Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 707: Lực uy hiếp khủng bố

Trước Sau

break
Dù Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng biết lấy địa vị cùng lực ảnh hưởng hiện tại của Trần Phàm tại quốc nội, trong quốc nội không có thế lực nào dám phái người đi ám sát Trần Phàm, về phần thế lực nước ngoài muốn tiến vào cũng không thể nào, nhưng nàng vẫn cử thành viên Ám Đường đi theo bên người bảo vệ Trần Phàm.
 
Vào lúc chín giờ, được hai chiếc Benz hộ tống, Trần Phái lái chiếc Bentley chạy vào tiểu khu.
 
Trong xe, Tô San tựa hồ cũng không bị chuyện khi nãy làm ảnh hưởng, vẫn lặng lẽ nói chuyện với Lý Dĩnh, tiếng cười của hai người vẫn vang lên trong xe, không khí tựa hồ càng thêm ấm áp hơn khi nãy.
 
Theo sau, ngay khi Trần Phàm định lái xe vài bãi đỗ tiểu khu, di động hắn đặt bên cạnh đột nhiên reo lên.
 
- Ông...ông...
 
Nghe được thanh âm chuông di động reo lên, Tô San cùng Lý Dĩnh không hẹn mà cùng dừng cuộc nói chuyện, Trần Phàm lại hơi có chút nghi hoặc cầm lên di động, nhìn thấy là một dãy số điện thoại thật xa lạ.
 
Mang theo vài phần nghi hoặc, Trần Phàm mở điện thoại, ngữ khí vẫn khách khí:
 
- Alo.
 
- Chào soái ca, cần phục vụ đặc thù không?
 
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Mỵ đứng bên ngoài phi trường, nhìn thấy dòng xe như nước trên đường, nũng nịu hỏi.
 
Ân?
 
Ngạc nhiên nghe được bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm nũng nịu, Trần Phàm không khỏi sửng sốt, thậm chí ngay cả Tô San cùng Lý Dĩnh cũng mơ hồ nghe được thanh âm đều thoáng ngây ngốc.
 
Tất cả chuyện này đơn giản là do lực hấp dẫn của thanh âm kia quá mức kỳ lạ.
 
Sau thoáng ngây người, Trần Phàm lại cảm thấy thanh âm hết sức quen thuộc, sau đó chợt nhớ ra điều gì, có chút kinh ngạc nói:
 
- Diệp Mỵ?
 
- Ai u uy, ca, ngài thật sự là rất giỏi nha, chỉ thoáng chút đã nghe ra thanh âm của tôi.
 
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Mỵ dùng ngữ khí nũng nịu đáp lại một câu.
 
Trần Phàm dừng xe lại dở khóc dở cười nói:
 
- Diệp Mỵ, cô đang làm trò gì vậy? Còn nữa, cô làm sao biết số di động của tôi?
 
- Cái đầu anh, anh còn có mặt mũi hỏi tỷ làm sao biết số điện thoại di động của anh sao?
 
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, đầu bên kia điện thoại Diệp Mỵ đột nhiên đổi ngữ khí:
 
- Hiện tại tỷ đang đứng cô đơn một mình tại sân bay Phổ Đông đây, nếu như anh không sợ tỷ bị người giật tiền trước rồi hiếp giết sau, vậy thì mau chóng chạy tới đi...
 
- Được, tôi tới.
 
Trần Phàm thật rõ ràng đáp ứng, nhưng trong lòng lại cảm thấy tò mò, vì sao Diệp Mỵ lại đột nhiên trở về quốc nội, còn liên hệ với mình.
 
Không vắt óc đi suy nghĩ nguyên do bên trong, Trần Phàm cân nhắc một chút quay đầu nhìn Tô San cùng Lý Dĩnh nói:
 
- Có người bạn từ Mỹ đến, hiện tại đang ở phi trường, anh phải đi đón.
 
- Đi thôi, trên đường cẩn thận một chút.
 
Tô San mỉm cười, tựa hồ tuyệt không để ý tới đối phương là nữ giới.
 
Trần Phàm gật gật đầu, mà Tô San lại chủ động lôi kéo Lý Dĩnh đi xuống xe, lập tức đi vào trong nhà cũng không hỏi thêm lời nào.
 
Nhìn thấy bóng lưng hai người đi xa, sắc mặt Trần Phàm thật phức tạp thu hồi ánh mắt, quay đầu xe rời khỏi tiểu khu.
 
Mười lăm phút sau khi Trần Phàm lái xe tới sân bay, Diệp Mỵ đứng ngoài phi trường chờ đã lâu.
 
Trong màn đêm, Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy Diệp Mỵ mặc bộ quần áo thật phong tao đứng trong gió đêm không ngừng nhìn xung quanh, đôi đùi đẹp thẳng tắp đập vào ánh mắt mọi người.
 
Mà ở trước người Diệp Mỵ, có một chiếc Maybach đang đỗ, bên cạnh có một gã thanh niên khí độ bất phàm đang đứng kế bên.
 
Thanh niên không phải ai khác, chính là tên thanh niên ở trên máy bay bắt chuyện với Diệp Mỵ kết quả bị ăn bế môn canh.
 
