Diệp Hoan nói không e dè gì, đối với lần hành động này hắn cảm thấy rất bi quan.
Chiến tranh trong lịch sử từ xưa đến nay, không phải là không có tiền lệ lấy ít thắng nhiều, nhưng thực sự điều đó rất ít khi xảy ra, hơn nữa ít nhiều gì đều có vài phần may mắn. Chiến tranh phần lớn phải dựa vào thực lực, tố chất quân đội của hai bên, vũ khí, chiến thuật, vv... Kể ra, có lẽ cũng có một vài nhân tố ngẫu nhiên có thể quyết định thắng bại của một cuộc chiến, nhưng thực lực mới là nhân tố quyết định lớn nhất.
Mười một khẩu đột kích mà đem so sánh với mấy trăm thứ vũ khí hiện đại của đám buôn ma túy, Diệp Hoan không cảm giác mình có ưu thế gì, nói theo câu tục ngữ "Giết gà dùng đao mổ trâu", đương nhiên mình chính là cái con gà đáng thương kia.
" Chính ủy, muốn tiêu diệt hang ổ của Hồng Ba thật quá khó khăn, ông cha ta đã để lại một câu nói như thế này "Rắn không thể nuốt được voi", không phải chính là nói đến việc trước mắt này sao, anh hãy suy nghĩ một chút xem sao". Diệp Hoan tận tình khuyên bảo.
"Không cần phải cân nhắc, chỉ cần có chiến thuật bố trí thoả đáng, rắn vẫn có thể nuốt voi như thường" Thái độ của Cảnh Chí Quân rất kiên quyết.
"Nếu không hay là chúng ta đợi mấy người Hà đội trưởng về rồi bàn bạc lại biện pháp khác? Nhiều người cũng dễ hành động hơn chút..."
Cảnh Chí Quân trừng mắt nhìn Diệp Hoan nói: "Thương lượng cái gì nữa? Đây chính là lúc cần phải hành động, tôi hạ mệnh lệnh, các cậu chấp hành, chỉ chậm một chút là đánh mất thời cơ, chúng ta lấy ở đâu ra thời gian đợi mấy người Hà đội trưởng chứ?"
Diệp Hoan than vãn thở dài, bây giờ chính ủy đã quyết tâm đi vào con đường đen tối này rồi.
"Các đồng chí, từ xưa đến nay việc lấy ít thắng nhiều cũng đã xảy ra rất nhiều lần trong thực tế, nhưng với số người và vũ khí ít như thế này mà cứ xông vào liều mạng, vậy thì chẳng có chút ý nghĩa nào, bây giờ thứ chúng ta thật sự phải coi trọng là chiến thuật, tại thời điểm thích hợp sẽ dùng tới chiến thuật thích hợp, dù chỉ có mười một người cũng có khả năng phá được hang ổ Hồng Ba, tôi cũng mong các cậu kiên định tin tưởng chính bản thân mình!" Ánh mắt Cảnh Chí Quân nóng rực quan sát mọi người.
Các đội viên của tiểu đội chiến đấu giờ phút này có chút chần chờ.
Trải qua không ít lần xung đột, ngoài Diệp Hoan ra, những người khác cũng có thể coi như lão binh thân kinh bách chiến, tác phong chiến đấu của quân đặc chủng không hề giống với quy mô khi hai quân đối đầu nhau, một khi bị đặt vào tình huống khẩn cấp, chỉ có thể mạnh mẽ tiến lên, bộ đội đặc chủng khi giao trận nhiều lúc đều quan tâm đến cái gọi là "Xu cát tị hung" (thích may mắn tránh nguy hiểm), thực ra quan điểm này cùng với phong cách chiến tranh du kích hồi mới thành lập đất nước trước đây tuy rằng có vẻ khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau như đúc, đó chính là đánh được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, cũng không quan tâm là thắng hay không thắng, đánh xong chạy ngay.
Lời nói rất thẳng thắn, có điều đây cũng là sự thật, phần lớn bọn họ đều chiến đấu linh hoạt trong một phạm vi nhỏ, vì vậy tất nhiên không thể dùng một đội quân dã chiến như thế mà trực tiếp xung đột chính diện cùng kẻ địch được. Thế nên tập kích đánh lén địch thường là việc mà bộ đội đặc chủng hay làm nhất.
Nhưng lần này biệt đội chiến sĩ cũng không chắc chắn.
Phía bên kia thật sự quá mạnh mẽ, nếu muốn đánh phủ đầu một hang ổ ma túy được đề phòng nghiêm ngặt như vậy thì độ khó thực sự rất lớn.
Cảnh Chí Quân nhìn thấy được sự lo lắng của mọi người, vì thế liền phân tích: "Mọi người chớ xem thường bản thân mình, có lẽ số người và vũ khí của chúng ta không hiện đại bằng đối phương, nhưng bây giờ chúng ta lại có hai ưu thế hơn hẳn bọn chúng. Thứ nhất, Hồng Ba chưa biết chúng ta đã tiềm phục tại bên ngoài thôn bọn họ, lấy việc cố ý để đối phó với vô ý, phần thắng của chúng ta cũng không nhỏ, thứ hai, có thể trận mai phục tám ngày trước nhằm vào chúng ta là do Hồng Ba sắp đặt... Lần đó tuy chúng ta hành động thất bại nhưng đồng thời cũng có điểm tốt, hôm ấy bọn tội phạm võ trang vây quét chúng ta lên tới mấy trăm người, gần như đã là hơn nửa binh lực của Hồng Ba rồi, ngoài ra tôi phỏng đoán những người đó đến bây giờ vẫn còn đang ở quanh điểm mai phục tìm tòi tung tích của chúng ta chưa trở về, vì vậy đây chính là thời điểm binh lực của Hồng Ba thôn trống rỗng nhất. Chúng ta chỉ cần sử dụng chiến thuật thông thường, phục kích nơi đó, đánh lén, chỉ cần phối hợp xác đáng, nhất định hành động lần này có thể thành công! "
Vào lúc mọi người đang nghe đến nhập thần, Diệp Hoan lại âm thầm bĩu môi.
Dám chắc trước khi chính ủy tham gia quân ngũ đã từng đi bán hàng đa cấp, giọng điệu quá mẹ nó gạt người rồi, ông ấy dường như đã cố ý quên một sự thật, đó là, bất luận bản thân mình có bao nhiêu ưu thế, thực lực chân chính so sánh với đám người buôn ma túy, vẫn là một trên trời một dưới đất như cũ. Không có hỏa lực mạnh mẽ hỗ trợ, chỉ dựa vào việc lén lén lút lút mai phục nơi đó, cho dù có giỏi, chẳng lẽ phục kích được hết vài trăm người sao? Vô nghĩa!
Cảnh Chí Quân chỉ vào thôn xóm phía xa, nói tiếp: "Vừa rồi tôi đã dùng kính viễn vọng cẩn thận quan sát rất lâu, bọn họ có tháp quan sát cao ở bốn phía, bốn khẩu súng liên thanh, hai chiếc xe bọc thép, theo tôi đánh giá, có thể bọn chúng còn cất giấu một số thứ chẳng hạn như tiểu sơn pháo đường kính dưới một mét, còn có súng ống đạn được đào thải xuống trên thị trường mấy chục năm trước như súng liên thanh, ống phóng rốc-két, súng lựu đạn. . . , tóm lại hỏa lực của kẻ địch rất mạnh nhưng chúng ta vẫn có cơ hội chiến thắng bọn chúng, mấu chốt thắng lợi vừa rồi tôi đã nói, dùng có tâm tính vô tâm, đập rụng các điểm vũ khí hạng nặng của bọn chúng, lúc đó toàn bộ thôn xóm bị bao trùm ở phía dưới hỏa lực của chúng ta, vậy thì giải quyết Hồng Ba cũng không phải là việc khó "Diệp Hoan nghe xong nửa ngày mới coi như hiểu rõ, tất nhiên, cái này tự hắn cho là "hiểu".
