Giáo đường Thiên Chúa Giáo Từ Gia Hối là tòa chủ giáo nằm ở giáo khu Đông Hải, danh xưng chính thức là
"Thánh mẫu chi mẫu đường", nằm bên cạnh là phủ giáo chủ giáo khu Thiên Chúa Giáo Đông Hải, nữ tu viện, được xây dựng vào năm 22 Thanh Quang Tự (năm 1896).
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, mấy vạn giáo đồ Thiên Chúa giáo đều tụ tập trong giáo đường, chờ đợi tới mười giờ cử hành lễ Misa.
Cũng giống như giáo đồ Cơ Đốc giáo, lễ Misa là nghi thức trọng yếu nhất của Thiên Chúa giáo.
Nghe nói, cử hành loại nghi thức này chính là lặp lại việc chống lại hiến tế Jesus trên thập tự giá, do đức cha chủ trì nghi thức, tuyên bố, chúc thánh chính là dùng rượu nho và bánh mì, chính là xem như biến thành
"máu thánh" cùng
"thánh thể" của Jesus. Sau đó để cho tín đồ tham gia cầu nguyện dùng tới, các tín đồ cho rằng, ăn thánh thể là có thể đạt được Thượng Đế ân sủng, lại cho rằng ăn thánh thể sẽ có thể đạt tới sự chuộc tội.
Dù giáo đường Từ Gia Hối là một trong những giáo đường nổi tiếng nhất Đông Hải thậm chí cả nước, nhưng trong ngày thường cho dù cử hành lễ Misa cũng không tụ tập nhiều tín đồ như vậy.
Sở dĩ hôm nay có tới mấy vạn tín Đồ Tể tụ ở giáo đường Từ Gia Hối là bởi vì thánh nữ Monica đến nơi này, hơn nữa còn cần cử hành lễ Misa.
Thánh nữ.
Đây là sự tồn tại thánh khiết nhất trong lòng tín đồ Thiên Chúa giáo.
Địa vị của nàng trong Thiên Chúa giáo chỉ đứng sau giáo hoàng.
Ở dưới tình hình này, khi biết được thánh nữ Monica muốn tổ chức lễ Misa tại giáo đường Từ Gia Hối, toàn bộ tín đồ Thiên Chúa giáo tại Đông Hải đều điên cuồng - có một số ít tín đồ vì không muốn bỏ qua việc cùng thánh nữ tham dự lễ Misa, từ tối hôm qua đã đi tới cổng giáo đường chờ đợi, đại đa số tín đồ khi trời còn chưa sáng đã đi tới nơi này.
Bản thân là tín đồ sùng đạo của Thiên Chúa giáo, Tô San thật hiếm thấy không tiếp tục ngủ nướng, ngược lại từ sáng sớm đã rời khỏi giường, lôi kéo Trần Phàm đi cùng nàng tới giáo đường Từ Gia Hối tham gia buổi lễ Misa do thánh nữ Monica cử hành.
Nhưng...
Chờ khi Tô San cùng Trần Phàm đi tới giáo đường, bên ngoài giáo đường đã đứng đầy người.
- Nhiều người quá.
Lôi kéo Trần Phàm xen lẫn trong đám người, thần tình Tô San có chút buồn bực.
Nàng cũng không hề xa lạ với giáo đường Từ Gia Hối, biết giáo đường nhiều nhất chỉ có thể chứa được hơn ba ngàn tín đồ tham gia lễ Misa, hiện giờ chỉ xem số người bên ngoài giáo đường đã hơn vạn, điều này không khỏi làm nàng hoài nghi bản thân mình có thể tham gia được việc thánh nữ cử hành lễ Misa hay không.
Tô San lôi kéo Trần Phàm đi tới cửa giáo đường, càng thêm nhiều người, cuối cùng không đi thêm được bước nào.
Vì thế Tô San đành phải đứng nguyên tại chỗ, chiếc miệng nhỏ nhắn quệt thật cao, biểu tình rầu rĩ không vui.
Trần Phàm thấy thế, cười khổ, im lặng lấy di động ra.
Trong đám người, hắn theo bản năng muốn gọi số di động của Monica cho mình sau khi nàng đến đại lục, nhưng nhìn thấy chung quanh đứng đầy tín đồ có vẻ điên cuồng thì hắn đành bỏ qua ý niệm gọi điện thoại, mà viết một tin nhắn cho Monica.
- Nghe nói thánh nữ tổ chức buổi lễ Misa, nhưng trong giáo đường đã chật ních, cửa đã đóng, xem ra hôm nay chúng ta không còn cơ hội vào tham dự buổi lễ.
- Ai, tôi thức từ năm giờ sáng, năm giờ đã chạy tới đây, vẫn không vào được, sớm biết như vậy tối hôm qua tôi đã tới xếp hàng.
- Tôi còn buồn bực hơn anh, tối hôm qua tôi đi xe từ Nam Kinh tới đây, ai biết xe điện cao tốc lại bị trục trặc ngừng suốt mấy giờ, làm hại tôi trước hừng đông mới chạy tới, bực mình muốn chết!