Nguyên bản Diệp Mỵ đưa ra danh hào của Trần Phàm làm tên thanh niên sợ không nhẹ, cũng đã bỏ qua ý niệm tán tỉnh Diệp Mỵ, nhưng khi hắn đi ra sân bay, phát hiện Diệp Mỵ đang đứng bên ngoài phi trường một mình không thấy ai tới đón.
 
Phát hiện này theo bản năng làm cho hắn cho rằng nàng đang khoác lác, hoàn toàn không hề quen biết với Trần Phàm.
 
Hiểu được điểm này, tên thanh niên vì muốn cứu vãn mặt mũi nên chủ động tiếp cận Diệp Mỵ, muốn trả đũa nàng đồng thời hống nàng lên giường.
 
Lúc này Diệp Mỵ đã gọi điện thoại xong cho Trần Phàm, hơn nữa cũng nhận thấy được sự xuất hiện của nàng tạo ra xôn xao không nhỏ, không ít người đều đang đánh chủ ý với nàng.
 
Vì muốn tránh thêm phiền toái, Diệp Mỵ cũng để cho tên thanh niên tiếp tục bắt chuyện, xem hắn như tấm mộc.
 
Không thể không thừa nhận, cách này của Diệp Mỵ giúp nàng tránh được những người tiến đến gây rối, dù sao chiếc Maybach giá trị xa xỉ của tên thanh niên vẫn rất có lực uy hiếp.
 
- Mỹ nữ, đã qua gần nửa giờ, bạn trai trong truyền thuyết của cô còn chưa tới a?
 
Trong gió đêm, tên thanh niên giơ lên cố tay nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ Rolex, khẽ cười nói.
 
Khác với lần trước, lần này khi hắn mở miệng, còn cố ý quét nhìn cặp đùi đẹp của Diệp Mỵ.
 
Sở dĩ hắn dám lớn mật như vậy là bởi vì khi nãy hắn đánh cuộc với Diệp Mỵ, theo nội dung đánh cuộc, nếu trong vòng nửa giờ Trần Phàm còn chưa đến đón Diệp Mỵ, Diệp Mỵ sẽ đi cùng hắn, khuya hôm nay bồi hắn lên giường, nếu Trần Phàm tới, thanh niên sẽ chắp hai tay đưa Maybach cho Diệp Mỵ.
 
- Thật sự là ngại quá người bạn nhỏ, anh ấy đến rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
 
Tên thanh niên vừa nói xong, Diệp Mỵ giống như đang nhìn thấy tân đại lục, hai mắt tỏa sáng cười tủm tỉm nói:
 
- Xem ra đêm nay chẳng những cậu phải đưa chiếc Maybach cho tỷ, còn phải dùng hai tay của mình để dâng lên.
 
- Lạt!
 
Nghe được lời nói của Diệp Mỵ, tên thanh niên biến sắc theo bản năng nhìn theo ánh mắt Diệp Mỵ, rõ ràng nhìn thấy một chiếc Bentley đang chậm rãi chạy về hướng bên này.
 
Theo sau, ánh mắt tên thanh niên rơi lên biển số chiếc Bentley.
 
Nhìn thấy dãy số xe, đồng tử tên thanh niên đột nhiên phóng lớn, hoàn toàn ngây dại!
 
Cũng giống như rất nhiều người thượng lưu trong Đông Hải cùng quốc nội, tên thanh niên cũng biết biển số xe Bentley của Trần Phàm.
 
Tựa hồ vì muốn xác minh sự suy đoán của hắn, chiếc Bentley rất nhanh đến gần hắn cùng Diệp Mỵ.
 
Trong nụ cười sáng lạn của Diệp Mỵ, Trần Phàm từ trong xe bước xuống.
 
- Cái đầu anh, anh còn không đến, tỷ phải thất thân rồi!
 
Nhìn thấy Trần Phàm xuống xe, Diệp Mỵ tức giận nhìn Trần Phàm mắng một câu.
 
Trần Phàm đã sớm thói quen với tính cách của Diệp Mỵ, chỉ cười khổ, sau đó nhìn thoáng qua tên thanh niên đang khẩn trương, hỏi:
 
- Diệp Mỵ, đây là bạn của cô sao?
 
- Không...không phải, Trần tiên sinh, tôi không phải là bạn của Diệp tiểu thư.
 
Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, tên thanh niên không đợi Diệp Mỵ mở miệng liền run rẩy giải thích, đồng thời đưa chìa khóa xe cho Diệp Mỵ nói:
 
- Diệp...Diệp tiểu thư, cô thắng.
 
Nhìn chìa khóa xe của tên thanh niên. Diệp Mỵ cũng không lấy, mà Trần Phàm mơ hồ cảm thấy không thích hợp nhíu mày hỏi:
 
- Sao lại thế này?
 
