Trên bầu trời, mưa tuyết càng lúc càng lớn, bông tuyết rơi xuống Vân Sơn, giống như phủ thêm cho cây cỏ Vân Sơn một lớp áo màu bạc, bừng sáng lấp lánh.
Nếu hoa tuyết rơi ở địa phương trống trải, trong nháy mắt sẽ bị hòa tan, mặt đất sẽ ướt đẫm.
Mấy chiếc xe tải quân dụng, ngay ngắn trật tự đi tới dưới chân núi.
Khi đoàn xe dừng lại, một đám binh lính võ trang đầy đủ nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống, trước tiên xếp thành hình vuông, đợi mệnh lệnh.
Trong mưa tuyết, thân thể bọn họ giống như một cây thương thẳng tắp, không chút sứt mẻ, diễn cảm túc mục trang nghiêm, trong con ngươi toát lên một tia hưng phấn khó thể che giấu.
Cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về hướng chiếc xe Land Rovers ở phía trước.
Trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ, cửa xe bị người đẩy ra, Từ trưởng ban từ trong xe nhảy xuống, cùng lúc đó, trong chiếc jeep đã qua cải tiến ở phía sau chiếc Land Rovers cũng bước xuống một gã quân nhân võ trang đầy đủ.
Phương Chí Cương.
Đại đội trưởng đại đội trung đoàn võ cảnh Đông Hải.
- Từ trưởng ban.
Sau khi xuống xe, Phương Chí Cương lập tức chạy tới bên cạnh Từ trưởng ban, cung kính cúi chào theo nghi thức quân đội.
Nhìn Phương Chí Cương đang mơ hồ có chút kích động, Từ trưởng ban mỉm cười:
- Tiểu Phương, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau, hơn nữa còn là chấp hành chung một nhiệm vụ.
- Có thể cùng Long Nha chấp hành nhiệm vụ, là sự kiêu ngạo của Phương Chí Cương tôi, cũng là kiêu ngạo của trung đoàn võ cảnh Đông Hải!
Phương Chí Cương đứng thẳng thân hình, kích động nói.
Từ trưởng ban thấy thế, vui mừng cười cười, sau đó gương mặt ngưng trọng nhìn thoáng qua Vân Sơn trắng xóa trước mắt, quay đầu lại trầm giọng nói:
- Tiểu Phương, nhiệm vụ khẩn cấp, ôn chuyện hãy đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã.
- Dạ!
Phương Chí Cương trầm giọng nói:
- Hết thảy đều nghe theo Từ trưởng ban chỉ huy!
- Đám Ninja này đến từ Sơn Khẩu Tổ, là tinh anh Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ, trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, năng lực tác chiến trong rừng cũng rất mạnh.
Từ trưởng ban trầm giọng nói:
- Vì thế, nhiệm vụ giao phong chính diện giao cho tôi cùng huynh đệ của tôi, nhiệm vụ của anh chính là phái huynh đệ của anh ngăn chặn ở mỗi lối ra, ngàn vạn lần không thể để cho bọn chúng chạy trốn!
- Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Phương Chí Cương lớn tiếng trả lời một câu, sau đó như nhớ ra việc gì, hỏi:
- Đúng rồi Từ trưởng ban, tôi nghe nói Long Nha ở trên núi, hắn không sao chứ?
- Đám Ninja này tuy mạnh, nhưng muốn giết chết Long Nha duy nhất trong ba mươi năm nay của tổ chức, đó chỉ là người si nói mộng mà thôi!
Từ trưởng ban cười lạnh một tiếng, sau đó nhớ tới lúc nãy trong vô tuyến điện truyền ra lời Long Nữ nói cùng Trần Phàm kề vai chiến đấu, trong lòng thậm chí cũng cảm thấy kích động.
Sau đó, hắn hít sâu một ngụm không khí lạnh giá, trầm giọng nói:
- Tốt lắm, tiểu Phương, cho người của anh mau chóng hành động đi, nhớ rõ, ngàn vạn lần không thể khinh thường!
- Rõ!
Phương Chí Cương không nói thêm lời nào, cúi chào xoay người chạy về đội ngũ phía sau.
Mà Từ trưởng ban thì lại nhanh chóng đi về hướng bên trái.
Bên trái, mười hai thành viên Long Nha võ trang đầy đủ đang đứng thành một hàng ngang, chờ đợi đã lâu.
- Tổ chức Long Nha, từ lúc thành lập đến bây giờ, luôn luôn chỉ lưu giữ đúng mười lăm người.
Từ trưởng ban lập tức đi tới trước mặt các thành viên Long Nha, gằn từng chữ:
- Nhưng hôm nay, nam nhân từng là niềm kiêu ngạo của Long Nha, là Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm qua sẽ cùng các anh chiến đấu!
- Bá!
Lời của Từ trưởng ban vừa thốt ra, mười hai thành viên Long Nha đều mang theo diễn cảm kích động trên gương mặt.
Đối với bọn hắn mà nói, chấp hành nhiệm vụ chỉ là chuyện tình thường ngày như cơm bữa, nhưng tất cả những thành viên trong tổ chức cùng nhau chấp hành chung một nhiệm vụ, thì vẫn là lần đầu tiên. Hơn nữa có thể cùng Long Nha chiến đấu, luôn luôn là nguyện vọng lớn nhất bấy nhiêu năm qua ở trong lòng bọn hắn. Bởi vì. ở trong lòng của bọn hắn. Long Nha chính là chiến thần!
Một tượng đài kiêu ngạo không bao giờ sụp đổ!
- Các huynh đệ Long Nha, mau hô to khẩu hiệu, sau đó chúng ta cùng nhau xuất phát!
Từ trưởng ban bỗng nhiên quát lớn một tiếng.
- Long Nha, không có thương vong!
Ngay sau đó, thanh âm rống giận rung trời, bỗng nhiên vang vọng lên khắp chung quanh Vân Sơn. Vì là tổ chức bí mật của quốc gia, nên Long Nha chấp hành đều là những nhiệm vụ nguy hiểm và gian nan nhất. Nhưng
"không có thương vong" luôn là khẩu hiệu của Long Nha, cũng là tinh thần nhất nhất vừa phải hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời cũng vừa phải cam đoan mọi người sẽ quay trở về bình an!
- Xuất phát!
Nghe thấy khẩu hiệu này, khóe cơ miệng trên mặt Từ trưởng ban thoáng nhếch lên hai cái, theo sau vung tay lên, truyền đạt mệnh lệnh quát.
Nguồn: http://truyenyy.com Mệnh lệnh vừa ra, mười hai thành viên Long Nha chia làm bốn tổ, ba người một tổ, nhanh chóng chui vào ô tô, đi lên đỉnh núi.
Trong núi rừng trắng xóa, Y Nguyên mang theo Hà Lão Lục tiến sâu vào bên trong núi rừng, thần sắc tương đối khó coi. Lúc này chỉ mới qua khoảng mười phút thời gian từ sau khi hắn ban phát ra mệnh lệnh.
ờ mười phút thời gian qua, thủ hạ của hắn chẳng những không giết chết được Trần Phàm, hơn nữa còn bị Trần Phàm thủ tiêu sáu người! Cộng thêm bốn người lúc trước bị Trần Phàm giải quyết ở trên đỉnh núi, là mười gã Ninja tất cả.
Ba mươi Ninja trung đẳng, đã chết mất mười người! Hơn nữa đều là ở dưới tình huống chưa hoàn thành nhiệm vụ, điều này làm sao không khiến cho hắn tức giận đây chứ? Nhưng...chân chính làm cho giờ khắc này hắn phải lo lắng là tổ chức thần bí Long Nha đã xuất động tới đây!
Hà Lão Lục không biết Long Nha, nhưng hắn biết rõ ràng!
Long Nha.
Hai chữ này mang đến cho hắn áp lực cường hãn. Đồng thời cũng dập tất hy vọng tập trung đám thủ hạ lại, cùng Trần Phàm tử chiến một hồi. Điều hắn có thể làm lúc này chính là, mau chóng truyền lệnh thông tri cho đám thủ hạ, hãy buông tha nhiệm vụ lần này, bảo toàn tính mạng chia nhau ra rút lui.
- Khoảng cách tới địa phương trong miệng ngươi nói còn xa lắm không?
Chậm rãi thu hồi dòng suy nghĩ, Y Nguyên thần sắc lạnh lùng nhìn Hà Lão Lục, trong con ngươi đằng đằng sát khí, cảm giác giống như tùy thời đều sẽ ra tay giết chết Hà Lão Lục.
Trên thực tế, hắn quả thật đã động sát cơ đối với Hà Lão Lục. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, Hà Lão Lục quen thuộc địa hình Vân Sơn, đối với hắn cùng đám thủ hạ mà nói, đúng là người này vẫn còn rất nhiều hữu dụng. Nếu nhóm người của hắn muốn thoát ly khỏi Vân Sơn an toàn, thì nhất định phải dựa vào Hà Lão Lục này.
Cùng bộ dáng hung hăng càn quấy lúc trước ở trên đỉnh núi hoàn toàn bất đồng, lúc này Hà Lão Lục giống như một con chó nhà tang bình thường, chật vật cực điểm. Hắn biết rõ, hành động tiêu trừ chặn giết lần này của mình xem như đã hoàn toàn thất bại mất rồi.
Mà ý nghĩa của thất bại, sẽ chính là tử vong chờ đón!
Hiểu rõ điểm này, cả người Hà Lão Lục giống như bị hút mất hồn phách bình thường, tinh thần không hứng lên nổi, toàn thân giống như một cái xác sống không hồn biết đi. Vì thế, sau khi Y Nguyên lên tiếng dò hỏi, hắn không có phản ứng chút nào.
- Hỗn đản!
Thất Hà Lão Lục trầm mặc không đáp, nguyên bản tâm tình của Y Nguyên đang không xong, lúc này đã hoàn toàn nổi giận, hắn vươn tay ra túm lấy cổ áo Hà Lão Lục, đem khuôn mặt ghì tới sát bên người Hà Lão Lục, âm trầm nói:
- Trả lời câu hỏi của ta.
Đối mặt vói Y Nguyên thần tình đằng đằng sát khí, bỗng dưng Hà Lão Lục nở nụ cười.
Ha ha...ha ha...ha ha ha...!
Hắn giống nhưngười điên, cuồngtiếu không dứt!
- Tin ta một súng bắn chết ngươi không?
Chứng kiến Hà Lão Lục cuồng tiếu như người điên. Y Nguyên âm trầm vươn tay xuống bên hông, rút bảo hiểm ra, dùng ngữ khí băng sương nhàn nhạt nói.
Hà Lão Lục ngừng cười, hai mắt nheo lại, bĩu môi nói:
- Giết tôi, các ông tuyệt đối sẽ không thể trốn thoát ra khòi nơi này.
Y Nguyên trầm mặc. Tuy rằng hắn ra xem qua bản đồ địa hình của Vân Sơn, nhưng bản đồ chỉ thuộc đại khái những điêm mấu chốt thôi, cũng không phải là quá mức am hiểu thông thuộc bao nhiêu. Mà lúc trước hắn đã muốn biết, đối phương đã phong tỏa hết thảy lộ tuyến thông ra bên ngoài rồi. Nếu không biết con đường tắt nào, thì đúng là vô pháp đào thoát. Lúc này hắn đành phải đem hy vọng ký thác lên trên người của Hà Lão Lục, hy vọng Hà Lão Lục sẽ chỉ dẫn ra một con đường để đào tẩu an toàn.
- Buông tay ra.
Ngay khi Y Nguyên đang trầm mặc, thì Hà Lão Lục khẽ mở miệng nhắc nhở.
Tuy rằng trong lòng đang tức giận, nhưng rất nhanh Y Nguyên đã lấy được bình tĩnh, theo sau khẽ phun ra một ngụm tức khí, liền buông tay ra.
- Y Nguyên, ông không cần uy hiếp tôi thêm nữa, sẽ chẳng phát sinh một chút tác dụng nào đâu.
Sau khi bình ổn, Hà Lão Lục mới sửa sang quần áo một chút, dùng thanh âm lạnh lùng nói:
- Hà Lão Lục tôi cũng không phải người ngu, hiện giờ giá trị lợi dụng của tôi đối với ông, chính là lộ tuyến chạy trốn bí mật. Một khi tôi nói cho ông biết lộ tuyến chạy trốn bình an. ông nhất định sẽ giết chết tôi.
Y Nguyên thần sắc khẽ biến, nhưng cũng không phản bác.
- Tôi sẽ không nói.
Hà Lão Lục hít sâu một hơi, âm trầm nhắc nhở:
- Ông cùng đám thủ hạ của ông, nếu muốn giữ tính mạng an toàn, thì hãy đi theo tôi!
Dứt lời. Hà Lão Lục cũng không nói thêm gì nữa, mà nhanh chóng bước lên phía trước dẫn đường. Nhìn bóng lưng Hà Lão Lục đi tới phương hướng phía trước, đôi con ngươi trong mắt Y Nguyên không ngừng toát ra thần sắc âm trầm.
Bởi vì...Phương hướng Hà Lão Lục đang đi, cùng địa phương lúc trước thanh âm của Trần Phàm truyền ra là không xa bao nhiêu. Điều này cũng chính là muốn nói, rất có khả năng, căn bản là không có lộ tuyến an toàn nào để chạy trốn. Hà Lão Lục là đang cố tình dẫn dụ cho mình và đám thủ hạ của mình, chạm mặt cùng Trần Phàm.
Hoài nghi thì hoài nghi, chuyện đã tới bước đường này, bản thân hắn cũng không có bao nhiêu lựa chọn!
Lùi vạn bước mà nói, nếu như không còn đường đào thoát, hắn và đám thủ hạ hơn phân nửa là sẽ phải chết ở cái địa phương này rồi. Một khi đã như thế, không bằng kéo theo Trần Phàm làm tấm đệm lưng.
- Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới địa phương ta nói...
Cắn chặt răng, Y Nguyên đem nghi hoặc cùng lo lắng trong đầu quẳng ném ra bên ngoài. Sau đó mới truyền lệnh xuống, đồng thời cũng nhanh chân đuổi theo.
Cảm nhận được tiếng bước chân của Y Nguyên truyền đến từ phía sau, trong đôi con ngươi nguyên bản đã mất đi sắc thái của Hà Lão Lục, bỗng dưng hiện lên một tia nhãn tình âm nhu, khóe miệng đồng dạng cũng nhếch lên một tia mỉm cười kiên định.
- Tên tiểu tử họ Trần, nếu như ta phải chết, thì ta nhất định sẽ kéo ngươi theo cùng ta xuống dưới Địa Ngục ah!
Trong đầu dâng lên suy nghĩ này, Hà Lão Lục cắn chặt răng, tăng tốc bước đi.
- Hô...hô...
Ngay khi hai người đang nhanh chân di chuyển, đồng thời ở phía sau cũng truyền đến thanh âm xé gió. Nghe được thanh âm này, sắc mặt Y Nguyên đại biến, trước tiên mau chóng ngã lăn vào trong bụi cỏ, Hà Lão Lục dường như ý thức được chuyện gì đó, theo bản năng cũng úp sấp người xuống.
- Hô...hô...
Hai người kinh hãi chiến đảm đưa mắt chăm chú nhìn lên không trung, chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng võ trang đang gào thét bay qua ngang trời.
Rất nhanh, chiếc máy bay trực thăng võ trang được thành viên Long Nha điều khiển, đã mau chóng hạ thấp độ cao xuống, bay tới địa phương ở phía trước khoảng ba cây số.
- Sưu!
Ngay sau đó, cửa khoang cabin được mở ra, Long Nữ toàn thân võ trang đầy đủ, trong tay nâng một khẩu súng Rope lên, nhắm thẳng vào một gốc cây đại thụ, quyết đoán bóp cò. Trong lúc bóp cò, đồng thời nàng trực tiếp thả người, theo trên máy bay nhảy xuống. (*: súng rope là loại súng bắn dây cứu hộ.)
- Phanh!
Sợi dây thừng mang theo móc câu chuẩn xác ghim trúng vào thân cây đại thụ kia. Long Nữ cầm lấy dây thừng, giống như một con chim đại bằng dang cánh, trượt xuống bên dưới.
Trước khi đáp xuống đất, bỗng nhiên Long Nữ buông sợi dây thừng ra, cả người cuộn tròn vào, hướng về phía trước theo quán tính lăn đi.
Cách đó không bao nhiêu xa, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi thế tục này, thì không khỏi giật mình. Còn Trần Phàm bên cạnh nàng thì vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì...Hắn biết Long Nữ đang tới tìm hắn, hơn nữa Long Nữ không dùng thang quân dụng trèo xuống từ trên máy bay, là vì lo lắng khi đang xuống bên dưới, sẽ bị đám Ninja tập kích bất ngờ.
- Chúng ta mau đi qua thôi.
Chứng kiến Long Nữ bình an đáp xuống bên dưới, Trần Phàm mau chóng đứng lên nói.
- Đi qua?
Hoàng Phủ Hồng Trúc ngẩn ra hỏi.
Trần Phàm nghe thấy ngữ khí nghi hoặc của Hoàng Phủ Hồng Trúc, thì không khỏi cảm khái giải thích:
- Tôi nhận thức cô ta.
Vừa nghe Trần Phàm nói như thế, vốn Hoàng Phủ Hồng Trúc đang ngẩn ra, theo sau dường như minh bạch cái gì rồi. Cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, mà trầm ngâm đứng lên, đi theo Trần Phàm di chuyển về phương hướng Long Nữ đáp xuống cách đó không xa.
Long Nữ sau khi đứng lên, thì cũng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Nàng theo bản năng giấu thân mình đi, xuyên qua khe hở trong lùm cỏ, thấy rõ ràng người đến là Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc xong, thì đôi con ngươi trong mắt nàng không khỏi phóng đại lên.
Theo sau, ánh mắt của nàng dừng ở trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc. Trong lùm cô, nàng không kìm chế nổi tâm tình, thân mình khẽ run rẩy vài cái.
Đúng thế...
Là đang khẽ run rẩy...