Ỵ́ của chính ủy, đại khái chính là giải quyết mấy thứ mấy thứ vũ khí hạng nặng trước, sau đó hướng tới đám tội phạm buôn ma túy mà loạn quét?
Cảnh Chí Quân giải thích xong đứng lên, nghiêm nghị nói: "Hiện tại tôi truyền đạt nhiệm vụ tác chiến. Hồng Lang, cậu chịu trách nhiệm xử lý đèn pha bên trên trạm canh gác của tháp cao phía đông nam, sau đó khống chế súng liên thanh trên đó. Thương Lang, cậu chịu trách nhiệm tháp súng máy phía tây, Xạ Lang chịu trách nhiệm tiêu diệt tòa nhà gỗ canh phòng phía đông ngôi làng kia, ta chú ý tới quanh tòa nhà này canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, đó rất có thể là trụ sở của Hồng Ba. Đến thời điểm tất cả đều khống chế được rồi cậu mới được phép hành động, toàn bộ vũ khí hạng nặng kiểm soát được đều cung cấp để hỗ trợ hỏa lực cho cậu. Diệp Hoan... "
Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn Cảnh Chí Quân, trong giọng nói lộ ra một vẻ cực kỳ đáng thương: "Chính ủy, vậy tôi chịu trách nhiệm tự bảo vệ mạng sống của chính mình, được không?"
Khóe miệng Cảnh Chí Quân nhếch lên, sau đó lại khôi phục nghiêm túc nói: "Cậu thủ tiêu tháp súng máy phía nam đi, rồi sau đó tự bảo vệ mạng cho tốt."
Diệp Hoan biểu cảm suy sụp, lại vội vàng cầm lấy kính viễn vọng của Cảnh Chí Quân hướng phía nam nhìn hồi lâu, sau đó giống như phát hiện đại lục mới sợ hãi kêu: "Chính ủy, phát hiện tình huống mới!"
"Tình huống như thế nào?"
"Khống chế tháp súng máy phía nam là một người phụ nữ!"
Biểu lộ căng thẳng của Cảnh Chí Quân lập tức buông lỏng xuống, tức giận lườm hắn một cái, mắng "Phụ nữ thì không phải người sao? Trong hang ổ ma túy Tam Giác Vàng, phần tử nữ tội phạm ở đâu cũng có, có cái gì đáng ngạc nhiên?"
"Báo cáo chính ủy, tôi khước từ chấp hành nhiệm vụ này nhiệm vụ này!"
"Vì sao?"
"Người phụ nữ kia quá xấu rồi, không chỉ đen lại còn cường tráng, mặt lại dài mẹ nó giống hệt như Bao Bao, lão tử không hạ thủ được!" Diệp Hoan trả lời vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Bao Bao là gì?"
"Con lừa đó! Chính ủy!"
Mọi người cười ầm lên. Cảnh Chí Quân nắm chặt vạt áo trước ngực Diệp Hoan, trầm giọng cả giận nói: "Cậu nghe rõ ràng cho ta, ta muốn cậutiêu diệt ả, không phải muốn cậu xực ả! Ả lớn lên đẹp hay xấu không quan trọng, ả là kẻ địch, quân địch hiểu không? "
Diệp Hoan vẻ mặt đau khổ thở vắn than dài
Hắn đối với phụ nữ vẫn luôn thương hương tiếc ngọc, chưa từng ra tay ác độc bao giờ, Cho dù con hàng kia vừa đen lại vừa xấu nhưng dù sao cũng là phụ nữ mà, trong con mắt thẩm mỹ vặn vẹo của đám người buôn ma túy đó, người đàn bà đen béo đó có lẽ chính là hoa hậu của thôn xóm thì sao?
Cầm lấy kính viễn vọng cỡ lớn quan sát người phụ nữ kiểm soát tháp súng máy ở mặt phía nam một lần nữa, Diệp Hoan chỉ nhìn vài giây, rồi vô cùng thê thảm mà nhắm mắt lại.
Người phụ nữ này, không biết có phải mẹ của cô ta bị gấu đen trên núi cường bạo qua hay không? Trông cô ta đen như thế, béo như thế, lại xấu như thế, nếu như thêm một bộ đồ cổ trang nữa thì chẳng phải là Tống Giang núi Lương Sơn Bạc phiên bản Myanmar hiện đại sao...
Cảnh Chí Quân tiếp tục phân công nhiệm vụ, cuối cùng nghiêm nghị nói: "Bây giờ là buổi chiều, tất cả mọi người nghỉ ngơi ăn uống tại chỗ, chuẩn bị tốt tinh thần, vào lúc bốn giờ sáng chúng ta chính thức bắt đầu hành động!"
Bỗng nhiên giọng nói của Cảnh Chí Quân hơi khác thường: "Hành động lần này lành dữ còn chưa biết, trong chúng ta có lẽ sẽ có những người phải hy sinh, nhưng xin mọi người nhớ kỹ, quên mình đền nợ nước là sứ mệnh thần thánh của người quân nhân, danh dự quốc gia phải dựa vào chúng ta, những quân nhân này đi bảo vệ, giành lấy! Trong thời đại hòa bình này, khi chúng ta cống hiến sinh mạng vô giá của chính mình, sẽ có rất nhiều người ghi nhớ. Họ sẽ nhớ đến những con người đã chiến đấu, hy sinh vì hòa bình của đất nước. Sự hy sinh của chúng ta chắc chắn sẽ được báo đáp. Những người còn đang được sống bình yên trên lãnh thổ hòa bình kia sẽ nhớ đến tên của chúng ta, danh truyền đến ngàn đời, tấm bia liệt sĩ to kia sẽ khắc tên tuổi của chúng ta vào đó, trường tồn cùng trời đất!"
Ban đêm, nhiệt độ trong rừng sâu bỗng nhiên giảm mạnh, khí lạnh thấm vào da thịt, dù là một đám đàn ông với bản năng sinh tồn mãnh liệt điêu luyện cũng không kìm lòng nổi mà toàn thân run rẩy, nhưng từng người một vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng.
Đã là rạng sáng, chỉ còn cách thời gian hành động mấy phút ngắn ngủn.
Trước mặt lác đác ánh đèn từ trong làng chiếu tới, các phần tử tội phạm cầm đèn pin lia qua lia lại không ngừng, đèn cao áp sáng rực quét tới quét lui toàn bộ thôn xóm, ngoài đội tuần tra và những người bảo vệ ở bên ngoài trụ sở của Hồng Ba, còn lại phần lớn các phần tử tội phạm đã chìm vào giấc ngủ.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ, trong đêm, xóm nhỏ này cũng hệt như bao nhiêu thôn xóm khác ở trong nước, đều yên lặng, an bình như vậy.
Thế nhưng sự yên lặng này sắp bị phá vỡ bởi một đám bộ đội đặc chủng đến từ nước khác.
Bốn giờ sáng, Cảnh Chí Quân quả quyết ra lệnh một tiếng, mười một thân ảnh như mèo đêm kiếm ăn trong bóng tối, lặng lẽ xông ra như những mũi tên bén nhọn bắn vào màn đêm.
Gần nửa tháng hành quân, chiến đấu, đặt kế hoạch, trăn trở trên mấy trăm dặm rừng rậm quanh co vòng vèo, đêm nay chính là lúc công bố kết quả cuối cùng.
Việc ẩn nấp thật thuận lợi, không làm kinh động trạm canh gác trên cao, cũng không để đội tuần tra phát hiện ra động tĩnh, mười một người nhanh chóng tiến về địa điểm nhiệm vụ của chính mình.
Diệp Hoan lặng lẽ lướt nhanh trong màn đêm nhè nhẹ, hắn nhấp nhô ẩn nấp hòa vào bóng tối, tiếng thở khẽ đến mức khó mà nghe thấy được, ánh mắt vẫn một mực nhìn chăm chú lên tháp súng máy phía nam, đó chính là nhiệm vụ tối nay của hắn.