- Người bạn nhỏ này muốn gạt tôi lên giường, tôi nói anh là người đàn ông của tôi, kết quả hắn không tin, thật sự cứ quấn quýt tỷ thật chặt chẽ, cuối cùng tỷ không có biện pháp nên đánh cuộc với hắn, nói nếu anh tới đón tôi, hắn sẽ đem chiếc Maybach này tặng cho tôi, nếu như anh không đến đêm nay tôi đã là người của hắn, bồi hắn lên giường.
 
Diệp Mỵ không tim không phổi giải thích.
 
Cô đông!
 
Nghe được lời nói của Diệp Mỵ, tên thanh niên nuốt nước bọt không ngừng, ngừng thở, đôi chân như căng cứng run rẩy không ngừng, cảm giác như tùy lúc đều có thể ngã quỵ.
 
- Trần...Trần tiên sinh, tôi...
 
Vừa hoảng sợ, tên thanh niên cố gắng mở miệng giải thích, kết quả mở miệng hồi lâu cũng không nói được một câu nào ra miệng, chỉ dùng loại ánh mắt hoảng sợ tới cực điểm nhìn Trần Phàm, cầu xin Trần Phàm buông tha hắn.
 
Là một trong những công tử ăn chơi nổi tiếng trong thành phố Đông Hải, hắn biết rõ năng lực của Trần Phàm kinh khủng tới bậc nào, theo hắn xem ra, có thể tiêu diệt Thanh bang, biến Yến Thanh Đế thành phế nhân, một cuộc điện thoại đủ làm cho hắn bị ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!
 
Trong ánh mắt hoảng sợ của tên thanh niên, Trần Phàm cũng không liếc mắt nhìn tên thanh niên, cười khổ nhìn Diệp Mỵ nói:
 
- Đi được chưa?
 
Diệp Mỵ gật gật đầu, xem tên thanh niên như không khí, đi ngang qua người hắn, nhưng đi được vài bước nàng lại nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại lộ ra dáng tươi cười mê chết người không đền mạng:
 
- Người bạn nhỏ, tỷ vốn dự định cho cậu tự tay đập nát chiếc Maybach kia, nhưng lại cảm thấy có chút đáng tiếc. Như vậy đi, khi đi về cậu phải quyên một trăm ngàn cho quỹ từ thiện hi vọng, ân, đừng ôm lấy tâm lý may mắn, nếu tỷ biết cậu không quyên...
 
- Quyên! Tỷ, hiện tại tôi lập tức gọi điện cho người ta quyên ngay!
 
Nghe được lời nói của Diệp Mỵ, tên thanh niên như vừa được nghe tiên nhạc êm tai nhất trên thế gian này, giống như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng, không đợi Diệp Mỵ nói xong liền vỗ ngực cam đoan.
 
Diệp Mỵ không nói gì, mà xoay người chui vào trong xe Bentley, ngồi ở cạnh ghế tài xế.
 
Rất nhanh chiếc Bentley khởi động, trong vẻ mặt còn sợ hãi của tên thanh niên chậm rãi rời đi.
 
Nhìn chiếc Bentley rời đi, tên thanh niên nghĩ tới lời cam đoan vừa rồi của mình, liền lấy ra điện thoại bấm một dãy số, dùng ngữ khí mệnh lệnh nói:
 
- Lấy danh nghĩa của cá nhân tôi quyên một trăm ngàn cho quỹ từ thiện hi vọng, mặt khác phải tuyên truyền một phen, tốt nhất có thể đăng lên báo cùng ti vi!
 
- Cát thiếu gia, sao đột nhiên cậu lại nhớ tới việc quyên tiền cho quỹ từ thiện vậy? Còn nữa, một trăm ngàn không phải con số nhỏ, cần phải ghi chép bên tài vụ, cần xin chỉ thị của cha ngài...
 
- Tôi bảo ông quyên tiền thì ông cứ quyên đi, sao nhiều lời vô nghĩa như vậy? về phần bên phía cha tôi, ông nói cho ông ấy biết, nếu không quyên, bảo ông ấy phái người nhặt xác cho tôi!
 
- Ba!
 
Nói xong tên thanh niên trực tiếp cúp điện thoại.
 
Trong chiếc Bentley, Diệp Mỵ nhìn vào kính chiếu hậu thấy một màn như vậy, cười trêu ghẹo nói:
 
- Thật không nhìn ra, đặc công thiếu niên của ngày xưa hiện giờ lại biến hóa thành một thổ hoàng đế, chỉ dùng danh hào đã đem người dọa tới gần chết a.
 
- Tôi nhớ trước kia cô đâu có điên tới như vậy?
 
Trần Phàm dở khóc dở cười.
 
- Người luôn thay đổi nha, năm đó tỷ gặp mặt anh chỉ mới có mười lăm tuổi.
 
Diệp Mỵ nói xong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, khẩn cấp hỏi:
 
- Đúng rồi, nhiều năm chúng ta không gặp, sao anh lại có thể nhận ra tôi?
 
Vừa nói xong, Diệp Mỵ lại nhớ tới lời nhắc nhở của Tiết Kha, thần tình kích động nhìn Trần Phàm.
 
- Tôi là Đồ Tể.
 
Trần Phàm nghĩ nghĩ, cấp ra đáp án.
 
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc