Oanh!
Ngạc nhiên nghe được lời nói này của Phạm Chí Vĩ, cả người Chu Văn giống như bị điện giật, rùng mình không dứt.
Trong óc của hắn theo bản năng dần hiện ra một gương mặt đã điêu khắc tận sâu trong đầu hắn. đó là một gương mặt thiên chân mà đáng yêu.
Trong đầu dần hiện ra gương mặt khả ái kia. đồi mắt Chu Văn đỏ lên, khóe mắt kịch liệt run rẩy, giống như bị rút hết toàn bộ khí lực, bàn tay nắm chặt cũng dần buông lỏng ra.
Nhìn thấy biểu tình biến hóa của Chu Văn, vẻ tươi cười khinh thường trên mặt Phạm Chí Vĩ càng thêm rõ ràng.
Tô San đại khái thông qua cách nói chuyện của hai người đoán ra một ít vấn đề, trong lòng vô cùng kinh ngạc, càng nhiều lại là phẫn nộ, lúc này nhìn thấy bộ dáng của Phạm Chí Vĩ như muốn vểnh lên tận bầu trời, trong đầu nháy mắt trống rỗng, theo bản năng muốn bước lên giúp Chu Văn trút giận.
Nhưng ngay lúc nàng chuẩn bị động thủ, một bàn tay thô dày chặn trên bả vai của nàng, lực lượng thật lớn khiến cho nàng không thể động đậy.
Sắc mặt Tô San đột nhiên biến đổi, theo bản năng xoay người, ánh vào mi mắt chính là gương mặt quen thuộc của Trần Phàm, nhưng bất đồng với dĩ vãng chính là, lúc này trên gương mặt quen thuộc không còn biểu tình ngả ngớn, chỉ còn sự bình tĩnh.
- Trần Phàm, anh...
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi. Tô San theo bàn năng muốn tránh ra.
- Việc này để tôi xử lý.
Trần Phàm dùng một loại giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói với Tô San.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm. Tô San đột nhiên cảm giác được lúc này Trần Phàm cho nàng loại cảm giác không thể phản kháng, miệng vừa hé ra liền khép lại.
Cùng lúc đó. Tiêu Phong đi đến phía sau Chu Văn, nhẹ nhàng vỗ bả vai Chu Văn, xem như an ủi, mà Ngu Huyền đang nắm chặt tay, trợn tròn ánh mắt, vẻ mặt hung thần ác sát trừng mắt nhìn đoàn người Phạm Chí Văn.
Mắt thấy bên cạnh Chu Văn có người đến giúp đỡ. Phạm Chí Vĩ nguyên đang đắc ý chợt ngần ra, theo sau ánh mắt không tự chủ được ném về hướng dáng người cao lớn vạm vỡ của Ngu Huyền, trong lòng lại có chút khẩn trương, nhưng nghĩ lại nơi này là trường học hơn nữa phía sau hắn có năm tên đồng đội. Vẻ khần trương trong lòng dần thối lui, hừ lạnh nói:
- Như thế nào? Hay là tụi mày muốn xuất đầu cho tên hèn nhát Chu Văn kia?
- Sưu.
Không tiếng trả lời, tay phải Trần Phàm giống như tia chớp chém ra, tốc độ khủng khiếp bám theo một trận gió rít.
Phạm Chí Vĩ chỉ cảm thấy trên mặt truyền tới một cỗ gió lạnh, theo sau, không đợi hắn làm ra động tác né tránh. Trần Phàm nắm cổ áo hắn, nhẹ nhàng nhấc lên, giống như xách một con gà con, trực tiếp nhấc hắn lên cao.
Nhìn gương mặt bình tĩnh gần trong gang tấc của Trần Phàm, cảm thụ được lực lượng khủng bố truyền tới từ cánh tay Trần Phàm. Phạm Chí Vĩ cả kinh, theo sau theo bàn năng muốn giãy dụa, lại phát hiện bản thân mình giống như bị một gọng kềm kẹp lấy, không thể động đậy.
Trần Phàm xuất thủ nhanh không thể tưởng tượng, làm năm tên đồng đội sau lưng Phạm Chí Vĩ cũng cả kinh, theo sau lại muốn ra tay, lại thấy bộ dáng hung thần ác sát của Ngu Huyền, theo bản năng dừng bước, hướng Trần Phàm hổn hển quát:
- Tiểu động loại, buông đội trưởng.
Không để ý tới lời nói của năm tên đồng đội Phạm Chí Vĩ. Trần Phàm trong biểu tình kinh thế hãi tục của đoàn người chung quanh, một tay nắm lấy cổ áo Phạm Chí Vĩ giơ cao. đồng thời nặng nề bước về phía năm tên đồng đội của Phạm Chí Vĩ.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
Mỗi bước đi của Trần Phàm, đồng đội của Phạm Chí Vĩ không hẹn cùng lui ra sau một bước, đám nữ sinh đi chung bọn hắn đã sớm sợ tới mức mặt không còn chút máu.
- Tiểu động loại, mày tốt nhất buông đội trưởng của chúng ta xuống.
Có lẽ nhìn thấy được bộ dáng vẻ mặt hoảng sợ của đám bạn gái, lòng hư vinh mãnh liệt làm năm tên đồng đội của Phạm Chí Vĩ tạm thời quên mất sợ hãi, lại cắn răng vây quanh hướng Trần Phàm vọt tới.
- Cút.
Trần Phàm quát lớn một tiếng, tay phải đang giơ cao đột nhiên dùng sức, nắm Phạm Chí Vĩ giống như cằm rác rưởi, hung hăng hướng tên đồng đội đang xông lên trước nhất của hắn ném tới.
- Đông.
Tên xông vào trước nhất chỉ cảm thấy phía trước bay tới một bóng đen. đang muốn trốn tránh, cũng đã không còn kịp - thân hình nặng một trăm sáu mươi cân của Phạm Chí Vĩ hung hãng đập lên trên người của hắn, lực lượng thật lớn trực tiếp đánh ngã hắn xuống đất, trước mắt một mành tối đen.
Một màn thình lình xảy ra làm bốn gã đồng đội còn lại của Phạm Chí Vĩ sợ tới mức dừng bước, đám nữ sinh bên người bọn hắn trợn tròn ánh mắt, theo bản năng thét lên một tiếng chói tai.
Không riêng gì bọn hắn. đám sinh viên đang xem náo nhiệt chung quanh cũng bị hình ảnh chỉ thấy được trong phim diễn ra trước mắt chấn trụ, dù Tô San đứng phía sau Trần Phàm cách đó không xa cũng không ngoại lệ.
- Dừng tay.
Cùng lúc đó, phía trước truyền lại thanh âm gầm lên, hai gã thành viên bảo vệ khoa mang theo cảnh côn cấp tốc chạy về hướng bên này.
Nghe được thanh âm này. Trần Phàm đưa tay ngăn lại Ngu Huyền đang định xông lên, lắc lắc đầu, nói:
- Người khoa bảo vệ đến, không nên động thủ.
Ngu Huyền vốn đang nắm chặt tay, mắt đỏ hồng, giống như một con trâu đực đang muốn phát cuồng, nhưng nghe được lời nói của Trần Phàm, gật gật đầu, buông lỏng hai nắm tay.
Trên mặt đất. Phạm Chí Vĩ cùng đồng đội của hắn giống như lợn chết cuộn tròn trên mặt đất, mà những người còn lại dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Trần Phàm cùng Ngu Huyền hai người, căn bàn không dám tiến lên.
Người vây xem cũng chỉ trỏ Trần Phàm cùng Ngu Huyền, tựa hồ đang bàn luận về một màn vừa rồi.
Trần Phàm không lập tức mang theo mọi người rời đi. Bởi vì hắn biết lúc này rời đi cũng là phí công, người của khoa bảo vệ nhất định có thể tìm được đoàn người của mình.
Nhìn thoáng qua Chu Văn vẫn đang chìm đắm trong sự thất lạc, phía trước nghe được những lời Phạm Chí Vĩ nói Trần Phàm cũng không an ủi hắn điều gì, hắn biết rõ, loại tâm lý bị thương này không phải dùng một lời nói là có thể an ủi. Phải cần một cơ hội khác.
Làm như đã nhận ra ánh mắt Trần Phàm. Chu Văn ngẩng đầu, trên mặt hiện lên tia biểu tình xin lỗi, hé miệng như cố gắng nói gì đó.
- Chu Văn, cậu không cần nói gì cả, việc này giao cho tôi xử lý. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Không đợi Chu Văn mở miệng. Trần Phàm mở miệng ngăn trở hắn.
Chu Văn do dự một chút, cuối cùng không nói gì.
Mà Tô San luồn luồn trầm mặc, lại dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm, muốn nói gì đó, rồi lại không biết nên làm sao mở miệng.
Giờ phút này, nàng giống như bị trúng tà, trong đầu không ngừng thoáng hiện hình ảnh lần đầu tiên nàng cùng Trần Phàm đi trên đường phố thì Trần Phàm lại tránh sau lưng của nàng.
Một màn kia cùng một màn Trần Phàm cường thế vừa rồi, quà thực khác nhau như thiên đường cùng địa ngục, loại tương phản cực hạn này làm cho nàng có chút hốt hoảng, thế cho nên không biết người nào rốt cục mới là Trần Phàm chân chính.
Làm như nhìn ra Trần Phàm không có ý tiếp tục động thủ, bốn gã đồng đội không bị thương của Phạm Chí Vĩ tiến lên đỡ lấy Phạm Chí Vĩ cùng tên nam sinh đeo bồng tai bạch kim.
So sánh với Phạm Chí Vĩ mà nói, tên nam sinh đeo bồng tai bạch kim bởi vì bị đè phía dưới, thân thể té dưới đất, bị thương càng nghiêm trọng hơn một chút - đầu của hắn sưng một cục u to, cánh tay cũng cọ sát rướm đầy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Mà đầu của Phạm Chí Vĩ bởi vì đập lên trên người tên nam sinh đeo bồng tai, cả người đau như bị đánh, không còn một chút khí lực, trên đầu cũng truyền đến cảm giác như muốn ngất.
- Vừa rồi là ai đánh nhau?
Đúng lúc này, hai gã khoa bảo vệ mặc chế phục tay cầm cảnh côn từ trong đám người chen chúc tiến vào.
Nguyên bản Phạm Chí Vĩ còn đang choáng váng nhìn thấy hai gã bảo vệ xuất hiện, lập tức trừng mắt nhìn đoàn người Trần Phàm, lớn tiếng nói:
- Là bọn hắn, vừa rồi bọn hắn động thù đánh tôi cùng bạn tôi, nếu không phải các anh đúng lúc chạy tới, bọn hắn còn muốn tiếp tục hạ độc thù.
- Rõ ràng là các ngươi nói năng lỗ mãng trước, vũ nhục hắn.
Mắt thấy Phạm Chí Vĩ ác nhân lại cáo trạng trước. Tô San luồn luôn trằm mặc lại mặc kệ, lập tức bước lên nói:
- Điểm này người vây xem cũng có thể làm chứng.
- Hắc, ta làm sao vũ nhục hắn? Ta nói chỉ là lời nói thật.
Phạm Chí Vĩ cười lạnh nói:
- Lúc ở trung học ta cùng hắn chung trường, lớn hơn hắn một cấp. Bạn gái hắn quăng hắn, chủ dộng theo đuổi ta, cuối cùng lên giường với ta, tất cả chuyện này đều là sự thật
Lại nghe được Phạm Chí Vĩ nói ra đoạn quá khứ nghĩ lại mà kinh. Chu Văn cắn chặt môi, cắn rất mạnh, thế cho nên máu tươi trong nháy mắt bừng lên.
- Mày tốt nhất ngậm miệng.
Nhận thấy được sắc mặt Chu Văn biến hóa. Trần Phàm nheo lại ánh mắt.
Ngây người nghe được lời Trần Phàm. Phạm Chí Vĩ theo bản năng run lên, nhưng nhìn thấy hai gã bảo vệ đứng trước mắt, hắn không tin Trằn Phàm còn dám động thủ, vì thế cố ý lớn tiếng nói:
- Các anh thấy được chưa? Tiểu tử này quá kiêu ngạo, hắn quả thực xem trường học là nhà của bọn hắn, muốn làm sao tới là làm sao tới, nếu các anh mặc kệ, tôi sẽ tự mình đi tìm hiệu trưởng lý luận chuyện này...
Ngay lúc Phạm Chí Vĩ lải nhải cáo trạng với hai gã bào vệ, thân thể Trần Phàm lại động.
- Vù vù.
Hắn giống như u linh, bỗng nhiên nhảy lên hướng Phạm Chí Vĩ bay tới, tốc độ khủng khiếp bám theo tiếng gió rít.
Ngay sau đó, trong biểu tình khiếp sợ của mọi người. Trần Phàm xuất hiện ngay trước mặt Phạm Chí Vĩ, tay phải bỗng nhiên vung lên, hung hăng tát mạnh lên miệng Phạm Chí Vĩ.
- Ba.
Ngay sau đó, một thanh âm thanh thúy vang lên. Phạm Chí Vĩ bị Trần Phàm đánh một tát bay ra ngoài, thân mình giống như con diều bị đứt dây, từ trên không trung xẹt qua một đường cong xinh đẹp, hung hăng suất trên mặt đất.
- Phanh.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, khóe miệng Phạm Chí Vĩ bừng lên, hai chiếc răng ố vàng xen lẫn máu loãng văng xuống mặt sàn xi măng, dưới ánh mặt trời, đâm vào tròng mắt mọi người.
Trên mặt đất. Phạm Chí Vĩ giống như con lợn chết nằm dưới đất, cả người run rẩy lên, quai hàm phồng lên như bánh mỳ.
Một màn thình lình xảy ra làm hiện trường đang nghị luận sồi nổi chợt yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người trợn tròn ánh mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm thân ảnh khôi ngô ngay giữa hiện trường.
Dù là hai gã bào vệ cũng không ngoại lệ.
Bọn họ đều là quân nhân tham gia quân ngũ phục viên, ở bộ đội từng gặp không ít binh lính đánh giỏi, nhưng so sánh với Trần Phàm quả thực là đệ tử gặp sư phụ.
Một cái tát đem người đánh bay ra ngoài?
Nếu không phải Phạm Chí Vĩ còn nằm trên mặt đất thống khổ rên rỉ, bọn họ thậm chí hoài nghi mình đă xuất hiện ảo giác.
- Anh...anh dừng tay.
Sau thoáng khiếp sợ, trong đó một gã bảo vệ vóc dáng cao dùng cảnh côn chỉ vào Trần Phàm.
- Ba.
Hoặc có lẽ bởi vì quá mức khẩn trương sợ hãi, khi Trần Phàm đưa ánh mắt quét nhìn về phía hắn thì sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, kìm lòng không được thối lui ra sau một bước, tay phải buông ra theo bản năng, cảnh côn trực tiếp rơi trên mặt đất.
Hiện trường im lặng một mảnh.