng tôi.
- Uhm.
Trần Phàm gật gật đầu:
- Phối hợp công tác cảnh sát là nghĩa vụ của công dân chúng tôi.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, khóe miệng Lâm Tường nhếch lên, thiếu chút nữa tức đến muốn ngất đi. Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm chịu phối hợp công tác của hắn thì cũng không ở ngay trước mặt hắn đánh Y Điền sưng như đầu heo, hắn rõ ràng không chút phối hợp mà chỉ làm phiền thêm cho cảnh sát!
Tuy rằng trong lòng thật buồn bực, nhưng Lâm Tường không nói gì thêm, cười khổ dẫn người rời đi.
Nhìn theo đoàn người Lâm Tường rời đi, trong quán rượu toàn bộ mọi người đều đưa mắt nhìn Trần Phàm với vẻ kính sợ cùng sùng bái!
Trần Phàm trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn mọi người nói:
- Ra vẻ đêm nay không cách nào ở lại đây chơi nữa, đổi địa phương khác đi?
- Được!
Nghe được lời nói của Trần Phàm, Tiêu Phong cười khổ trả lời, những người khác không hé răng, ý bảo mọi chuyện do Trần Phàm làm chủ.
Sau đó trong ánh nhìn kích động của mọi người chung quanh, đoàn người Trần Phàm rời khỏi quán bar.
Cùng lúc đó, từng chiếc xe cảnh sát gào thét rời khỏi bãi đỗ xe của quán bar, tiếng còi cảnh sát chói tai cắt qua sự im lặng của đêm tối.
Trong chiếc Audi A6 của Lâm Tường, hắn trầm ngâm một phút đồng hồ, nghĩ kỹ nội dung cuộc nói chuyện, gọi điện cho người nắm quyền chính giới Đông Hải.
Dù đã khuya, nhưng điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm trung khí mười phần:
- Tiểu Lâm, đã trễ thế này anh gọi cho tôi có chuyện gì không?
- Bàng bí thư, tôi có chuyện cần hội báo với ngài.
Lâm Tường nghiêm mặt nói.
Nhận thấy được vẻ nghiêm túc trong giọng nói của Lâm Tường, lại nhớ tới tác phong làm việc thường ngày của hắn, lý trí cùng trực giác đều làm cho Bàng bí thư biết chuyện Lâm Tường muốn nói tuyệt không đơn giản.
Hiểu được điểm này, Bàng bí thư buông văn kiện trong tay, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì?
- Bàng bí thư, người phụ trách của lãnh sự quán Nhật Bản tại Đông Hải là Y Điền bị đánh.
Lâm Tường nói xong chỉ cảm thấy miệng đắng chát.
Nghe Lâm Tường nói, Bàng bí thư cả kinh, lông mày nhíu lại:
- Rốt cục vì sao?
- Sự tình là như vậy...
Lâm Tường không dám chậm trễ lập tức đem mọi chuyện xảy ra báo cho Bàng bí thư.
- Lâm Tường a Lâm Tường, anh là một người thông minh, công tác cũng vững chắc, sao lại phạm vào sai lầm cấp thấp như thế?
Lẳng lặng nghe xong Lâm Tường hội báo, đôi mày Bàng bí thư cau chặt lại, hiển nhiên hắn biết chuyện này cực kỳ khó giải quyết, xử lý không tốt sẽ gây ra áp lực dư luận thật lớn.
- Bàng bí thư, tôi sẽ làm kiểm điểm.
Lâm Tường nghiêm mặt nói:
- Cá nhân tôi cho rằng, hiện tại chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản tình thế mở rộng.
Ngăn cản tình thế mở rộng?
Bàng bí thư thở dài trong lòng.
Hắn cũng muốn như vậy, nhưng hắn biết rõ nếu chuyện này là Trần Phàm gây ra, muốn ngăn cản tình thế tiếp tục mở rộng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Mọi người đều biết, Đông Hải là ván cầu tiến vào đỉnh kim tự tháp quyền lực, thân là người đứng đầu thành ủy Đông Hải, Bàng bí thư xem như đã bước một chân vào đỉnh kim tự tháp quyền lực, chẳng những hắn có được ánh mắt mà Lâm Tường không thể có, hơn nữa làm việc cực kỳ quyết đoán.
Sau thoáng tự hỏi, hắn liền nhanh chóng làm ra quyết định.
Nguồn: http://truyenyy.com
- Anh nghĩ biện pháp ổn định đám người lãnh sự quán, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, xem nên làm xử lý.