Ngay khi Trần Phàm đang nhắn tin, những tín đồ chung quanh thần tình buồn bực thảo luận, tín đồ từ Nam Kinh tới cuối cùng còn phát tiết sự buồn bực lên bộ môn chính phủ...
Bên tai vang lên những lời thảo luận, trong mắt nhìn thấy biểu tình rầu rĩ không vui của Tô San, Trần Phàm không thể không cảm thán, tín ngưỡng, đối với tín đồ mà nói có đôi khi còn cao hơn cả sinh mạng.
- Không nên gấp gáp, thánh nữ vì thông cảm mọi người, sẽ ra ngoài gặp mặt chào hỏi với chúng ta thôi.
Nhìn đôi môi quyệt cao của Tô San. Trần Phàm nghĩ nghĩ, nhìn các tín đồ bên cạnh nói.
- Thật sự?
- Giáo hữu, làm sao anh biết?
- Phải a, tôi nghe nói thánh nữ chỉ cử hành lễ Misa một lần, sau đó lập tức rời đi.
Trần Phàm vừa thốt ra, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của những tín đồ chung quanh, đám người như nổ tung oa, nghị luận sôi nổi đồng thời đều đưa mắt nhìn Trần Phàm.
Bên tai vang lên lời nghị luận của các tín đồ, nhìn biểu tình kích động của bọn họ, gương mặt Tô San đang rầu rĩ không vui cũng không khỏi lộ ra dáng tươi cười, theo nàng xem, vị hôn phu của mình cũng thật sự quá lớn mật.
- Chư vị giáo hữu, chúng ta mang theo lòng thành kính mà đến, nói vậy thánh nữ cũng không đành lòng cho chúng ta mang theo sự thất vọng mà về.
Trần Phàm nghiêm trang nói, sắc mặt trang trọng mà
"thành kính".
- Đúng vậy, thánh nữ là hóa thân của Chúa, nàng mang theo Chúa nhân từ mà đến, nàng tuyệt đối không đành lòng bỏ quên chúng ta mà đi...
- Tôi cảm thấy được khả năng rất thấp, phải biết rằng tín đồ trên toàn cầu biết bao nhiêu người, thánh nữ vị tất chịu gặp mặt chúng ta.
Trần Phàm vừa nói xong, đám người lại bắt đầu nghị luận, trong đó đại đa số ôm tâm lý may mắn mà phụ họa, cũng có số ít tín đồ có lý trí cho rằng khả năng cực kỳ bé nhỏ.
Hoa lạp!
Theo sau, ngay khi tín đồ khắp bốn phía vì lời củạ Trần Phàm còn đang sôi nổi nghị luận, cửa lớn giáo đường đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.
Cửa lớn giáo đường mở ra, bốn phía giáo đường lâm vào vẻ im lặng quỷ dị, tất cả mọi người không kìm lòng được đưa mắt nhìn về phía cửa, trong đó có rất nhiều người nhón chân rướn cổ muốn nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
- Thánh nữ, là thánh nữ!
Rất nhanh, đám người phía trước truyền ra tiếng kinh hô hưng phấn.
Hoa!
Tiếng thét của người nọ cũng giống như đạo kinh thiên lôi điện nổ vang trên không, ngoại trừ Trần Phàm, tất cả mọi người bên ngoài giáo đường bị cả kinh không nhẹ.
- Ta kháo, giáo hữu, anh đoán như thần a!
Sau thoáng khiếp sợ, bên ngoài giáo đường vang lên tiếng hoan hô như dời non lấp bể, trong đó vị tín đồ từ Nam Kinh chạy tới hưng phấn nắm lấy cánh tay Trần Phàm, những người khác cũng thần tình hưng phấn nhìn Trần Phàm.
- Lão công, nhanh, ôm em lên!
Nguyên bản Tô San đang rầu rĩ không vui, biết được thánh nữ đi ra, giống như mọi người đều bị cả kinh không nhẹ, sau đó thần tình hưng phấn chìa hai tay để Trần Phàm ôm nàng.
Trần Phàm mỉm cười, xoay người đỡ đôi chân thon dài của Tô San, một tay nâng lên mông nàng, trực tiếp bế bổng Tô San lên.
Dù hôm nay Tô San muốn tỏ lòng thành kính, không mặc váy nhưng chiếc quần cũng thật mông, làm cho Trần Phàm rõ ràng cảm nhận được bờ mông đàn hồi của nàng.
Tô San cũng có thể nhận thấy được trên tay Trần Phàm truyền lại hơi nóng, nhưng lúc này nàng chỉ khẩn cấp muốn nhìn thấy thánh nữ xuất hiện, làm gì còn bận tâm chuyện này?
Trong ánh nhìn chăm chú của Tô San, cửa giáo đường rốt cục xuất hiện một thân ảnh áo trắng.
Monica trong bộ áo trắng, cùng chủ giáo, thần phụ, đức cha, thầy tế cùng đi, mang theo vẻ thánh khiết cùng cao quý chỉ thuộc về thánh nữ, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thánh nữ xuất hiện, lập tức làm cho đám người sôi trao chợt yên tĩnh trở lại, một ít tín đồ sùng đạo còn lập tức quỳ xuống đất bắt đầu cầu nguyện.
- Nguyện tình yêu của đức chúa cha, ân sủng của chúa, thánh thần ban ân và cùng tồn tại với các bạn.
Đối mặt hơn vạn tín đồ, thánh nữ Monica kiệt lực tìm kiếm thân ảnh ngày nhớ đêm mong từ trong đám người, đồng thời chậm rãi mở miệng, thanh âm thông qua trang bị âm thanh, vang vọng trên trời không.
- Cũng tồn tại cùng ngài.
Thêm nhiều người quỳ trên mặt đất, người không quỳ vẻ mặt cũng thật thành kính.
Vừa nói xong, Tô San phát hiện người chung quanh đều quỳ xuống, mình lại được Trần Phàm bế bổng lên nơi đó, có vẻ vô cùng chói mắt, không khỏi khẩn trương vội vàng nói:
- Mau, mau thả em xuống.
Ngay khi Tô San vừa mở miệng, ánh mắt Monica quét tới Tô San, sau đó trong con ngươi xanh thẳm bộc phát ra ánh sáng cực nóng.
Cảm giác kia giống như vừa phát hiện được một nửa tân đại lục!
Ánh mắt cực nóng kia cũng giống như khi các tín đồ nhìn thấy nàng biểu lộ ra!
- Mau buông em xuống, bị thánh nữ nhìn thấy!
Trong lòng Trần Phàm, Tô San nghĩ Monica đang nhìn nàng, trái tim nhảy lên kinh hoàng, cảm giác chỉ hận không thể lập tức kiếm cái lỗ chui vào trốn mới tốt.
Trần Phàm dở khóc dở cười buông Tô San, mà thánh nữ lại chậm rãi đi về hướng Trần Phàm.
Những tín đồ ở trước cổng giáo đường tuy rằng không biết vì sao thánh nữ lại tiến vào trong đám người, nhưng vẫn chủ động tránh đường cho Monica.
- Thiên Chúa, cầu ngài yêu thương chúng con.
Monica vừa đè nén kích động đi tới, lại dùng một loại ngữ khí thần thánh nói.
- Bởi vì chúng con có tội với ngài.
Các tín đồ thành kính trả lời.
- Xong rồi, lần này xong đời!
Tô San vừa cúi đầu sám hối vừa thầm nghĩ.
- Thiên Chúa, cầu ngài giàu lòng từ bi.
Monica thấy Trần Phàm cũng giả vờ già vịt cúi đầu sám hối, khóe miệng sau làn khăn che mặt hiện lên dáng tươi cười, đồng thời bước chân nhanh hơn.
- Xin cứu ân cho chúng con.
- Nguyện Thiên Chúa toàn năng thương yêu chúng con, đặc xá tội của chúng con, khiến cho chúng con được vĩnh hằng. Nguồn: http://truyenyy.com
- Amen.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài giáo đường, toàn bộ tín đồ đều cúi đầu sám hối, sám hối những hành vi mình đã làm.
Mà Monica mang theo ánh sáng chói lọi của mình đi dọc theo đám người, tiến tới trước người Tô San cùng Trần Phàm.
- Hiện tại chúng ta nhận tội, thành kính cử hành thánh tế.
Monica dừng bước, cố nén ý cười, tiếp tục dùng ngữ khí thần thánh nói.
- Con xin hướng Thiên Chúa toàn năng cùng các vị giáo hữu, thừa nhận lòng ích kỷ của con, cùng hành vi lời nói sai lầm của con. Tội của con, tội của con, trọng tội của con. Vì thế khẩn cầu thánh mẫu đồng trinh Maria, thiên sứ, thánh nhân, cùng các vị giáo hữu, khẩn cầu Thiên Chúa, Thiên Chúa của chúng ta.
Giờ khắc này, ngoại trừ Monica cùng Trần Phàm, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại mở miệng sám hối.
Cùng lúc đó, Monica dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai đem thân mình đưa tới gần Trần Phàm, còn cách chiếc khăn lụa, thổi nhẹ một hơi vào tai Trần Phàm.
Một cảm giác kích thích không thể nói nên lời nháy mắt tràn ngập toàn thân Trần Phàm, sắc mặt hắn hơi đổi, dùng ánh mắt ngăn cấm, sợ hành động của Monica bị người chứng kiến.
Nhưng...
Monica tựa hồ tuyệt không lo lắng.
Trong con ngươi xanh thẳm của nàng lộ ra ánh mắt mê ly, đồng thời còn cách một lớp khăn lụa, khẽ cắn chặt vành tai Trần Phàm, nhẹ giọng thì thầm:
- Đồ Tể, em muốn...
Giờ khắc này, nàng khinh nhờn Thượng Đế, vì Đồ Tể nhập ma!