Dưới ánh nến, nước mắt lướt qua khuôn mặt kiên nghị của Trần Phàm, rơi trên tóc Tô San ướt sũng.
Một cỗ khí tức cô tịch từ trái tim Trần Phàm lan tràn khắp bốn phía, dù là Tô San đang nằm trong lòng hắn cũng đã nhận ra.
Giữa lúc hoảng hốt, Tô San chợt nhớ tới trên dạ hội đón người mới, Trần Phàm biểu diễn điệu vũ kia trên sân khấu.
Ngày nào đó, Trần Phàm quỳ rạp xuống sàn, giống như một con sói cô độc đang rít gào, nhìn lên sao trời, khàn giọng hò hét!
Ngày nào đó, ngay cả nàng bên trong toàn bộ khán già xem được đoạn biểu diễn tràn ngập cảm giác lực lượng, tràn ngập khí tức cô tịch kia cuốn hút, hiện trường lâm vào cực độ khủng hoảng.
Cũng là ở ngày nào đó, lần đầu tiên nàng mới biết chính mình đối với quá khứ của vị hôn phu này tuyệt không biết gì.
Trong đầu hiện lên hình ảnh ngày nào đó, cảm thụ được khí tức cô tịch toát ra từ trên người Trần Phàm. Tô San nhẹ nhàng quẫy mình, nhìn lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Trần Phàm, ôn nhu hỏi:
- Trần Phàm, có phải anh đang nhớ tới chuyện không vui trước kia hay không? Nếu như là bởi vì chuyện không vui đó, nói ra đi, nói ra anh sẽ dễ chịu hơn.
Lời nói ôn nhu của Tô San kéo Trần Phàm từ trong ký ức hoảng hốt trở về sự thật, hắn cũng không lau đi nước mắt trên mặt, mà cúi đầu nhìn vào mất Tô San, tựa hồ còn đang do dự có nên nói cho Tô San biết hay không.
- Trần Phàm, em là vị hôn thê của anh, sau này em sẽ là vợ của anh, cùng anh sống cả đời, sinh con cho anh, cùng anh đi đến từng ngày trong tương lai.
Tô San làm như nhìn ra sự do dự của Trần Phàm, tiếp tục ôn nhu nói:
- Làm vợ, em có nghĩa vụ chia sẻ hết thảy với anh, cho nên anh không cẩn giấu diếm chuyện kia với em. Bởi vì chuyện kia kỳ thực không chỉ thuộc về anh, còn thuộc về em, thuộc về con của chúng ta. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Ngạc nhiên nghe Tô San nói ra những lời như vậy, Trần Phàm không khỏi ngây dại.
Bởi vì ở trong lòng hắn, luôn đối đãi Tô San như một đứa bé, hắn vẫn cho rằng Tô San chỉ là một đứa bé chưa vào đời, sinh hoạt trong cuộc sống thật đơn thuần.
Cho nên cho tới nay, hắn cũng không muốn cũng không để cho Tô San tiếp xúc với không khí không lành mạnh trong xã hội.
Chẳng bao lâu trước kia, Tô San quả thật đúng như trong ý nghĩ của Trần Phàm, thế giới của nàng không có tranh đua, nàng cũng không biết cái gọi là vị hôn thê, cái gọi là kết hôn đại biểu cho điều gì, nàng càng không biết như thế nào để làm một người vợ hợp cách.
Thậm chí...bởi vì vị hôn phu như Trần Phàm tồn tại, từ lúc còn nhỏ trong lòng của nàng liền che kín một tầng bóng ma, do đó bắt đầu chán ghét những đứa bé trai, từ nhỏ đã có bệnh ghét nam chứng.
Ngay từ đầu nàng đáp ứng người nhà ở chung một chỗ với Trần Phàm một mặt là vì không muốn làm cho cha mẹ tức giận, về phương diện khác là vì muốn đào móc ra bí mật của Trần Phàm, đem Trần Phàm đùa bỡn trong lòng bàn tay, chờ sau khi chơi đùa đủ, sẽ một cước đá bay hắn.
Nhưng nàng thật không ngờ chính là theo thời gian trôi qua, nàng chậm rãi rơi vào trong thế giới của Trần Phàm, thẳng đến đoạn thời gian trước nàng đã hoàn toàn yêu vị hôn phu từng làm nàng phải chán ghét tới cực điểm này.
Có lẽ do sợ hãi Trần Phàm bị tình địch chung quanh cướp đi, có lẽ là ý thức được trên người mình có nhiều khuyết điểm không thể hợp cách làm một người vợ, từ sau khi yêu Trần Phàm nàng đã cùng mẹ là Tần Quế Trân cùng dì Điền hỏi han học hỏi làm sao trở thành một người vợ hợp cách.
Nàng bắt đầu học tập nấu ăn, học tập giặt quần áo, học tập không hề lấy mình làm trung tâm, chỉ biết đi quan tâm Trần Phàm...
Tất cả chuyện này đều được tiến hành trong yên lặng, mà chính nàng cũng yên lặng thay đổi, thẳng cho đến tình trạng như hôm nay.
Làm như đã nhận ra ánh mắt của Trần Phàm. Tô San cũng không trốn tránh, chỉ nhìn Trần Phàm, trong ánh mắt trôi nổi ánh sáng dịu dàng, cảm giác giống như đang nói: nói đi, anh yêu.
- Hư...
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm thoáng nhẹ thở ra, nhẹ nhàng buông lỏng Tô San ra, theo bản năng lấy ra thuốc lá trong túi quần, châm lên nhẹ nhàng hút.
Lúc này Tô San tựa hồ đã biết Trần Phàm chuẩn bị nói cho nàng nghe, cũng không nói gì thêm, chỉ lăng lặng chờ, chờ Trần Phàm mở miệng.
Trong sự chờ đợi của Tô San, Trần Phàm mở miệng, giọng nói thong thả, ngữ khí trầm thấp, thanh âm khàn khàn:
- San San, trước kia anh nói cho em, anh tham gia quân ngũ, là bộ đội đặc chủng, kỳ thật...theo ý nào đó mà nói anh cũng không có lừa gạt em. Tổ chức trước kia của anh, tuy rằng không tính là bộ đội đặc chủng, nhưng tính chất cũng giống, nhưng huấn luyện còn khó khăn gian khổ hơn cả bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ càng thêm gian nan, trúng tuyển càng thêm khó khăn hơn mà thôi!
Còn lợi hại hơn bộ đội đặc chủng?
Tô San trợn mắt, giống như đang ảo tưởng rốt cục sẽ lợi hại đến cỡ nào. I
Mà Trần Phàm lại tiếp tục nói:
- Lúc bốn tuổi, ông cố đưa anh đến tổ chức kia, để cho anh bắt đầu nhận huấn luyện, trở thành mầm dự bị cho tổ chức đó. Ngày nào đó, anh bị đưa tới cánh đồng hoang vu. ông xoay người ngồi xe rời đi, anh nhìn bóng lưng rời đi của ông, khóc lớn, nhưng ông không hề quay đầu lại.
Nói tới đây, Trần Phàm giống như đang hồi tưởng tình hình ngày đó, ngữ khí trở nên cực kỳ phức tạp.
Mà Tô San giật mình há to miệng, với cuộc sống của nàng, căn bản không hiểu rõ một đứa bé chỉ bốn tuổi phải tiếp nhận huấn luyện đặc thù, ý vị như thế nào!
- Sau đó anh thông qua sự cố gắng không ngừng, đã trở thành thành viên chính thức của tổ chức kia, hơn nữa bắt đầu theo đồng đội đi chấp hành đủ loại nhiệm vụ. Mà ở trong những năm đó, anh chỉ được gặp cha mẹ anh có hai lần.
Lúc Trần Phàm nói tới đây, cảm thấy được miệng của mình có chút chát đắng.
Tô San hoàn toàn lâm vào khiếp sợ!
Trong suốt mười tám năm qua, tuy rằng Tô Thanh Hải vì bận rộn việc làm ăn, thời gian chiếu cố cho nàng rất ít, nhưng nàng luôn luôn sinh hoạt dưới sự che chở của cha mẹ, cha mẹ giống như hộ cho gà con, bình thường luôn bảo hộ lấy nàng, không cho nàng chịu một chút thương tôn, thậm chí không cho nàng chịu khổ chút nào.
Mà...Trần Phàm, qua nhiều năm như vậy chỉ được gặp mặt cha mẹ có hai lần?
- Trong những năm tháng đó, thay thế cha mẹ chiếu cố cho anh, giáo dục anh nên làm sao làm người, làm sao chiến đấu là sư phụ của anh. ông là một nam nhân phi thường kiên cường, phi thường ưu tú. ở sâu trong nội tâm anh vẫn xem ông là người cha thứ hai của mình! Trong lúc thi hành nhiệm vụ, mặc kệ nguy hiểm đến cỡ nào, bao nhiêu khó khăn, ông đều đem anh bảo hộ ở sau người! Mà ông cũng là người duy nhất từng chúc mừng sinh nhật cho anh!
Nói tới đây, đôi mắt Trần Phàm lại đó:
- Trong lần thi hành nhiệm vụ cuối cùng, bởi vì tình báo xuất hiện vấn đề, gặp quấy nhiễu thật lớn, hơn nữa xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi bị khủng bố tập kích, mà...ông ấy đã chết trong khi thi hành nhiệm vụ.
- Đã chết?
Tô San trợn tròn mắt.
Trần Phàm cắn chặt hàm răng, cả người run rẩy, thanh âm khàn khàn nói:
- Ân, đã chết, vì đỡ đạn cho anh mà chết!
Cả người Tô San chấn động, há to miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói nổi nên lời.
- San San, em biết không? ông vốn sẽ không chết! Ngày đó nếu không phải ông đỡ đạn cho anh. ông không có khả năng sẽ chết!
Trong đầu hiện lên một màn sư phụ bị bắn chết ngày hôm đó, Trần Phàm bỗng nhiên rống lên trầm thấp:
- Người phải chết là anh, mà không phải ông ấy!
- Trần Phàm!
Có lẽ nhìn ra cảm xúc của Trần Phàm cực độ không xong, Tô San bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, liền bước lên ôm lấy Trần Phàm, ôm rất mạnh.
- San San, anh không sao.
Khuôn mặt Trần Phàm hoàn toàn vặn vẹo vào nhau, tay phải run rẩy đưa điếu thuốc lá vào trong miệng rít mạnh, giống như muốn gây tê nội tâm tự trách cùng thống khổ.
Thấy một màn như vậy, Tô San sợ tới mức đôi mắt đỏ ngầu, khóc lên:
- Thực xin lỗi, Trần Phàm, em không nên hỏi...
- Nha đầu ngốc, em làm rất đúng, việc này sớm muộn anh cũng nên cho em biết.
Phun mạnh một ngụm khói, Trần Phàm dụi tắt thuốc lá, sau đó kiệt lực điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười vuốt ve mái tóc Tô San, nhẹ giọng nói:
- Mặt khác, còn một tháng nữa là được nghỉ, chờ khi nghỉ học, anh đưa em về Yên Kinh, về Trần gia.
về Trần gia?
Ba chữ này làm thân hình Tô San trở nên cứng ngắc tới cực điểm!
Nàng không nói gì, chỉ yên lặng chảy nước mất, cắn chặt môi, nhẹ gật gật đầu.
Dưới ánh nến, động tác của nàng rất nhẹ, nhưng gương mặt lại thật kiên định!