- Bàng bí thư...
Nghe được Bàng bí thư muốn báo cáo lên trên, sắc mặt Lâm Tường không khỏi biến đổi, theo hắn xem ra, nếu thật sự báo lên cấp trên, như vậy không chỉ kiểm điểm là xong, sẽ ảnh hưởng thật lớn với con đường làm quan của hắn!
- Lâm Tường, xem ra giác ngộ của anh thật không đủ.
Có lẽ đoán được ý nghĩ trong lòng Lâm Tường, không đợi hắn nói hết lời, Bàng bí thư liền lên tiếng cắt đứt:
- Tôi biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng tôi rõ ràng báo cho anh biết, chuyện này tôi và anh không thể xử lý, thậm chí mặc dù là cấp trên cũng phải đau đầu.
Lâm Tường vắng lặng.
Bàng bí thư không nói thêm lời nào, lập tức cúp máy trực tiếp gọi một số điện thoại bình thường không dám gọi.
Chủ nhân điện thoại là một vị bí thư.
Vị bí thư làm cho Bàng bí thư không dám thường xuyên gọi điện chỉ có một người.
Đệ nhất bí thư, phụ tá thủ trưởng số 1, Chu bí thư!
Ngay khi Bàng bí thư nhận được hội báo của Lâm Tường, lựa chọn trực tiếp báo cáo cho thủ trưởng số 1, trong chiếc xe sau lưng chiếc Audi A6.
Nhân vật số hai của lãnh sự quán là Sơn Bản, đang gọi điện cho tổng lãnh sự tại đại lục.
Nguyên bản theo đạo lý mà nói, cú điện thoại này hắn nên gọi lúc còn ở quán bar, thậm chí nhìn thấy Trần Phàm hành hung Y Điền, Sơn Bản hẳn nên ngăn cản, hơn nữa phải nổi giận với Lâm Tường.
Sở dĩ hắn không làm như vậy là vì hắn khác với Y Điền.
Y Điền chưa từng gặp mặt Trần Phàm, trong lúc nhất thời không nhận ra.
Nhưng hắn nhận ra Trần Phàm.
Cho nên hắn chẳng những không ngăn cản Trần Phàm, thậm chí không gọi điện thoại.
- Chuyện gì?
Sau mười mấy giây điện thoại mới chuyển được, bên kia ngữ khí của Bản Điền Khuê Hữu hơi có vẻ mất kiên nhẫn, dù sao thời gian đã quá khuya.
- Thật có lỗi, Bản Điền quân, quấy rầy ngài nghỉ ngơi...
Nhận thấy được vẻ bất mãn trong giọng nói của Bản Điền Khuê Hữu, vẻ mặt Sơn Bản cung kính nói.
- Sơn Bản quân, nói chuyện chính đi.
Không đợi Sơn Bản nói xong, Bản Điền Khuê Hữu cắt lời:
- Còn có, dù có việc cũng phải do Y Điền quân hội báo, tại sao là anh gọi điện thoại?
- Bản Điền quân, Y Điền quân đã xảy ra chuyện, vừa rồi hắn bị người đánh hôn mê, hiện tại tôi đang trên đường đưa hắn đến bệnh viện.
Thần tình Sơn Bản buồn bực nói.
- Y Điền bị người đánh?
Bên kia điện thoại Bản Điền Khuê Hữu nghe được sắc mặt liền biến đổi:
- Sao lại thế này?
Nghe hắn hỏi, Sơn Bản không dám chậm trễ, không dám giấu diếm liền báo cáo chuyện xảy ra cho Bản Điền Khuê Hữu.
Nghe xong hắn hội báo, Bản Điền Khuê Hữu cũng không nổi giận, ngược lại hắn liền bình tĩnh trở lại.
Bởi vì hắn biết rõ hai chữ Trần Phàm ở trên mảnh đất này đại biểu cho điều gì!
- Anh đưa Y Điền quân đến bệnh viện trước, có tình huống nào hội báo với tôi!
Ước chừng nửa phút sau, khi vẻ mặt Sơn Bản đang lo lắng bất an, Bản Điền Khuê Hữu làm ra chỉ thị.
- Dạ!
Sơn Bản liền trả lời.
Bản Điền Khuê Hữu cũng không tiếp tục nói chuyện với Sơn Bản, cúp điện thoại gọi một số khác.
Chủ nhân điện thoại chính là một vị quan chức chính giới Nhật Bản!
Vị quan chức kia, họ Liễu Xuyên.