Thủ tiêu người phụ nữ đen béo kia, rồi ngay lập tức khống chế tháp súng liên thanh đó.
Dù đối với kế hoạch chiến đấu của Cảnh Chí Quân có chút không đồng ý, nhưng Diệp Hoan vẫn lựa chọn chấp hành, không còn cách nào khác, chỉ có tiêu diệt Hồng Ba, chính mình mới có thể rời khỏi rừng rậm chết tiệt này mà trở lại Bắc Kinh.
Nếu thật sự muốn sống mà về với Bắc Kinh, chứ không phải nằm trong hộp tro cốt để người ta mang về, vậy đêm nay nhất định phải liều mạng hành động thật tốt, thật hoàn hảo.
Chỉ hy vọng cuối cùng đừng mang mạng của mình đánh rơi mất.
Gió đêm lạnh thấu xương, rét cóng.
Diệp Hoan im lặng ẩn nấp nhưng cũng không quên quay đầu lại quan sát một chút, thấy phía sau tháp súng máy phía tây có hai điểm sáng màu đỏ sậm bỗng nhiên lóe lên, rồi sau vài giây chỉ còn một điểm sáng, xem ra Thương Lang đã hoàn thành nhiệm vụ của hắn rồi, khống chế xong tháp súng máy phía tây, còn thong thả tự đắc châm lên một điếu thuốc.
Diệp Hoan không khỏi có phần hâm mộ, người ta suy cho cùng cũng là lính cũ có kinh nghiệm sa trường, xem người ta làm việc đi, cái đấy gọi là tiêu sái, hoàn hảo đấy!
Lại nghĩ đến bản thân phải lên trên kia đối mặt với một người đàn bà đen mập xấu xí gần 200 cân, Diệp Hoan chiến ý đang dâng cao cũng không khỏi có chút sa sút.
Bây giờ mẹ nó phải gọi chuyện này là gì? Giết chết ả, người ta sẽ cười bảo mình chẳng qua chỉ là thủ tiêu một người phụ nữ mà thôi. Nếu như bị ả giết, lời nói kia lại càng thêm khó nghe hơn rồi, bất kể là kết quả gì cũng không cảm thấy dễ chịu.
Chẳng qua nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, chỉ thị của Cảnh Chí Quân Diệp Hoan nhất định phải chấp hành.
Lúc này khoảng cách đến tháp súng máy phía nam còn chưa đến năm mươi mét, Diệp Hoan càng cảnh giác nghiêm trọng.
Tuy rằng người khống chế súng máy là một phụ nữ, nhưng Diệp Hoan không dám xem thường, nhất định đừng tưởng rằng đừng tưởng rằng phụ nữ thì dễ đối phó, phụ nữ mà đụng đến đao kiếm rồi thì còn ác hơn đàn ông nhiều, từ xưa đến nay anh hùng hảo hán thất bại trên tay phụ nữ còn thiếu sao?
Bên trong hang ổ buôn bán ma túy chắc chắn không có một người nào hiền lành lương thiện cả, người lương thiện ở trong cái quần thể đặc thù này khẳng định không thể sống lâu, mà người đàn bà này có thể sống béo tốt cường tráng như vậy, có thể biết được ả nhất định là một kẻ có lòng dạ độc ác.
Người ta nói giác quan phụ nữ linh mẫn hơn so với đàn ông, nếu như muốn nhẹ nhàng tiếp cận, thần không biết quỷ không hay tiêu diệt cô ta, độ khó tương đối cao, nếu như bị ả ta phát hiện, sau đó hô hoán lên, vậy thì hành động của mười một người đêm nay coi như hoàn toàn thất bại rồi.
Diệp Hoan đang mải tìm kiếm biện pháp nên không để ý, bước đi chợt nặng nề hơn một chút, giẫm phải một cành khô dưới chân phát ra một tiếng răng rắc vang dội.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng vang lên bên tai Diệp Hoan chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
Sắc mặt Diệp Hoan lập tức trở nên trắng bệch. Ngay sau đó, từ sau chỗ đặt tháp súng máy phía nam cách hắn mười mét truyền tới âm thanh mở chốt cửa, rồi một giọng nữ ồ ồ khó nghe căng thẳng vang lên
"Mahmnn..."
Diệp Hoan ngẩn ra, hoàn toàn nghe không hiểu, chắc là hỏi hắn là ai hoặc là khẩu lệnh gì gì đó.
May mắn phản ứng của hắn không chậm, trong miệng phát ra một chuỗi âm thanh tiếng sao Hỏa chính hắn cũng không hiểu mà nói: "Mahmnn... Ta là cha ngươi Smith,...."
Giọng nữ phía trước càng nghi ngờ: " Aduah ubhjt..."
Diệp Hoan bước hẳn ra khỏi chỗ tối, điềm nhiên đi về phía ổ súng máy, vừa đi vừa đối thoại lung tung với người phụ nữ béo "Aduah em gái ngươi, em gái ngươi cùng ông đây ubhjt mamamia..."
Nói được vài câu, giọng nữ phía trước càng ngày càng nghiêm túc, nói với Diệp Hoan thêm vài câu nữa.
Diệp Hoan cũng không chịu yếu thế, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn, dù ngay cả chính hắn cũng không hiểu bản thân mình đang nói cái gì, nhưng thể hiện ra ngoài chắc chắn là ý tứ quở trách.
Hai người ông nói gà bà nói vịt vài câu, lúc này Diệp Hoan cũng đi tới phía trước người phụ nữ mập mạp chưa đến một mét.
Đêm đen, Diệp Hoan chỉ thấy đằng sau tháp súng máy có một thân ảnh to lớn như một ngọn núi, đứng lấp kín tường, giống hệt một con quái Boss cực lớn chỉ có thể xuất hiện trong thể loại game võng du.
Người phụ nữ mập vừa nhìn rõ Diệp Hoan thì hơi ngẩn người, sau đó bày ra dáng vẻ tươi cười, gương mặt ngăm đen trong đêm tối nổi bật hai hàm răng trắng bóc, trông vô cùng kinh dị.
Kế tiếp ả không những không tỏ vẻ hung dữ, trái lại còn thân mật kéo Diệp Hoan lại, một đôi tay thô ráp như cái quạt mo bắt đầu sờ soạng dọc thân người Diệp Hoan.
Diệp Hoan kinh hãi nghĩ, cô ta muốn làm gì? Cô ta xoa đến xoa đi ở trên người lão tử là có ý gì đây?
"Dừng tay! Đồ lưu manh!" Diệp Hoan kêu lên giống như chú thỏ con bị kinh hãi, mạnh mẽ nhảy về phía sau một bước.
Từ khi sau bị Cao Thắng Nam cường bạo, hắn đặc biệt mẫn cảm đối với nữ lưu manh.
Người phụ nữ béo ngây ra một lúc, sau đó nổi giận đùng đùng hung hăng quạt hắn một bạt tai, sau đó rút ra chủy thủ quân dụng bên cạnh eo ra dấu với hắn hai cái... Vẻ mặt rất dữ tợn.
Trên mặt Diệp Hoan nhức nhối, mấy năm nay hắn tán gái vô số, nhưng chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám tát hắn, hôm nay ở trong hang ổ ma túy này là lần đầu tiên, trong lòng Diệp Hoan lập tức bốc lửa, sát ý cuồn cuộn không ngớt.
Trở tay mò lấy con dao găm dắt sau thắt lưng, Diệp Hoan đang định rút dao ra liều mạng với mụ béo này, ai ngờ mụ một tay cầm dao, một tay kéo hắn qua, rồi lại tiếp tục sờ soạng trên người hắn...
Diệp Hoan toàn thân đều nổi da gà, một suy nghĩ cổ quái quanh quẩn trong đầu hắn.
Con mụ lưu manh này không phải coi hắn là trai bao chứ hả?
Suy nghĩ vừa xuất hiện, nữ lưu manh liền dùng hành động trực tiếp nói cho hắn biết ý nghĩ này chính xác.
Chỉ thấy người phụ nữ béo bỗng nhiên tùy ý ném dao xuống đất, sau đó hai cánh tay như bàn chân gấu gắt gao bóp chặt hắn, dí khuôn mặt vừa đen vừa xấu đó sát mặt Diệp Hoan, trông có vẻ như là muốn cùng với hắn...
Diệp Hoan khóc không ra nước mắt...
Sao ở đâu cũng có nữ lưu manh! Đâu đâu cũng có nữ lưu manh vậy!
Chẳng lẽ lão tử thật sự là nam nhan họa thủy, nghiêng nước nghiêng thành, nữ lưu manh vừa nhìn thấy liền sẽ đỏ mắt?
Trước kia Cao Thắng Nam ủy khuất hắn, hắn còn ráng nhịn, dù sao người ta cũng là một đại mỹ nữ, tuy bị thất thân nhưng có cơ hội chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp và dáng người nổi bật của nàng cũng coi như là cảnh đẹp ý vui, còn bây giờ thì sao?
Nếu như lúc này bị gấu mẹ vĩ đại kia cường bạo, bản thân mình còn mặt mũi nào quay về gặp Giang Đông phụ lão? Cắm đầu xuống đất chết đi cho rồi!
Diệp Hoan nghĩ tới đây, bật người giằng co kịch liệt.
"Không nên! Không nên như vậy đâu, yamete, đừng cởi quần áo của lão tử! yameteee..."
Sau một hồi kịch liệt vật lộn, cuối cùng tay nhỏ không vặn lại được chân lớn, quần áo Diệp Hoan bị nữ gấu đen xé thành mảnh nhỏ.
Diệp Hoan sốt ruột, thật sự rất sốt ruột.
Lão tử đến là để thủ tiêu ả, không phải tự dâng đến cửa cho ả phát tiết đâu!
"Lưu manh, ngươi còn như vậy lão tử không khách khí nữa!" Diệp Hoan vừa sợ vừa giận. Mụ béo không quan tâm, vẫn thô bạo xé rách y phục của hắn, có lẽ ả nghĩ rằng người thanh niên lạ lẫm này là lễ vật Hồng Ba đưa tới an ủi cho ả, cung cấp công cụ để cho ả phát tiết dục vọng.
Vào thời điểm quần áo Diệp Hoan bị cô ta xé đến lõa thể trần truồng, hai người cũng đã xô đẩy đến đường hầm đàng sau bệ súng máy cao rồi.
Con dao găm vừa rồi mụ béo ném xuống đập vào mắt Diệp Hoan, cách hắn chưa đầy một mét, dưới lớp bùn đất, ánh dao lóe lên.
Diệp Hoan vừa giãy dụa vừa thò tay ra, vững vàng nắm được con dao găm kia, mắt lóe lên sát ý, sau đó vặn người, ra tay!
Hàn quang lạnh như băng xẹt qua, gấu mẹ vĩ đại nhìn hắn vẻ không dám tin, hai tay thả Diệp Hoan ra, che lấy cổ họng của mình, thân hình béo phì lung lay vài cái, cuối cùng ầm ầm ngã xuống đất.
Một dao cắt cổ, động tác này Diệp Hoan đã dày công tôi luyện hồi trong trại huấn luyện.
Hắn nhổ một ngụm nước miếng, lại hung dữ đạp một cước lên thi thể của người đàn bà béo, Diệp Hoan thấp giọng lẩm nhẩm: "Sớm đã nói với ngươi yamete, yamete rồi, ngươi còn không ngừng xé quần áo lão tử, hoàn toàn không để ý cảm thụ của lão tử, chưa có xem phim sếch sao? Mù chữ!"