Đây là thời đại của những tín ngưỡng bị sụp đổ, tuổi thanh xuân luôn cuồng vọng, chỉ tin vào tình yêu.
Trong biển người, mọi người chạy khắp mọi nơi, tìm kiếm thứ gọi là “chân tình”.
Thế nhưng có mấy kẻ có thể hiểu rõ thứ được gọi là chân tình ?
Thế giới càng phồn hoa, sự cám dỗ ngày càng nhiều, mọi người cảm thấy không hạnh phúc với sự ấm áp nơi gia đình nên chia tay, ly hôn, tranh giành con cái, chia tài sản. Rõ ràng không muốn bình yên trong phồn hoa, lại lấy danh là “Đi tìm chân tình”.
Hai chữ tình yêu này, bị lời nói của thế nhân biến nó thành một thứ phàm tục , không đáng một đồng.
Diệp Hoan muốn kết hôn với Nam Kiều Mộc, hắn muốn cưới nàng, muốn từ nay về sau cả hai cùng nhau già đi. Cho dù sau này nàng là bông hoa đã héo tàn, răng đều rụng hết, thì trong lòng Diệp Hoan, Nam Kiều Mộc vẫn là nữ hài đã sợ hãi nắm lấy góc áo của hắn, sau đó vui vẻ chơi đùa cùng hắn trong cô nhi viện.
Bên trong phù hoa tìm chốn yên tĩnh, đây là điều mà Diệp Hoan hiểu được trong nhân sinh của mình. Năm nay hắn 20 tuổi, Nam Kiều Mộc cũng đã 20 tuổi.
"Kiều Mộc, anh muốn kết hôn em! Cho dù là tên nghèo hèn, hay là con nhà giàu, anh đều muốn cưới em !"
Lời của Diệp Hoan bên trong điện thoại trở nên kích động.
Nước mắt của Nam Kiều Mộc không ngừng rơi, vừa rơi nước mắt vừa dùng sức gật đầu: "Được, Diệp Hoan, cho dù anh là tên nghèo hèn hay là con nhà giàu, trong mắt em anh vẫn chỉ mãi là Diệp Hoan, nếu không phải là anh thì em sẽ không cưới !"
"Kiều Mộc, em đang ở đâu? Anh muốn gặp em!" Trong lòng Diệp Hoan tràn đầy ý nghĩ yêu thương.
“Em đang đứng trên quảng trường nhân dân,vừa ăn cơm xong đang định về nhà tìm anh."
"Chờ anh!" Diệp Hoan cúp điện thoại, chạy như bay ra khỏi nhà.
Yêu ai thì muốn đi gặp người đó. Tình yêu vốn chỉ đơn giản như vậy.
Nam Kiều Mộc nghe được âm thanh trong điện thoại, nước mắt hạnh phúc tuôn như mưa.
Trên quảng trường, một đám trẻ con đang hát ca dao cổ:
Cao Thắng Nam lái xe, gương mặt có chút thâm trầm.
Nàng cảm thấy ảo não lại tự trách.
Việc làm hỏng tiệc gia đình của Diệp Hoan tối nay cũng có phần của nàng. Không biết kiềm nén sự ghen tuông khiến cho mọi việc trở nên tệ hại.
Cao Thắng Nam hiện tại đã xác định, nàng thật sự thích Diệp Hoan rồi.
Có lẽ. . . so với thích còn nhiều hơn một chút.
Nàng thích thời khắc hắn nói năng ngọt xớt, luôn làm nàng vui vẻ.
Nàng thích hắn khi hắn vì trách nhiệm không quan tâm tới sống chết, luôn làm nàng rung động.
Nàng cảm động khi hắn luôn vì sinh tồn mà giãy dụa, luôn khiến nàng kính trọng hắn và cảm thấy đau lòng.
Còn nhiều lắm, những lý do khiến nàng yêu hắn, không biết tự bao giờ, trong lòng nàng đã có hình bóng của Diệp Hoan. Vô tình mở ra nội tâm khép kín của nàng, như một tên trộm, lấy mất lòng nàng, còn mang vẻ mặt đắc chí xấu xa cười với nàng.
Cao Thắng Nam nắm tay lái, khóe miệng nở một nụ cười thật tươi.
"Tên hỗn đản này" Cao Thắng Nam thì thào mắng, không nhịn được mà đỏ mặt.
Dùng sức cầm tay lái, cái miệng nhỏ nhắn của Cao Thắng Nam khép lại, trong đôi mắt dịu dàng hiện lên vẻ kiên định.
Trong biển người thấy được một khối ngọc thô chưa được mài dũa, nhất định phải có được hắn, sau đó phải trói hắn đến lễ đường, cùng nàng kết hôn!
Không quan tâm hắn là lưu manh hay là thiếu gia, nam nhân tốt thì nhất định phải nắm chắc, Diệp Hoan, Cao Thắng Nam ta nhất định có được!
Cao Thắng Nam theo trường phái hành động phái, nghĩ là làm!
Sau khi Diệp Hoan chạy khỏi bữa tiệc, hắn sẽ đi đâu ?
Suy tư một hồi, Cao Thắng Nam rất nhanh có được đáp án, nàng là là cảnh sát,dĩ nhiên là giỏi về phân tích.
Ngoại trừ ngôi nhà cũ đơn sơ kia, hắn còn có nơi nào để đi chứ?
Nhanh chóng xoay tay lái, xe cảnh sát trên con đường lớn sau khi thực hiện một động tác quay đầu hoàn mỹ, nhanh chóng chạy về khu nhà cũ trong thành phố.
Cùng lúc đó, Chu Mị cùng Liễu Mi cũng không hẹn mà cùng nhau vội vàng chạy tới nhà cũ của Diệp Hoan.
Nữ nhân đều là động vật thông minh, việc cân nhắc tâm lý của nam nhân là tài năng trời sinh của họ.
Loại tài năng này đôi khi rất đáng sợ.
Diệp Hoan vui vẻ hát một ca khúc nào đó mà bản thân hắn cũng không nhớ tên, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.
Giờ phút này tâm tình của hắn thật sự là vô cùng vui vẻ.
Tình cảm nhiều năm không xác định, hôm nay lại vô cùng thoải mái như lữ khách phiêu bạt lâu năm về tới cố hương.
Hắn muốn hét lên thật to, hắn muốn cho toàn thế giới này biết, Diệp Hoan hắn muốn kết hôn cùng Nam Kiều Mộc!
Khi hắn bình tĩnh, hắn nhanh lấy điện thoại, nhấn dãy số mà hắn luôn không muốn gọi.
Điện thoại vừa được kết nối, Diệp Hoan liền hưng phấn kêu lên: "Mẹ, nhanh nhanh chuẩn bị đi, con trai của mẹ muốn kết hôn, tiệc rượu, tiền lì xì cùng phòng tân hôn, không thể thiếu thứ nào!"
Bụp!
Diệp Hoan cúp máy.
Chu Dung nắm điện thoại, nhăn mặt.
Con trai muốn kết hôn, lại gọi một cú điện thoại không đầu không đuôi, rốt cuộc là muốn kết hôn với ai ?
Chu Dung kinh ngạc, lắp bắp hỏi Thẩm Đốc Lễ, dùng ngữ khí không thể nào tin được hỏi : "Ông có nghe không ? Diệp Hoan nó vừa gọi tôi là mẹ, có đúng không?"
Thẩm Đốc Lễ chậm rãi gật đầu, sự vui vẻ đong đầy trong đáy mắt.
Nước mắt của Chu Dung tuôn ra như suối.
Che mặt, nước mắt chảy dài, trước mặt Thẩm Đốc Lễ, Chu Dung cứ khóc như đứa bé.
Dưới bóng đêm âm u trong khu nhà cũ, mọi thứ chìm trong bóng tối, Diệp Hoan lại giống như đang đi dưới ánh mặt trời, hát vài câu rồi nhanh chóng đi vào ngõ nhỏ.
Biến cố lại một lần nữa xảy ra trong ngõ nhỏ.
Một chút ánh sáng lướt qua cổ của Diệp Hoan, sát khí nồng đậm tỏa ra trong im lặng.
Da đầu Diệp Hoan tê rần, sự cảnh giác trời sinh khiến Diệp Hoan may mắn dựa vào phản ứng của thân thể mà nhanh chóng thoát được ánh sáng chết người này.
Trong lúc sợ hãi, Diệp Hoan mở to hai mắt, trong mắt là sợ hãi và tuyệt vọng, hét to lên , sau đó quay đầu chạy trốn.
Lại bị người khác đuổi giết rồi!
Nước mắt bi phẫn của Diệp Hoan nhanh chóng chảy ra, hắn rốt cục tạo nên tội ác tày trời gì mà lại bị người khác hết lần này đến lần khác đuổi giết?
Sau lưng, một thân ảnh mang theo sát khí hiện ra, trong tay cầm đao mang theo ánh sáng lạnh lẽo chạy tới, lướt qua cổ của Diệp Hoan.
Cửa ngõ ngay trước mắt, chân Diệp Hoan lại bị thương, tốc độ căn bản không nhanh.
Mạng, chỉ còn lai một đường!
Diệp Hoan thở hổn hển chạy, hắn thậm chí không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được hàn ý ở sau lưng, lưỡi hái của tử thần đã giơ lên cao, chuẩn bị lấy đi tính mạng của hắn.
Rắc!
Tiếng súng vang lên rõ ràng ở sau lưng khiến Diệp Hoan hoàn toàn tuyệt vọng.
Cửa ngõ cách hắn chỉ có vài mét, nhưng vài mét này, nhưng lại xa xôi như chân trời, trong lúc nguy cấp, trước mắt bỗng nhiên vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Diệp Hoan, chạy mau!
“Ai? Ta là cảnh sát, các ngươi mau bỏ súng xuống!"
Diệp Hoan như nghe thấy được tiếng trời, nước mắt tuôn như mưa.
Cứu tinh! Bồ Tát!
Lúc này Diệp Hoan thiếu chút nữa quỳ xuống lạy Cao Thắng Nam.
Cao Thắng Nam đứng ngay cửa ngõ, con mắt xinh đẹp hoảng sợ mở to, Diệp Hoan nở nụ cười như trút được gánh nặng. Sau lưng hắn là nòng súng lạnh như băng, có thể thấy được những tia lửa toát ra từ họng súng. Trong mắt nàng tất cả đều giống như một bộ phim điện ảnh, hình ảnh quay chậm, mọi thứ đều tuyệt đẹp thế nhưng lại đầy tuyệt vọng.
"Diệp Hoan, coi chừng!"
Cao Thắng Nam không chút suy nghĩ, chạy lên ôm lấy Diệp Hoan, sau đó lại đẩy hắn xuống mặt đất…
Phanh!
Tiếng nổ súng vang lên.
Cao Thắng Nam kêu lên đau đớn, máu từ cánh tay phải chảy ròng ròng.
Viên đạn thiếu chút nữa lấy đi tính mạng của Diệp Hoan đã bắn vào tay phải của Diệp Hoan.
Cao Thắng Nam cắn răng, sau đó gian nan dùng tay trái kéo Diệp Hoan dậy, đưa hắn vào góc tường, hai người mồ hôi đầy mình co rúc ngồi dưới đất, chưa kịp thở ra thì đã nghe tiếng chân của sát thủ đang đi đến gần.
Cao Thắng Nam nâng Diệp Hoan lên, khập khiễng đi qua một cái ngõ nhỏ khác.
May mắn Diệp Hoan sống ở đây, đối với đường tắt ở nơi đây vô cùng quen thuộc, cả hai như cá gặp nước mà trốn trong ngỏ nhõ.
Trong khi chạy trốn, Diệp Hoan nhìn cánh tay phải đang không ngừng chảy máu của Cao Thắng Nam, cảm động nói: "Cảm ơn cô, Cao Thắng Nam, cô chính là người tái sinh cho tôi "
"Anh câm miệng cho tôi! Hỗn đản! Đừng có xem tôi là cảnh sát, cảnh sát không có nghĩa vụ đỡ đạn cho anh!" Cao Thắng Nam hung dữ nói.
"Thế nhưng cô lại đỡ đạn giúp tôi." Diệp Hoan thật sự rất cảm động.
"Vương bát đản, anh không ngoan ngoãn ở nhà, chạy khắp nơi làm gì? Không biết tình cảnh của anh rất nguy hiểm sao?"
"Ta muốn đi tới quảng trường nhân dân . . ."
"Đi tới đó làm gì?"
"Ta muốn cầu hôn với Kiều Mộc. . ."
Thân hình đang chạy trốn của Cao Thắng Nam đột nhiên dừng lại, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Hoan, cao giọng nói: "Cầu hôn?"
"Đúng vậy, ta quyết định, muốn kết hôn cùng Kiều Mộc!" Diệp Hoan hạnh phúc cười.
"Tôi vừa mới đỡ đạn cho anh, tên súc sinh nhà ngươi lại muốn cùng người khác kết hôn?" Cao Thắng Nam tức giận rồi.
Diệp Hoan sửng sốt: "Cái này. . . 2 việc này có liên quan gì nhau?"
"Đương nhiên là có quan hệ!" Gương mặt Cao Thắng Nam ửng đỏ, lạnh lùng nói: "Luật hôn nhân của nước ta quy định, nam tử muốn kết hôn không được nhỏ hơn 22 tuổi, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
Diệp Hoan trong nháy mắt líu lưỡi: ". . ."
Móa! Sao lại quên mất việc này rồi !
Lấy lại tinh thần, Diệp Hoan cầu xin nói: "Đại tỷ, chuyện này chúng ta đợi chút nữa thảo luận được không? Bây giờ chúng ta là đang bị đuổi giết đấy !”
"Không phải chúng ta, mà là anh." Cao Thắng Nam chịu đựng đau đớn ở cánh tay phải lạnh lùng nói.
"Cô là cảnh sát đấy, chúng ta không cần phải thảo luận luật hôn nhân vào lúc này đâu ?" Nước mắt của Diệp Hoan sắp rơi xuống rồi.
"Chuyện này phải nói rõ ràng ngay lúc này!" Cao Thắng Nam lạnh lùng nói: "Diệp Hoan, anh muốn làm trái luật hôn nhân sao ?”
Diệp Hoan: ". . ."
Nghe tiếng bước chân của sát thủ càng ngày càng gần Diệp Hoan lau nước mắt rồi đổi giọng nói: "Tôi đi quảng trường nhân dân gặp bạn gái tôi, cái này chắc cô sẽ không phản đối ha ?"
Sắc mặt Cao Thắng Nam dịu xuống, gật đầu nói: "Tuy tôi không khuyến khích người trẻ tuổi yêu sớm, nhưng pháp luật cũng không quy định bao nhiêu tuổi mới có thể yêu đương nên chuyện này anh có thể lách luật."
Diệp Hoan nước mắt ào ào tuôn: ". . ."
Hai người tiếp tục trốn trong ngõ hẻm . . .
Không biết đã chạy bao lâu, hai người dừng lại bên trong ngõ, dùng miệng thở, để tránh tạo ra âm thanh khiến sát thủ chú ý.
Bốn phía đều yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cả hai có thể nghe được tiếng đập của trái tim người kia.
"Diệp Hoan, chúng ta sẽ chết sao?" Trong bóng tối, thanh âm run rẩy của Cao Thắng Nam truyền đến.
Sống chết trước mắt, Cao Thắng Nam vẫn như một người bình thường, sợ hãi cái chết, càng sợ sau này không thể gặp lại Diệp Hoan.
"Chúng ta sẽ không chết, chúng ta nhất định sẽ sống sót!" Con mắt của Diệp Hoan tỏa ra ánh sáng giữa bóng đêm .
Thật lâu sau. . .
"Diệp Hoan, anh thật sự quyết định để Nam Kiều Mộc làm bạn gái của anh sao?"
"Đúng vậy, tôi yêu cô ấy, nên muốn làm người yêu của cô ấy."
"Cái kia. . . tôi thì sao?"
Diệp Hoan: ". . ."
Cao Thắng Nam u oán nói: "Diệp Hoan, anh chưa từng nghĩ tới tôi sao ? Trong lòng anh chẳng lẽ không có tôi ??"
Diệp Hoan: "Cái này. . ."
Nếu như là trước kia, Diệp Hoan tất nhiên không chút do dự lắc đầu. Nhưng hôm nay, Cao Thắng Nam vì hắn mà nhận một viên đạn, tay phải còn đang chảy máu, nếu hắn cự tuyệt, thế hắn chẳng phải là tên súc sinh sao?
"Cao cảnh quan, thực xin lỗi, tôi đã có bạn gái."
Lời nói còn chưa dứt liền bị Cao Thắng Nam đã ngắt lời: "Diệp Hoan, anh thật sự muốn Nam Kiều Mộc trở thành bạn gái?"
"Thật sự "
"Thật sự?" Thanh âm của Cao Thắng Nam đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Thật sự." Diệp Hoan cắn răng nói.
Không hề báo trước, dưới háng đột nhiên bị nắm chặt, Nhị đệ bị một bàn tay nhỏ mà hết sức có lực nắm lại, lực đạo càng lúc càng lớn.
Mồ hôi lạnh trên trán của Diệp Hoan chảy ra.
"Dù sao hôm nay chúng ta cũng không sống nổi, tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh thật sự muốn Nam Kiều Mộc trở thành bạn gái anh ?" Cao Thắng Nam vô cùng lạnh lùng hỏi.
"Thật. . . Thật sự. . ."
Lực đạo càng lúc càng lớn, Diệp Hoan thậm chí có thể nghe được tiếng nỉ non của Nhị đệ, Cao Thắng Nam mỉm cười: "Được rồi, tôi đây đổi lại cách nói, Diệp Hoan, anh muốn tôi trở thành bạn gái của anh không?"