Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 227: Con đường cuộc đời

Trước Sau

break
Thời thế tạo anh hùng, ý nghĩa của câu này là chỉ một ai đó nhất định sẽ làm ra một sự tình vinh quang. Dù cho trước đây kẻ ấy có là một kẻ côn đồ hay là một tên ma cà bông* đi chăng nữa, thì sau khi hắn đã làm ra sự tình vinh quang đó thì đều được gọi chung là anh hùng cả. Từ xưa tới nay, người được xưng là anh hùng, thực ra có lẽ cả đời hắn cũng chỉ có chút vinh quang thoáng qua đó mà thôi.

* Lang thang, lưu manh cà chớn

Trình tư lệnh không hiểu câu nói này, Thẩm Sùng Vũ cũng tương tự như vậy.

Khi bọn họ cho rằng Diệp Hoan đã đánh thắng một trận đẹp đẽ như hế, thì dù phải đối mặt với việc Trình tư lệnh hung sư vấn tội*, hắn sẽ chính nghĩa lẫm thiên (thấu tận trời) mà thản nhiên đối diện, uy vũ bất khuất, tính cách như vậy mới xứng đáng với trận thắng lợi này. Mà cái chuyện bại trận của Trình tư lệnh bởi một hán tử thẳng thắn lỗi lạc như vậy, tự nhiên ông cũng sẽ thua tâm phục khẩu phục.

* Huy động lực lượng quân đội để tố cáo, bắt giữ một ai đó vì tội lỗi đã gây ra; một nghĩa khác nữa là kéo một đám người đến nhà và "dằn mặt" một người nào đó.

Nhưng sự thật so với tưởng tượng của bọn họ lại hoàn toàn ngược lại, vị anh hùng dựa vào sức lực một người đánh tan bộ tổng chỉ huy địch... là kẻ mà bây giờ mang bộ dáng thập phần giống như một tên trộm móc túi vừa bị bắt quả tang vậy, cái dáng điệu ôm chân khóc rống cầu xin tha thứ kia, nào đâu có nửa phần khí khái "Uy vũ bất khuất" cơ chứ?

Lúc này Trình tư lệnh cũng câm như hến rồi, không nói gì nữa mà hậm hực dậm chân, xoay người rời đi. Ông vốn dĩ muốn lấy cái cớ hung sư vấn tội để đến đây làm quen với một vị thiếu niên anh hùng của Thẩm gia. Kết quả là cao hứng mà đến, mất hứng mà về. Ông ta vốn là thua trong uất ức, hiện tại thì càng thêm không cam lòng và có một loại kích động muốn giết người.

Trình tư lệnh đi rồi, Thẩm lão gia tự nhiên cũng không khách khí với đứa cháu trai không có một chút cốt khí này. Ông quơ múa cây chổi, thi triển "kiếm quyết*" truy sát Diệp Hoan chạy khắp sân. Do đó toàn cảnh trong sân là một mảng huyên náo tựa như gà bay chó chạy, các cảnh vệ và bác sĩ đứng ở một bên lo lắng không thôi, tuổi tác của lão thủ trưởng đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể chịu nổi giày vò như vậy được? Nhưng ông nội giáo huấn cháu trai là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vả lại trước giờ tính khí lão thủ trưởng cũng không được tốt lắm, ai mà dám ngăn cản?

* đánh đập

Cuối cùng vẫn là Diệp Hoan thấy ông nội mình đã mệt đến nỗi không thở được, cố ý chậm vài bước để ông lão tóm lại, để ông đấm mình mấy cái cho hả giận mới thôi.

Sau khi bị ông nội đuổi đánh chạy ra đến tận cửa, Diệp Hoan mới hậm hực trở về quân doanh.

Về tới quân doanh, Diệp Hoan lại nhận được sự nghênh tiếp y hệt như anh hùng, lần diễn tập này hoàn toàn thắng lợi, đại đội Lam Kiếm cũng lây dính vinh quang từ Diệp Hoan, tuy rằng thắng lợi đến mạc danh kỳ diệu*, nhưng thắng chính là thắng, trong quân đội cường giả vi tôn, thắng lợi cũng không phân loại mà.

* Không hiểu thấu

Diệp Hoan mới vừa vào quân doanh liền bị các chiến hữu vây lại, người này sờ đầu, người kia thì nhéo Nhị đệ hắn một cái, mọi người hi hi ha ha đem Diệp Hoan giày vò đến đáng thương, đợi đến lúc Diệp Hoan vất vả lắm mới thoát thân khỏi sự bao vây của đám vô nhân đạo kia, bộ dáng của hắn đã thê thảm như gái nhà lành bị cả chục tên đàn ông vạm vỡ giày vò.

Thất tha thất thểu đi đến văn phòng của Hà Bình, Diệp Hoan lên tiếng báo cáo rồi đi vào, lại phát hiện chú năm Thẩm Đốc Trí cũng đang ngồi ở đây.

Tâm trạng Hà Bình rất tốt, gương mặt xưa nay vốn lạnh lẽo cứng rắn y như cục gạch trong hố xí thì hôm nay lại lộ ra một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, thoạt trông đáng sợ thêm mấy phần, nên Diệp Hoan sợ đến cả nửa ngày đều không dám bước vào trong.

"Diệp Hoan, cậu đến rồi à, vào đi, đúng lúc thủ trưởng cũng muốn tìm cậu." Hà Bình cười ha ha nói.

Diệp Hoan đi vào văn phòng, chào Thẩm Đốc Trí theo tư thế nhà binh: "Chào thủ trưởng."

Thẩm Đốc Trí ăn mặc một thân quân phục nghiêm trang, nghiêm túc thận trọng nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan, nhưng trong mắt ông lại toát ra vẻ vui mừng.

Cái tên tiểu tử này, cuối cùng nó cũng đã trải qua một phen lịch duyệt, lúc trước đưa hắn tiến vào quân doanh quả thật là một quyết định đúng đắn. Một người đàn ông nếu không trải qua rèn luyện thì sao có thể tính là đàn ông chân chính? Nó mới tham gia huấn luyện và thực chiến gộp lại chỉ hơn mấy tháng, bây giờ nhìn lại đã có mấy phần dáng dấp của quân nhân, so với cái bộ dáng lưu manh ngày trước của nó thì thuận mắt hơn nhiều.

Thẩm Đốc Trí gật gật đầu, trầm giọng nói: "Nghỉ! Diệp Hoan, lần diễn tập này cậu làm không tệ, tuy rằng phần lớn là dựa vào may mắn, nhưng dù sao cũng diệt được bộ tổng chỉ huy quân khu Tây Nam, nếu đã là mô hình diễn tập thực chiến, chỉ cần không trái với điều lệ diễn tập, binh sĩ song phương tạo thành bất cứ kết quả gì đều phải chính thức công nhận kết quả đó, công lao của cậu là không thể phủ nhận, quân ủy trung ương đặc biệt mở ra một cuộc họp, đã đạt thành ý kiến thống nhất, vì vậy kết quả diễn tập lần này là hợp pháp, hữu hiệu, cũng tuyên bố cảnh vệ thủ đô là bên chiến thắng, kết quả này sắp công bố ra toàn quân..."

Khuôn mặt lãnh khóc của Thẩm Đốc Trí bỗng nhiên cười cười, nói: "... Quân ủy đã quyết định như vậy, quân khu cảnh vệ chúng ta tất nhiên phải hưởng ứng. Quân ủy cũng quyết định trao tặng quân công cấp ba cho đại đội đặc chủng Lam Kiếm, quân công cấp hai cho đồng chí Diệp Hoan thuộc đại đội Lam Kiếm”

Diệp Hoan ngẩn người: " Quân công cấp hai? Cái này... hình như không thích hợp?"

Thẩm Đốc Trí cười nói: "Tuy rằng lần thắng lợi này hơn quá nửa là dựa vào may mắn, nhưng thắng lợi dù sao cũng là thắng, đối với công thần giành được trận thắng này, quân khu tất nhiên không keo kiệt trao tặng vinh quang cho cậu rồi, quân công cấp hai này cậu không cần ngại, đó là thứ cậu nên có."

Diệp Hoan lườm ông một cái nói: "Tôi có cái gì phải ngại chứ? Tôi là muốn nói, tại sao không phải là quân công cấp một?"

Thẩm Đốc Trí: "... ..." (Anh chỉ biết câm nín...)

Cái gì gọi là được đằng chân lân đằng đầu? Chính là chỉ cái này đây.

"Tôi đã lập công lớn như vậy, tại sao không cho tôi quân công cấp một chứ? Tùy tuỳ tiện tiện dùng một cái quân công cấp hai đã muốn đuổi tôi đi là coi như xong à?" Diệp Hoan bất mãn bĩu môi.

Người khác còn sợ vị lãnh đạo của cảnh vệ quân khu này nhưng Diệp Hoan lại không sợ, chú ruột của mình thì có gì phải sợ? Huống chi ông ta từng lừa gạt mình không ít lần, ở trước mặt Thẩm Đốc Trí, Diệp Hoan luôn có loại cảm giác mình là chủ nợ.

Gương mặt Thẩm Đốc Trí dần dần biến thành màu đen, một cái chân đang khẽ run, ngo ngoe muốn động, xem ra đang cố gắng khắc chế ý nghĩ hung hăng đạp Diệp Hoan một cước.

"Ăn nói hồ đồ! Quân công cấp mấy là do cậu định đoạt hay sao? Đây là quyết định của hội đồng đảng ủy quân khu, mặc kệ cậu có đồng ý hay không, cậu đều phải tiếp nhận, cậu cho rằng đây là chợ thức ăn bán củ cải trắng để cậu cò kè mặc cả hả?" Thẩm Đốc Trí tức giận tới mức run cầm cập, bao năm qua chưa từng có ai dám nói mấy câu láo toét này trước mặt ông cả, chỉ riêng thằng nhãi này, điều này làm ông có một loại kích động mãnh liệt muốn móc súng ra.

"Được rồi, quân công dù mấy cấp thì tôi cũng không thèm, thích cho hay không thì tùy... Báo cáo thủ trưởng, bây giờ tôi có một thỉnh cầu."

"Nói!"

"Đem quân hàm của tôi thăng thành thiếu tướng đi."

"... ..." Thẩm Đốc Trí cũng không nhịn được nữa, một cước chứa đầy căm phẫn đá ra, mơ hồ mang theo xu thế sấm sét...

Tại sao quân doanh vẫn không trị hết cái bệnh không biết xấu hổ này của hắn? Điều này thật khiến người khác phải phiền não nha.

"Thủ trưởng, ngài còn chưa trả giá mà, nếu chức thiếu tướng không được thì thiếu tá vẫn có thể chứ?" Diệp Hoan vẻ mặt đau khổ nói, cái gọi là chào giá trên trời, trả giá dưới đất, muốn đem quân hàm thăng lên, mở giá phải cao một chút mới tốt.

Thẩm Đốc Trí hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Diệp Hoan, tôi nói cho cậu biết rõ, cái da mặt dày của cậu được di truyền từ ai vậy? Tính tình cha cậu chính trực, mẹ cậu thì hiếu thắng nhưng ngay thẳng, hai người như vậy làm sao lại sinh ra loại người như cậu được cơ chứ?"

"Báo cáo thủ trưởng, thuần túy là tự học thành tài ạ!"

Diệp Hoan vừa nói xong thì thân hình hắn đã lóe lên, vừa vặn né một cước của Trầm Đốc Trí đạp tới.

...

"Thiếu tá thì không thể rồi, thiếu tướng cũng đừng có mơ đến nữa, tính cả chuyện cậu tiêu diệt bọn buôn ma túy trong rừng rậm Tây nam cùng với lần diễn tập quân sự này, miễn cưỡng xem như cậu đã làm ra một chút thành tích, như cậu mong muốn, quân khu một lần nữa quyết định phá lệ, đem quân hàm của cậu thăng thành cấp úy, như vậy đã hài lòng chưa?"

Từ binh nhất đến hạ sĩ chỉ tốn mất hai tháng ngắn ngủi, từ hạ sĩ quan đến thiếu úy cũng chỉ hao phí một tháng, tốc độ thăng quan như vậy, quả thực còn nhanh hơn đi hỏa tiễn mà.

Thẩm Đốc Trí vừa mới nói xong thì hung tợn trừng mắt với hắn, tay phải không tự chủ ấn lên vỏ súng bên hông, nếu Diệp Hoan còn dám nói nửa chữ "KHÔNG", ông ta thực sự sẽ móc súng bắn chết cái thằng nhãi khốn kiếp này.

Trong tay người ta có vũ khí, Diệp Hoan chỉ còn cách lựa chọn khuất phục mà thôi: "Vâng, cảm ơn thủ trưởng!"

Thẩm Đốc Trí nghiêm mặt nói: "Xong việc rồi chứ? Nếu đã xong thì cút ra ngoài cho ta."

"Báo cáo thủ trưởng, còn có việc."

"Nói."

Lúc này, Diệp Hoan từ trong túi móc ra một tờ đơn đã sớm viết xong, đưa cho Thẩm Đốc Trí và nói: "Đây là đơn xin xuất ngũ của tôi, xin thủ trưởng phê chuẩn."

"Cậu..." Sắc mặt Thẩm Đốc Trí tái đi: "... Mới vừa thăng cấp bậc lên thiếu úy, lại lập tức đề cập với ta việc xuất ngũ? Tiểu tử cậu đang trêu chọc ta phải không?"

"Đừng lầm lẫn mà, thăng cấp là phần thưởng nên có của tôi, xuất ngũ là quyết định mà tôi đã dự tính từ trước rồi, hai việc này không có nửa xu quan hệ, đồng dạng ngài đã thăng cho tôi lên cấp úy được thì cũng có thể phê chuẩn cho tôi xuất ngũ được mà."

Thẩm Đốc Trí ngẩn ra, sắc mặt âm trầm, phất tay bảo Hà Bình đi ra ngoài trước, trong phòng làm việc lúc này chỉ còn lại ông và Diệp Hoan. Mắt Thẩm Đốc Trí tỏa ra ánh sáng tựa như lưỡi đao sắc bén, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Hoan, chậm rãi hỏi: "Bây giờ nói cho chú biết, tại sao lại muốn xuất ngũ? Cháu vừa vào bộ đội mới có mấy tháng, hơn nữa biểu hiện cũng không tệ, ông nội cháu gặp ai cũng đều khen cháu, một mực rêu rao khắp nơi nói cháu cho ông thêm mặt mũi, làm quân nhân đang tốt đẹp, vì sao cháu muốn xuất ngũ vậy?"

Diệp Hoan cúi đầu, lẳng lặng trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Chú năm à, cuộc đời cháu sẽ không dừng hẳn ở bến đỗ này, đi qua trạm này sẽ còn có những trạm khác ở phía trước chờ cháu. Trên vai cháu còn phải gánh vác trách nhiệm: Trách nhiệm đối với người thân, bạn bè và người yêu, mà những thứ này thì chính cháu phải tận lực tự thân đi gánh vác. Cuộc đời mỗi người đều có một tín niệm hoặc lớn hoặc nhỏ đáng để kiên trì giữ gìn, ăn no uống đủ là tín niệm, vì dân vì nước cũng là mộ lạo tín niệm. Mà tín niệm của cháu, chính là những người thân thiết nhất của cháu, cả cuộc đời này, cháu không chỉ vì mình mà sống sót, cháu có quá nhiều chuyện phải làm, có quá nhiều trách nhiệm phải gánh vác, những chuyện này, những trách nhiệm này, cháu không thể dừng lại trong quân doanh mà hoàn thành được. Chú năm, con đường này cháu vẫn phải đi tiếp, không cách nào dừng lại được."

Thẩm Đốc Trí cũng đã trầm mặc thật lâu, cảm giác trong lòng lại cuồn cuộn như mây bay, dây dưa không dứt.

Diệp Hoan nhìn biểu cảm trầm mặt của Trầm Đốc Trí, lộ ra nụ cười rực rỡ rồi nói: "Chú năm, kỳ thực cháu còn nợ chú một lời cảm ơn, cảm ơn một cước lúc trước của chú đá cháu vào quân doanh. Mấy tháng nay cháu ở trong quân doanh đã học được rất nhiều điều, có những đạo lý là nhờ các chiến hữu đã hy sinh cả mạng sống của bọn họ mới khiến cho cháu rõ ràng được, những đạo lý này đã khắc thật sâu vào trong xương của cháu, cả đời cũng không quên được. Trước kia cháu sống quá hồ đồ, cũng từng làm quá nhiều chuyện sai trái, hiện tại cháu đã từ từ trở nên thành thục, trở nên dũng cảm, kiên nghị, cháu từ một tên tiểu lưu manh lớn lên nơi phố xá hỗn tạp, chưa từng nghĩ tới những phương diện chính trực này sẽ có một ngày có thể thể hiện ở trên người cháu, chính quân doanh đã tặng cho cháu những thứ này. Chú năm, cám ơn chú!"

Thẩm Đốc Trí thở một hơi thật dài, nói: "Cháu đã hiểu rõ đạo lý gì?"

Diệp Hoan nhìn thẳng Trầm Đốc Trí, chậm rãi nói ra từng chữ một: "Giá trị và ý nghĩa của mạng sống, và có những điều còn quan trọng hơn cả sinh mạng... Đó là 'Tín niệm'!"

Thẩm Đốc Trí nhìn chăm chú vào khuôn mặt Diệp Hoan, thời khắc này ông dường như đang nhìn thấy một con nhộng phá kén mà ra, lột xác thành một chú Hồ Điệp năm màu sặc sỡ, nó ở dưới ánh mặt trời mà thỏa thích giương hai cái cánh xinh đẹp.

Rốt cuộc, khổ tâm của ông đã không hề uổng phí, đứa cháu này đã tôi luyện bên trong lò luyện quân đội mà hiểu được đạo lý của cuộc đời, đã hiểu được giá trị của mạng sống con người, chỉ cần điều này là đủ, khi hắn trưởng thành trở nên một người đàn ông chân chính.Đã vậy thi, có ở trong quân doanh hay không đã không còn trọng yếu nữa rồi.

"Diệp Hoan, thời điểm khi chú đưa cháu vào quân doanh thì chú đã từng nói qua, nếu có một ngày cháu rời quân doanh, hiểu rõ cách sống thế nào mới coi như là đàn ông đích thực, như vậy, cháu lập tức có thể đường đường chính chính mà rời đi, toàn bộ thế giới mặc cháu ngao du bay lượn."

Thẩm Đốc Trí mỉm cười nhìn hắn, trong nụ cười tràn đầy sự tán thưởng và vui sướng vô cùng.

"Diệp Hoan, xem ra cháu đã hiểu rồi, được rồi, cháu có thể rời đi nơi này, đi đối mặt cuộc sống mới."

Diệp Hoan lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: "Nói như vậy, chú đã đồng ý cho cháu giải ngũ?"

Thẩm Đốc Trí không trả lời, chỉ là cười thần bí, sau đó chậm rãi cầm tờ đơn xuất ngũ mà Diệp Hoan đưa tới.

Lơ đãng nhìn lướt qua, sắc mặt Thẩm Đốc Trí lập tức đen lại

"Đơn xin này của cháu..." Thẩm Đốc Trí trầm ngâm thật lâu mới nói.

"Viết cái gì vậy?"

"Đúng là rắm chó không kêu* mà!"

* Ý nói về việc đỗ lỗi cho người khác hoặc là cách viết lách xấu xí, không lưu loát không trôi chảy.

Thẩm Đốc Trí chỉ cảm thấy máu mình lại bắt đầu chảy ngược lên não rồi.

"Chỉ viết sai thì ta cũng không nói gì, đằng này cháu giải thích xem mấy chỗ khoanh tròn với gạch chéo là có ý gì?"

Diệp Hoan cúi đầu, xấu hổ cười cười: "... Có mấy chữ không cần phải viết ra, dùng ký hiệu thay thế cũng được mà, nắm được ý chính là được."

"Ý chính cái rắm ấy! Cháu nói rõ cho ta biết, cái gì gọi là 'Ta gạch chéo rồi khoanh tròn?"

"Mấy cái đó là...'Tôi cảm kích sự khẳng khái của ngài' ... Hai từ cảm kích và khẳng khái, bỗng nhiên cháu cũng quên mất viết nó như thế nào." Lúc này, cái bản mặt dày như tường thành của Diệp Hoan cũng phải đỏ lên, điều này là cực hiếm thấy đó.

"Vậy ' Ánh trăng gạch chéo ngài vòng tròn, ngài gạch chéo tôi vòng tròn' lại giải thích như thế nào?" Trong lòng Thẩm Đốc Trí chỉ cảm thấy có một luồng tà hỏa chạy loạn, nhất thời máu nóng chực chờ muốn chạy ngược lên não.

Diệp Hoan cúi đầu rủ xuống càng ngày càng thấp, mặt cũng càng ngày càng đỏ, mũi chân không ngừng vẽ vòng tròn trên đất...

"Cái kia ý là...'Ánh trăng đã tô điểm cho cửa sổ của ngài, còn ngài tô điểm cho giấc mộng của tôi'..."

Thẩm Đốc Trí phát điên rồi, ông ném tờ đơn xin xuất ngũ trong tay qua một bên, sau đó một phát tay tóm chặt vạt áo Diệp Hoan, xách hắn, mặt mày dữ tợn trừng mắt với hắn, cả giận quát lớn: "Anh đui mù đến mức ngay cả chữ Hán còn không biết hết mặt chữ, lại còn đua đòi thơ ca văn nghệ cái gì hả? Một tờ đơn xuất ngũ mà viết như mấy tiểu thuyết tình cảm ba xu. Anh còn không biết xấu hổ mà đưa cái thứ này cho ta. Mẹ kiếp, anh bị bệnh rồi hay là đang đau trứng? Hả?"

Diệp Hoan chật vật giãy giụa nói: "Chú năm... Nhanh buông tay đi, cháu thật sự có bệnh đấy, bệnh thần kinh, không lừa chú đâu, cháu chịu không nổi kích động mạnh đâu nha..."

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc