Dương Hiểu Đồng nhìn Trương Quốc Thanh nhanh nhẹn lấy ra chi phiếu một nghìn ba trăm vạn, trong lòng rất chấn động, một nghìn ba trăm vạn cũng không phải là một số nhỏ, đối phương lại không thèm để ý chút nào đưa ra, xem ra tài lực công ty bọn họ thật là cường hãn a!
Vậy mà thật là phỉ thúy, mặc dù biết ngọc bích này không phải mặt hàng bình thường, thế nhưng cô cũng không có nghĩ đến sẽ là phỉ thúy, hiện tại tốt rồi, tất cả vấn đề đều giải quyết!
Nhận lấy chi phiếu, Dương Hiểu Đồng hướng phía bọn họ lên tiếng chào hỏi liền chuẩn bị ly khai. Cô còn có chuyện cần làm, chọn phòng ở, mua phòng ở, phải nhanh chút xử lý mới được.
“Hiểu Đồng, có thể cho tôi biết số điện thoại không?” Nhìn thấy Dương Hiểu Đồng chuẩn bị rời đi, Nghiêm Tuấn Trạch mở miệng hỏi, mặc dù hắn sớm đã tra được số của cô…
“À, được, 136… Sau này có thể tìm ta chơi ha! Ta còn có chút chuyện, đi trước nha!” Trên mặt mang theo tươi cười kích động, đương nhiên, đổi làm ai đột nhiên có nhiều tiền như vậy đều sẽ rất kích động.
“Nhất định, hẹn gặp lại.” Nghiêm Tuấn Trạch phất phất tay, tươi cười trên mặt làm người ta an tâm, tựa như mặt trời mới mọc chiếu sáng nội tâm người, tâm Dương Hiểu Đồng không thể ức chế xúc động, một cái liền bị cô hoang mang che giấu đi.
Bước nhanh đi ra cửa hàng, vừa rồi chính mình làm sao vậy? Dương Hiểu Đồng lắc lắc đầu, nhất định là hôm nay quá kích động, tinh thần rối loạn, bình tĩnh, bình tĩnh, thở một hơi thật dài, lại mang trên mặt nụ cười tự tin không gì sánh kịp mà đi.
“Tuấn Trạch…” Mễ Tu nhìn thấy Dương Hiểu Đồng rời đi, nhẹ giọng hỏi, hắn cũng không hiểu vì sao Nghiêm Tuấn Trạch để ý nữ sinh này như thế, tuy nhiên hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được nữ sinh này không phải người bình thường, có lẽ có liên quan với bí mật Nghiêm gia.
Nghiêm Tuấn Trạch khoát tay áo “Không cần theo dõi, tin là không bao lâu ta liền rõ ràng.” Tươi cười xán lạn trên mặt làm cho người ta không phòng bị lúc này đã biến mất, thay vào đó là một tươi cười mị hoặc làm tất cả mọi người tâm động chỉ có nam nhân thành thục mới có.
Các nữ nhân ở đây ánh mắt đều sáng lên, sao lại có cực phẩm soái ca như vậy?
Mỗi người đều hướng phía Nghiêm Tuấn Trạch liếc mắt đưa tình, thậm chí có người cố ý đi tới muốn đụng chạm trên người hắn, dù vậy trên mặt Nghiêm Tuấn Trạch cũng không có bất kỳ dao động gì hướng phía Trương Quốc Thanh thản nhiên nói “Vất vả ngươi tiếp tục ở chỗ này, nhìn xem khối ngọc này có phải là phỉ thúy hay không, ta còn có việc đi trước.”
Lúc Nghiêm Tuấn Trạch nói chuyện trong giọng nói mang theo một loại cảm giác áp bách cường hãn, nếu như Dương Hiểu Đồng ở đây sẽ phát hiện hắn cùng ba của Doãn Lăng Hạo nói chuyện giống nhau mang theo áp lực làm cho người ta thần phục, bất đồng chính là áp lực Nghiêm Tuấn Trạch đem đến càng thêm lợi hại.
Một người chừng hai mươi tuổi có thể có khí phách như vậy quả thực làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng lúc này lại chân chân thật thật xuất hiện.
Lúc Dương Hiểu Đồng đi trở về ngang qua sạp bán ngọc thạch kia, chủ quán nhìn thấy liền mang trên mặt tươi cười “Chúc mừng tiểu thư a, vậy mà trúng phỉ thúy! Ta đã nói, ngọc này của ta tuyệt đối rất tốt!”
Nụ cười trên mặt hắn cũng không dối trá, chân chính chúc mừng Dương Hiểu Đồng, trong mắt mặc dù có hâm mộ nhưng hoàn toàn không có thần sắc tham luyến. Điểm này làm Dương Hiểu Đồng rất thưởng thức. Thời đại bây giờ, thương nhân thành thật như hắn còn có bao nhiêu? So với Lâm Hoành lần trước quả thật chính là cách biệt một trời!
“Này còn phải cảm ơn ông chủ a, nếu không ta sao có thể đổ trúng!”
“Đó là tiểu thư vận khí tốt! Giống ta đánh cuộc lâu như vậy thạch đầu cũng không có vận khí tốt như vậy, thật đúng là mệnh a!” Lúc nói lời này, ông chủ vẻ mặt cảm khái, xem ra trước đây thật là thua thiệt không ít.
Dương Hiểu Đồng không nói gì, lấy ra mười vạn trong bao đưa cho lão bản “Đây coi như là thành ý! Nếu như không phải vận khí tốt ở sạp của ông mua hai khối thạch ta hiện tại cũng sẽ không có nhiều tiền như vậy.”
Cô chưa bao giờ là một người hẹp hòi, nếu như vị lão bản này giống Lâm Hoành xảo trá vơ vét tài sản, cô một phân tiền cũng sẽ không cho đối phương. Thế nhưng ngược lại, chủ quán thái độ như vậy khiến cô rất hài lòng, cũng nguyện ý lấy tiền ra.
Lão bản kia sửng sốt “Việc này… vốn chính là tiểu thư cô mua thạch đầu, đổ trúng là vận khí của cô a!”
“Ông chủ không cần khách khí, coi như là ta vui vẻ được rồi, ha ha.”
“Vậy lần sau mua thạch cứ tới chỗ ta. Có thứ tốt ta đều để lại cho cô.” Ông chủ vui mừng nói, vị tiểu thư này người thật đúng là rất tốt.
“Được, vậy cám ơn nhiều, ta đi trước a!” Dương Hiểu Đồng vui vẻ rời đi, nhưng phía sau của cô, Lâm Hoành mang vẻ oán độc nhìn theo.
Vết thương vừa mới đỡ hơn một chút không ngờ lại gặp nữ nhân này. Mẹ nó, nữ nhân này vận khí thế nào tốt như vậy, lần nào cũng có thể kiếm tiền, nhất định phải nhanh chóng đánh cướp, như vậy kiếp này cũng không còn lo lắng!
Lâm Hoành bắt đầu ôm mộng phát tài, đồng thời kế hoạch hung ác trong lòng hắn hình thành…
Dương Hiểu Đồng ngồi trên xe taxi, Du Du bắt đầu nói đến Nghiêm Tuấn Trạch cùng Trương Quốc Thanh “Căn cứ theo tư liệu tra được, Nghiêm Tuấn Trạch là người con thứ ba của Nghiêm gia có thế lực quân đội, Nghiêm gia không có con gái, thế hệ này chỉ có ba người con trai, mà cả ba đều rất ưu tú. Nghiêm Tuấn Trạch các phương diện đều xuất sắc, nhưng anh của hắn luôn gây cản trở khiến hắn trên lưng đeo áp lực rất lớn.
Dưới áp lực lớn như vậy ẩn nhẫn tới bây giờ ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hắn tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản, tâm trí tuyệt đối không phải một người bình thường có thể có được.
Hắn luôn tính toán biểu hiện mình ưu tú, vượt lên anh của mình, thu được tán thưởng của cha hắn, quả thật những năm gần đây thành tựu của hắn cũng đích xác có thể làm cho ba hắn công nhận. Từ đứa nhỏ không được gia đình coi trọng phát triển đến trình độ hiện tại thực làm cho người ta kinh ngạc.
Nghiêm gia thế hệ này người cầm lái hẳn là sẽ hắn và đại ca hắn.“
Dương Hiểu Đồng ở trong lòng rung động một phen, không ngờ Nghiêm Tuấn Trạch cười xán lạn như vậy lại lớn lên trong hoàn cảnh đó. Cô vẫn cho là hắn quả thật vui vẻ, là công tử xã hội thượng lưu đó, không ngờ hắn vẫn luôn mang áp lực lớn như vậy, như vậy tất cả đều là hắn ngụy trang sao? Đột nhiên, trong lòng cô thậm chí có một chút đau lòng?
“Vậy nhị ca hắn đâu?” Đại ca với hắn như vậy, còn nhị ca kia làm gì.
“Nhị ca hắn tựa hồ có bí ẩn gì đó, tuy nhiên bảo mật cực kỳ tốt, trên cơ bản không có ghi lại, ta cũng mất công sức rất lớn mới đạt được tin tức này, thế nhưng cụ thể là cái gì ta cũng không biết.” Lúc nói lời này, Du Du thậm chí có một chút xấu hổ.
Dương Hiểu Đồng cũng rõ ràng, Du Du tra không được, xem ra công việc này thực sự rất bí ẩn “Vậy còn Trương Quốc Thanh?”
“Trương Quốc Thanh là tổng giám đốc một công ty phụ thuộc Nghiêm gia, phụ trách phương diện ngọc thạch, bọn họ thu mua ngọc thạch số lượng lớn, cũng có vài cửa hàng ngọc thạch, tuy nhiên ta cảm thấy trong này có chút giả mạo, sau này ở cùng Nghiêm Tuấn Trạch ngươi cẩn thận một chút là được.”