Màn đêm buông xuống, âm thanh ồn ào ban ngày dần dần rời đi, ánh đèn neon sáng rực hai bên đường, ngọn đèn chiếu sáng lên từng phố lớn ngõ nhỏ trong Đông Hải, làm tòa thành thị phồn hoa được xưng danh hạt ngọc đông phương bày ra một trạng thái mông lung, cũng như cuộc sống về đêm, khiến kẻ khác mơ màng.
Phi trường quốc tế Phổ Đông tại Đông Hải vẫn nhộn nhịp như ngày thường, từng chiếc máy bay liên tục lên xuống, thanh vang ầm vang thật lâu không tiêu tan.
Vào lúc chín giờ, một chiếc máy bay hành khách đến từ New York đúng giờ hạ cánh đáp xuống phi trường quốc tế Phổ Đông.
Trên đường băng sân bay, chiếc Bentley lẳng lặng đỗ nơi đó, biển số xe sáng dưới ánh đèn dị thường chói mắt.
Hoàng Phủ Hồng Trúc dựa vào cửa xe, trong tay cầm điếu thuốc lá nhẹ nhàng hút, ánh mắt nhìn vào chiếc máy bay bình an hạ cánh.
Dần dần, thấy chiếc máy bay đang từ từ chạy đến, Hoàng Phủ Hồng Trúc vứt bỏ tàn thuốc, giẫm tắt, trên mặt toát ra vẻ kích động không cách nào che giấu.
Ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm máy bay, vẫn không nhúc nhích.
Trong máy bay, Tiết Hồ đang dần hồi tỉnh.
Giống như lúc ở trong hộp đêm của Kroff, Tiết Hồ vẫn bị trói trên ghế ngồi, miệng nhét khăn, làm hắn không thể nhúc nhích, ngay cả việc muốn cắn lưỡi tự sát cũng khó có khả năng.
Ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong máy bay, cảm thụ được ngọn đèn hơi chói mắt, Tiết Hồ híp mắt lại, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả...hắn nhìn thấy được Đông Hải trong màn đêm.
Nhìn tòa thành thị hạt ngọc đông phương cao vút tận trời, thân hình Tiết Hồ không tự chủ được run rẩy lên.
Đông Hải.
Đây là tòa thành thị mà hắn từng nằm mộng cũng muốn chinh phục.
Ngay từ đầu, hắn bại bởi Sở Vấn Thiên, sau đó khi hắn hùng tâm vạn trượng tiến quân Đông Hải, lại nửa đường giết ra Trình Giảo Kim như Trần Phàm.
Hiện giờ hắn không những mất đi Đông Hải, còn mất đi cả Hắc Kim đế quốc.
Hai bàn tay trắng.
Đây là hình dung chân thật nhất về hắn trong lúc này.
Hắn run lên, run thật mạnh, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, khuôn mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo vào nhau, oán độc nhìn Trần Phàm cách đó không xa gầm nhẹ ú ớ:
- Giết chết tao...giết tao!
Bởi vì trong miệng bị nhét khăn, lời của Tiết Hồ cũng không được rõ ràng, vừa nghe giống như tiếng gào khóc thảm thiết.
Hai nữ tiếp viên hàng không đang đi tới, chợt nghe Tiết Hồ gầm lên, nhìn thấy biểu tình dữ tợn của hắn, sợ tới mức thất sắc, dừng phắt lại, còn dùng tay bịt miệng không dám hét ra tiếng.
Thấy một màn như vậy, Long Nữ không đợi Trần Phàm lên tiếng, giữ im lặng đứng dậy, lập tức đi tới bên cạnh Tiết Hồ lấy ra dao găm vung lên.
- Xoạt!
Con dao vung lên, sợi dây trói Tiết Hồ vào ghế đứt rời, nhưng hai tay hắn vẫn bị trói cứng.
- Hô...hô...
Nhìn thấy Long Nữ cũng không phải hạ sát thủ đối với Tiết Hồ, hai nữ tiếp viên hàng không thở mạnh dồn dập, vẻ sợ hãi trong mắt cũng giảm bớt một ít.
Mất đi dây thừng trói buộc, Tiết Hồ giãy dụa càng thêm mãnh liệt, ngã xuống trước chỗ ngồi, cố gắng cọ rớt chiếc khăn trong miệng để tự sát.
Nhưng...
Không đợi hắn làm được, Long Nữ đã xách hắn lên như xách một con gà con.
Theo sau...Long Nữ mang theo Tiết Hồ đi ra cửa máy bay, hai nữ tiếp viên nhìn thấy thế lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, đi tới trước người Trần Phàm mang theo vẻ mỉm cười cúi đầu nói:
- Thưa ngài.
- Chào hai vị.
Trần Phàm cười đáp lại.
- Theo an bài của Diệp tiên sinh, sau khi chúng tôi đưa ngài đến Đông Hải sẽ cùng máy bay ở lại Đông Hải, chờ sau này khi ngài lại đi Mỹ sẽ vì ngài phục vụ.
Một tiếp viên hàng không cung kính nói.
Nghe được lời nói của nàng, Trần Phàm liên tục cười khổ.
Hắn biết rõ Diệp Tranh Vanh muốn đưa chiếc máy bay này cho hắn, kể cả nữ tiếp viên cũng cùng đóng gói tặng kèm...
Tuy rằng tận sâu trong nội tâm có chút chống cự thủ đoạn trắng trợn này của Diệp Tranh Vanh, nhưng Trần Phàm cũng không tức giận mà cười nói:
- Chờ sau khi chúng tôi rời đi, hai cô nghỉ ngơi một chút thì quay về đi.
- Thưa ngài, chẳng lẽ chúng tôi phục vụ không tốt sao?
Nghe được lời nói của Trần Phàm, một tiếp viên sắc mặt trắng nhợt.
Trần Phàm lắc đầu:
- Đương nhiên không phải.
- Vậy vì sao ngài phải đuổi chúng tôi về?
Tiếp viên còn lại liền nói tiếp:
- Ngài không biết, một khi chúng tôi không làm được theo yêu cầu của Diệp tiên sinh, sau khi trở về chúng tôi sẽ bị đuổi việc.
Nghe lời nàng nói, nhìn vẻ mặt lo lắng của hai nàng, Trần Phàm hiểu rõ tuy rằng dáng người cùng diện mạo hai nàng không tầm thường, muốn tìm việc ở công ty hàng không thật dễ dàng, nhưng đãi ngộ tuyệt không bằng hiện tại.
- Yên tâm đi, bên phía Diệp tiên sinh tôi sẽ nói chuyện.
Trần Phàm cười trêu chọc:
- Nếu hai cô trở về ông ấy dám đuổi việc hai cô, hai cô cứ tới tìm tôi, tôi sẽ tăng gấp đôi tiền lương cho hai người.
- Cảm ơn ngài...
Nghe Trần Phàm nói, hai nữ tiếp viên đều nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cảm tạ.
Cùng lúc đó máy bay hoàn toàn dừng lại.
Theo sau, ca bin từ từ mở ra, Trần Phàm đi ra cửa máy bay.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Tạm biệt Trần tiên sinh!
Nhìn thấy cửa máy bay mở toang, hai nữ tiếp viên mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.
- Tạm biệt.
Trần Phàm cười trả lời, liếc mắt liền nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đang dựa vào cửa xe Bentley.
Đêm nay Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn mặc bộ quần áo màu đen quen thuộc, bên trên là chiếc áo ngắn, ở dưới là váy đen cùng đôi giày đen.
Đêm nay nàng cũng không cố ý ăn mặc tỉ mỉ, ngược lại cũng không buộc tóc, tùy ý xõa trên vai, làm cho người ta có loại cảm giác thật phiêu dật.
Đôi chân mượt mà càng thêm mê người, ngón chân trắng muốt tuyệt đối là đại sát khí của đàn ông.
Bên cạnh xe, nàng nhìn thấy Long Nữ xách Tiết Hồ đi xuống phi cơ, không khỏi cảm thấy có chút thổn thức.
Trong ký ức của nàng, dù là lúc Sở Vấn Thiên còn sống, nhắc tới Tiết Hồ cũng phải biến sắc.
Mà hiện giờ Tiết Hồ lại hoàn toàn bại bởi Trần Phàm, bị bại đến rối tinh rối mù.
Hai thái cực này so sánh, làm nội tâm của nàng không khỏi có chút xao động.
Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm.
Nhìn thấy thân ảnh đã điêu khắc thật sâu trong nội tâm của nàng, nỗi tưởng niệm tràn ngập toàn thân nàng, làm thân thể mềm mại của nàng chợt run rẩy lên, vẻ lạnh lùng bẩm sinh trên mặt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ nhu tình.
Nhìn nhìn, trong gió đêm, nàng chợt động.
Nàng không tự chủ được bước nhanh về hướng Trần Phàm cùng Long Nữ.
Thân hình của nàng uốn éo giống như một con rắn nước, đôi bầu ngực vun cao, toàn thân tản ra sự hấp dẫn không sao ngăn cản.
- Đã trở lại.
Rất nhanh, nàng đã đi tới trước mặt hai người, chủ động mở miệng, vẻ hưng phấn trong giọng nói không cách nào che lấp.
- Ân.
Trần Phàm nhẹ gật đầu, nói:
- Gần đây trong nhà vẫn ổn chứ?
- Hết thảy đều tốt lắm.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng gật đầu, từ sau khi Trần Phàm đi Mỹ, bởi vì nàng quá lo lắng cho an nguy của Trần Phàm, mỗi trời tối đều trằn trọc khó ngủ, hiện giờ nhìn thấy Trần Phàm bình an mang Tiết Hồ trở về, nỗi lo lắng trong nội tâm đã biến mất không còn sót lại chút gì.
- Tiểu Thảo biết anh về không?
Trần Phàm hỏi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc lắc lắc đầu:
- Em sợ cô bé lo lắng nên không nói cho cô ấy biết anh đi Mỹ, nhưng tiểu Qua lại lỡ miệng nói ra. Sau khi em nhận được điện thoại của anh, định đưa cô bé cùng đi đón anh, nhưng phát hiện đã muộn nên tự mình đến đây.
- Như vậy em cùng đi với anh tới chỗ tiểu Thảo.
Trần Phàm nghĩ nghĩ làm ra quyết định.
Hoàng Phủ Hồng Trúc liền gật đầu:
- Dạ!
Nghe được hai người nói chuyện, Tiết Hồ lại thấp giọng rống lên:
- Trần...Trần Phàm, mày có dũng khí thì giết tao!
Không một tiếng trả lời, Trần Phàm mang theo Hoàng Phủ Hồng Trúc đi tới chỗ chiếc Bentley, Tiết Hồ lại không ngừng giãy dụa hét lên.
Rất nhanh, hai người lên băng sau, Tiết Hồ bị ném ở vị trí cạnh tay lái, Long Nữ khởi động xe rời sân bay, đi tới nhà Điền Thảo.
Gió đêm thổi bay, thổi lên trên mặt Trần Phàm, mang theo cảm giác mát mẻ, nhìn cảnh sắc lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, Trần Phàm không khỏi nhớ lại lúc trước mình cùng Điền Thảo đi tới hộp đêm William ca hát.
Ngày hôm đó, Điền Thảo như cọng cỏ dại ngoài đồng, hát lên ca khúc bi thương, nhào vào trong lòng Trần Phàm khóc nức nở, cuối cùng đem quá khứ bi thảm của dì Điền kể lại với Trần Phàm.
- Khi tôi nghe được chuyện đời mẹ tôi, tôi đã âm thầm tự nói với mình, mẹ của tôi vì sinh tôi ra, đã phải chịu rất nhiều thống khổ mà không ai biết, tuy rằng tôi nghèo, nhưng tôi nhất định phải học tập thật giỏi! Bởi vì đối với người nghèo mà nói, chỉ có học tập mới có cơ hội bước lên!
- Tôi phải không ngừng cố gắng, cố gắng thêm nữa, chỉ là vì chờ đợi có một ngày tôi lớn lên, đứng trên đỉnh xã hội này, làm cho tên súc sinh kia đến dưới chân mẹ tôi phục lạy nhận sai lầm!
- Tuy rằng tôi biết muốn làm được chuyện này còn khó hơn lên trời, nhưng tôi tuyệt không buông bỏ, tuyệt sẽ không!
Nhớ lại lời nói ngày xưa của Điền Thảo, trong đầu dần hiện ra hình ảnh Điền Thảo nắm chặt tay, đỏ mắt, nước mắt đầm đìa, trong lòng Trần Phàm chợt nhói đau, nhịn không được nhắm hai mắt lại.
- Tiểu Thảo, em không cần tiếp tục chờ đợi, hôm nay Tiết Hồ sẽ giống như một con chó chết quỳ trước mặt em cùng dì Điền!
Trong xe, Trần Phàm nhẹ giọng nói.