Dương Hiểu Đồng nhìn đồng hồ, hiện tại với thời gian tan học cũng còn khá lâu, cô cũng không có gì làm, nhớ tới Từ Từ nói tu luyện chân khí, Dương Hiểu Đồng nhanh chóng ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, cảm thụ khí chuyển xung quanh đan điền.
[Đông y bảo giám]
Não vì tủy hải, thượng đan điền
Tâm vì giáng hỏa, rung đan điền
Tề hạ tam tất, hạ đang điền
Hạ đan điền, tang tinh chi phủ
Trung đan điền, tàn khí chi phủ
Thương đan điền, tàn thần chi phủ
Nhân có ba chỗ đan điền, nhưng tu luyện cơ sở chỉ có hạ đang điền.
Vừa rồi, Từ Từ cấp Dương Hiểu Đồng sơ đồ kinh mạch chính là cái đan điền này. Dương Hiểu Đồng nhắm mắt ngưng thần, cũng hoàn toàn không có cảm giác đan điền có cái gì đặc thù, bất quá cô không nóng vội. Chuyện gì cũng không thể nhanh chóng mà có thể thành công, cô lại là người chưa bao giờ tu luyện, nhất thời tìm không thấy cũng là chuyện bình thường.
Cứ như vậy thời gian trôi qua, Dương Hiểu Đồng không ngừng thăm dò, rốt cục, cô cũng tìm được! Cô cảm giác rõ ràng được vị trí khí hải, quả thật có một dòng khí kỳ dị giấu ở nơi đó, theo chính mình khởi động, nó cũng chậm rãi lưu động.
Nghĩ đến sơ đồ Từ Từ đưa lúc nãy, Dương Hiểu Đồng bắt đầu thử, thôi động cỗ khí lưu dọc theo kinh mạch cái này gọi là nhịn mạch nhâm đốc, bắt đầu chậm rãi đẩy mạnh. Bất quá, việc lưu chuyển này có chút khó khăn, Dương Hiểu Đồng toàn lực đẩy cổ khí lưu này, tựa hộ như gặp lực cản rất lớn, lấy tốc độ cực kỳ thong thả đi tới. Dương Hiểu Đồng mất sức chin trâu hai hổ mới đưa được dòng khí lưu này đi dọc theo lộ tuyến vận hành được 1 vòng, bất quá sau khi vận hành một vòng, cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa trong lúc vận hành có thể cảm giác được từng đợt thanh lương.
Dương Hiểu Đồng vận hành chân khí tuần hoàn như vậy, vô số hào quang tỏa ra mà mắt thường không thể thấy được, bắt đầu hướng cơ thể Dương Hiểu Đồng hội tu mà vào, xuyên qua cơ thể, hòa vào tế bao tựa hồ có tia biến hóa cực kì nhỏ, cường độ so với trước được tăng cường…
Cứ như vậy, Dương Hiểu Đồng cố gắng vận hành cổ khí lưu, tuy nhiên không có vận hành bao lâu đã nghe được tiếng bước chân, Dương Hiểu Đồng biết là Nhược Nhược và Tiểu Mẫn đã trở lại.
Thời gian như vậy trôi qua, thế nhưng đã qua hai giờ trôi qua?
Này cũng quá khoa trương đi?
Cô dường như cảm giác chỉ vài phút trôi qua, không ngờ nháy máy hai giờ đã nhanh chóng trôi qua như vậy. Xem ra việc tu luyện thật còn rất xa xôi. Sau một lúc lâu, Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn mới đẩy cửa bước vào, Dương Hiểu Đồng vừa rồi nghe được tiếng bước chân, hơn nữa lại cảm giác gần như vậy, vì cái gì mà lâu như vậy mới đến?
Chẳng lẽ thính lực lực của mình cũng trở nên tin hơn?
Ngoài mấy chục thước cũng có thể nghe được?
Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn vừa bước vào phát hiện Dương Hiểu Đồng đưa lưng về phía mình, nhẹ giọng nói, “Hiểu Đồng, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi” mấy ngày nay cô cùng Nhược Nhược và Tiểu Mẫn đều mua cơm về ăn mà không đi ra ngoài. Hai người đều hi vọng Hiểu Đồng có thể thoát khỏi nổi đau thất tình kia, chào đón cuộc sống mới.
Dương Hiểu Đồng xoay người, cười nói, “Tốt, chúng ta cùng đi”
Sau cải tạo, không chỉ cải tạo thân thể mà còn cải tạo cả tinh thần!
Hiện tại, cô không còn là Dương Hiểu Đồng bình thường lúc trước, có Từ Từ giúp, cô cũng phi thường cố gắng, điều đầu tiên cần nhất chính là nhìn thẳng vào bản thân mình, thản nhiên đối mặt mọi chuyện không cần trốn tránh nữa.
Ngay lúc Dương Hiểu Đồng xoay người, hai người Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn đồng thới há to miệng, to đến nỗi có thể nhét lọt 2 quả trứng gà, đồng dạng với ánh mắt khiếp sợ nhìn, nhìn kỹ mới xác định mình không có hoa mắt.
Nhược Nhược chạy tới bên cạnh Hiểu Đồng, vẻ mặt kinh ngạc, “Hiểu Đồng, ngươi làm sao vậy? Mới có nửa ngày không gặp, ngươi như thế nào lại biến hóa lớn như vậy?”
“Ách….Này ta cũng không rõ nửa, sau khi tắm xong liền biến thành như vậy, chỉ là da có chút trắng lên mà thôi, có lẽ mấy ngày nay không ra ngoài, hơn nữa trạng thái tinh thần có vẻ kém đi” (Sally: nếu ai cũng với lý do này mà đẹp lên người ta chắc đua nhau mà thất tình dài dài).
Vấn đề này cô quả thật không thể giải thích rõ được, cho nên cũng chỉ có thể nói đại như vậy.
Tiểu Mẫn có chút đăm chiêu gật đầu, “Ừ, cũng có khả năng! Hiểu Đồng ngươi hiện tại đẹp lên rất nhiều a! Lâm Tử Di kia cũng so ra kém ngươi đi” nghĩ đến cái người kia, trong đầu Tiểu Mẫn xuất hiện hình ảnh gương mặt tái nhợt, gầy yếu, cho nên có biến hóa này cũng là có khả năng đi. Trong lòng thầm nghĩ, về sau chính mình có nên hay không cũng thất tình để chịu đã kích một lần, như vậy có phải hay không da của mình cũng sẽ trắng lên không ít? (Sally: haha ta chết cười với chị này mất)
Dương Hiểu Đồng nếu biết suy nghĩ này của Tiểu Mẫn nhất định sẽ cười chết.
“Hiểu Đồng, ngươi như vậy thật tốt! Mắt cũng không cần đeo kính, cùng lắm thì đi sắm kính áp tròng mang. Hừ, Lâm Tử Di kia nói ngươi bộ dáng không xinh đẹp, hiện tại a, cô ta không thể sánh bằng ngươi đâu! Phải thật cao hứng uất hiện trước mặt bọn họ, nhìn xem Lâm Tử Di kia còn có cái gì kiêu ngạo” Nhược Nhược kích động giơ tay lên nói, giống như người bị khi dễ là mình, cuối cùng có cơ hội hãnh diện.
Tiểu Mẫn hiển nhiên đối với suy nghĩ của Nhược Nhược tràn đầy tán thưởng, “Đúng vậy! Sau đó làm cho tên Trình Thiên Lỗi kia hối hận chết luôn. Trước kia hắn nói bạn bè hắn chê mình không có mắt nhìn, tìm bạn gái quá mức bình thường, hiện tại cho hắn thấy mắt hắn là bị mù, bạn gái xinh đẹp như vậy lại không cần, chạy đi tìm người kém hơn, haha!!!” Tiểu Mẫn tựa hồ nghĩ tới biểu tình hối hận của Trình Thiên Lỗi, không khỏi cười phá lên.
Dương Hiểu Đồng nhìn hai người, trong lòng cảm thấy ấm áp, bạn bè như vậy mới là bạn tốt!
Cứ như vậy ba nữ sinh trong phòng ngủ vui vẻ cười. Ba người cùng nhau rời khỏi phòng, hướng căn tin mà đi, ánh mặt trời chiếu vào ba người, Dương Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đã hơn một năm, cô luôn đem tâm mình đặt lên người Trình Thiên Lỗi, dường như đã bỏ lỡ rất nhiều, mà cái giá phải trả kia tự hồ không đáng, cô hiện tại nên cảm tạ Trình Thiên Lỗi sao?
Bởi vì y cô mới có cơ hội lột xác.Tại căn tin, Dương Hiểu Đồng cùng Tiểu Mẫn ngồi xuống, còn Nhược Nhược chạy đi gọi cơm, trong căn tin lúc này không ít người, các nam sinh thấy Dương Hiểu Đồng đột nhiên xuất hiện, hai mắt liên tục sáng lên. Đây là mỹ nữ mới tới sao?
Bạn học của Dương Hiểu Đồng là Diêu Thành Hạo chạy tới, ngồi bên cạnh Tiểu Mẫn, dung ánh mắt liếc nhìn Dương Hiểu Đồng một cái, nhẹ giọng hỏi, “Lý Hi Mẫn, vị mỹ nữ này là bạn của ngươi sao?” Thực rõ ràng là hi vọng thông qua Tiểu Mẫn có thể làm quen mỹ nữ bên cạnh, ở trường Thụy Đại này, mỹ nữ như vậy cũng không nhiều cơ hội được gặp nha!
Trong nhà ăn nhòm người Lý Lang Hữu cũng chú ý tới, hắn có vận khí tốt, Lý Hi Mẫn là bạn học của hắn, cái gọi là gần quan được ban lộc, hắn nhanh chạy tới nhận thức một chút.
Nghe Diêu Thành Hạo nói, Lý Hi Mẫn đột niên ngẫn ra, chợt cười haha, cười tới nước mắt sắp rơi ra tạo thành bão lớn, rất khôi hài. Bộ dáng này, Dương Hiểu Đồng bên cạnh cũng nhìn không được mà cười.
Diêu Thành Hạo nhìn hai người, không rõ chuyện này có gì buồn cười, Lý Hi Mẫn trực tiếp vỗ lên người hắn, “Mới tới cái đầu ngươi, Dương Hiểu Đồng ngươi cũng không nhận ra?” Học chung hai năm, thế nhưng nghĩ cô mới tới, còn nhờ cô giới thiệu giúp, chết cười mất.
“Dương Hiểu Đồng???” Diêu Thành Hạo choáng váng, phản ứng không thể nào tin được, “Ngươi là Dương Hiểu Đồng?” Cẩn thận nhìn chằm chằm Dương Hiểu Đồng một hồi, cuối cùng xác nhận thật là Dương Hiểu Đồng cùng học chung với mình, da của cô hình như trắng lên không ít, hơn nữa không mang mắt kính, thế mới phát hiện, nguyên lai ánh mắt Dương Hiểu Đồng lại đẹp như vậy.
Trước kia Dương Hiểu Đồng không có xinh đẹp như vậy, Trình Thiên Lỗi không phải vì vậy mới chia tay sao?
Cái này, Trình Thiên Lỗi quả thật mắt bị mù, mỹ nữ như vậy nếu so với Lân Tử Di còn đẹp hơn. Kia không phải hắn muốn xinh đẹp sao?
Một phần cười nhạo Trình Thiên Lỗi, đồng thời lại muốn cảm tạ Trình Thiên Lỗi.
Sau khi Diêu Thành Hạo đi rồi, hai người nhìn nhau cười. Dương Hiểu Đồng xác định, cô thật sự cải biến, thật sự không còn giống lúc trước, trong biển người hoàn toàn không thể tìm ra cô.