Mấy vị đứng đầu Thẩm gia đang nghị sự phải bỏ dở vì sự xuất hiện của Chu Dung, sắc mặt mọi người đều rất khó coi. Mà Chu dung vẫn lẫm liệt không hề sợ hãi đứng ở nội đường, ánh mắt bà vô cùng phẫn nộ quét tới quét lui, ánh mắt phảng phất như muốn ăn thịt người, hung ác dị thường.
Cho dù đây là cuộc họp nội bộ Thẩm gia nhưng không ai dám đuổi Chu Dung ra ngoài.
Một đám người tụ tập ở bên trong nội đường thảo luận chuyện xử phạt người khác, mà người đó lại là con ruột của Chu Dung cho nên mặc dù những nhân vật này đều là những người quyền cao chức trọng nhưng luận về khí thế thì đều bị Chu Dung mạnh mẽ áp đảo
Sự tình liên quan đến con cái, sao có thể không cho người làm mẹ tham gia? Thẩm gia mặc dù bá đạo nhưng cũng không tìm được lý do điệu Chu Dung ra ngoài.
Công bằng.
Đây chính là mục đích của bà khi đứng ở nơi này.
Công bằng có thể tại nhân tâm nhưng cũng có khi nó cần người khác đi thực hiện, đi đòi lại.
Vì vậy Chu Dung đã đến đây.
Vì con trai mình, người đàn bà thường ngày vốn điềm đạm thanh nhã đã lộ ra răng nanh sắc bén.
Cả sảnh đường lặng như tờ, Chu Dung đứng đó, mắt phượng nhíu chặt, nhìn khắp xung quanh, giống như hung thần sinh uy.
Không ai dám đối diện với ánh mắt của bà. Chuyện này tuy rằng Diệp Hoan gây huyên náo lớn, ảnh hưởng vô cùng đến danh tiếng Thẩm gia nhưng trong lòng bọn họ kỳ thực vẫn hiểu rõ người phải chịu trách nhiệm trong việc này không phải của Diệp Hoan mà là Thẩm lão tam đã nghịch dại mà kích nổ thùng pháo này, là hắn tự gây nghiệt không thể trách người khác.
Tuy rằng biết rõ là như vậy, nhưng thế sự không đơn giản chỉ một câu đen hay trắng có thể quyết định. Thẩm gia có uy nghiêm của Thẩm gia, bất kể thế nào, Diệp Hoan hành hung chú ruột là sự thật, nếu không trừng phạt thì gia pháp còn có tác dụng gì?
Nhưng mà, ở đây đang có một người mẹ bao che cho con mình, những người muốn khiển trách Diệp Hoan muốn nói nhưng lại không dám. Bọn họ tin rằng, nếu bây giờ mở miệng định hình phạt Diệp Hoan thì Chu Dung sẽ không chút do dự phá nát cái nội đường này.
"Chư vị Thẩm gia, công bằng ở đâu?" Chu Dung đứng trong nội đường, ngạo nghễ đặt câu hỏi.
Thẩm Sùng Võ nhếch mày rậm, trầm giọng nói: "Chu Dung, còn chưa đưa ra kết luận cuối cùng, chúng ta tụ họp ở đây cũng là vì phân rõ thị phi, cô cần gì phải gấp gáp như vậy? Nếu quả thật Diệp Hoan không sai, công bằng sẽ cho hắn."
Chu Dung lạnh lẽo âm u cười, nói: "Tốt, những lời này của lão gia tử con nhớ kỹ. Con là mẹ của Diệp Hoan, các người thảo luận chuyện này con có tư cách ngồi ở đây nghe chứ? Các người bàn đi, tôi ở đây đợi kết quả."
Nói xong, bà liền tìm một cái ghế ngồi xuống.
Sắc mặt Thẩm Đốc Nhân liền khó coi, nói: "Đại tẩu, đây là họp nội bộThẩm gia..."
Thẩm Đốc Lễ dựng mày, trầm giọng nói: "Chú tư, tôi và chị dâu chú chưa có ly hôn, cô ấy vẫn là vợ của tôi, là con dâu Thẩm gia, sao lại không được tham gia cuộc họp này?"
Chu Dung cúi đầu nhìn móng tay mình, miệng thản nhiên nói: "Tôi không hề hứng thú với sự tình Thẩm gia nhưng nếu các người nói về con của tôi, tôi không thể không ngồi ở đây. Trên đời này, trắng chính là trắng, đen là đen. Hôm nay, mấy vị đang ngồi đây niên kỷ cộng lại cũng được mấy trăm tuổi, tôi muốn xem xem các người làm thế nào để nói trắng thành đen."
Thẩm Sùng Võ cũng không nhịn được nữa, trầm trọng hừ khẽ, nói: "Chu Dung, lời này của cô quá phận rồi đó!"
Chu Dung cười lạnh lùng, nói: "Lão gia tử, ngài đừng trách con nói thẳng. Diệp Hoan là cháu ruột ngài, nó có ủy khuất hay không trong lòng mọi người đều rõ. Chú ba ép người yêu của nó phải bỏ đi, nó đã vô cùng suy sụp rồi. Các người là ông nội, là chú ruột của nó thế mà chẳng những không đi an ủi nó ngược lại ngồi đây thảo luận làm thế nào để trừng phạt nó. Lão gia tử, con là phận đàn bà, không rõ đàn ông các người nghĩ thế nào, con chỉ biết hổ dữ không ăn thịt con, một đám người lớn ngồi một chỗ thảo luận làm thế nào đi trừng phạt một đứa trẻ chịu ủy khuất, cảnh này con càng nhìn càng thấy quá nực cười, nhịn không được phải chen miệng vài câu."
Những câu nói của Chu Dung như rằm trong đệm, như kim trong bông khiến mọi người không ai phản bác được.
Thẩm Đốc Lễ nói: "Chuyện ngày hôm nay ai đúng ai sai, tin tưởng chúng ta đều rõ ràng, chúng ta nhìn nhận sự việc nhất định phải nhìn toàn diện, tai nghe nhiều phía, không thể cứ phiến diện một bên, điều đó là không tôn trọng sự thật. Chỉ có hiểu được tiền căn hậu quả chúng ta mới có thể đưa ra kết luận chính xác nhất. Các vị nghĩ như thế nào?"
Tuy rằng không trực tiếp bày tỏ thái độ nhưng ý thiên vị của Thẩm Đốc Lễ đã rõ ràng.
Mọi người trong nội đường lại lâm vào trầm mặc.
Chu Dung đột ngột xuất hiện, làm xáo trộn hội nghị Thẩm gia. Địa vị của Chu Dung cũng không thấp, tuy rằng không đến mức hô phong hoán vũ ở Bắc Kinh nhưng lực ảnh hưởng lại hết sức quan trọng, hơn nữa tập đoàn Đằng Long và Thẩm gia có ngàn vạn ràng buộc, thời điểm này mà trách cứ Diệp Hoan trước mặt bà chỉ sợ rằng uy tín Thẩm gia càng giảm, thậm chí còn biến thành trò cười cho thiên hạ
Là người đứng đầu, Thẩm Sùng Võ cảm thấy tâm phiền ý loạn, thấy mọi người trầm mặc không phát biểu ý kiến, ông đành phải đứng lên vung tay nói: "Thôi thôi, việc này bỏ qua... Lão tam làm sai, hiện tại nó đã phải nằm viện rồi, để cho nó hảo hảo tĩnh dưỡng, chức vụ tạm thời đình chỉ..."
Dừng một chút, hàng lông mày hoa râm của Thẩm Sùng Võ hữu ý liếc qua Chu Dung, trầm giọng nói: "Về phần Diệp Hoan..."
Nói được một nửa, Thẩm Sùng Võ do dự, sự tình huyên náo lớn như vậy, Diệp Hoan đốt nhà, hành hung trưởng bối, gây nguy hại đến tính mạng người khác, những thứ này đều lại sự thật, nếu không khiển trách thì không thể chấp nhận được nhưng khiển trách thế nào đây? Quá nặng khẳng định Chu Dung và Thẩm Đốc Lễ không phục, quá nhẹ làm tổn hại uy tín Thẩm gia, thật sự quá khó giải quyết...
Lúc này Thẩm Đốc Trí đứng lên, nói: "Cha, chuyện xử phạt Diệp Hoan, con có một ý tưởng..."
…
Hầu Tử, Trương Tam, Lưu Tử Thành và Liễu Mi cùng nhau đến phòng bệnh thăm Diệp Hoan, bọn họ biết được tin tức Diệp Hoan đại náo Thẩm gia vào ngày hôm sau, mọi người vội vã chạy đến bệnh viện.
Diệp Hoan nằm trên giường, bề ngoài nhìn hắn rất bình tĩnh. Sau khi trải qua phen biến đổi lớn này, hắn đã dần dần tiếp nhận việc Kiều Mộc rời khỏi hắn, chôn dấu bi thương trong một góc trái tim
Nhìn thấy mọi người tới thăm, Diệp Hoan lộ ra bộ dáng tươi cười.
Mọi người nhìn thấy Diệp Hoan tươi cười mà bộ dáng tiều tụy mệt mỏi, đều cảm thấy chua xót.
"Anh Hoan, sao lại thành như vậy?" Hầu Tử nước mắt chảy ròng: "Số mệnh sao lại như vậy? Cuộc sống chúng ta sao lại thành như vậy? Chúng ta đang sống yên ổn ở Ninh Hải,tại sao lại đi tới bước đường như ngày hôm nay chứ...?
Trương Tam cũng cúi thấp đầu rơi lệ.
Tử nhỏ đến lớn, bốn đứa chưa bao giờ chia lìa, hôm nay Kiều Mộc bỗng dưng bỏ đi, cảm giác đau đớn tràn ngập trong lòng ba người bọn họ.
Diệp Hoan cười nhạt một tiếng, nói: "Cuộc sống thì phải thăng trầm, có phải lúc nào trong cuộc đời cũng được vui vẻ? Tóm lại mọi chuyện đều không thể trọn vẹn..."
"Những thứ không trọn vẹn không nên là anh và Kiều Mộc đâu... Hai người đã không dễ dàng đến với nhau, con mẹ nó chứ em hận chết cái cuộc đời này!" Hầu Tử chảy nước mắt, oán hận mắng.
Khuôn mặt hờ hững của Diệp Hoan dần ảm đạm, trong mắt hiện lên vẻ bi thương sâu sắc và hận ý.
Đúng vậy, cuộc sống có rất nhiều thứ không trọn vẹn và chia lìa nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại là hắn và Kiều Mộc? Tại sao chứ...
Mỗi người suy cho cùng đều mang một loại tâm lý may mắn, cho rẳng trên đời nhiều người như vậy chuyện bi thảm sẽ không có khả năng phát sinh trên người mình, đây cũng là tín điều sinh hoạt của những người lạc quan. Chỉ là rất đáng tiếc, bi thảm hay hạnh phúc không phải là bản thân có khả năng quyết định, những thứ này đều do trời định.
Diệp Hoan lòng đau như cắt.
Sống đến từng này tuổi, mưa gió bão táp đều đã trải qua, sự tình gì cũng có thể làm, chỉ riêng việc Kiều Mộc bặt vô âm tín thì hắn không có cách nào thay đổi. Thế giới to lớn như vậy, phải đi đâu tìm em?
Liễu Mi yên lặng ngồi một bên, đôi mắt đẹp của cô rưng rưng, trong mắt tràn ngập ưu thương. Kiều Mộc là bức tường lớn lấp kín trước mắt cô, như một cái hào rộng mà cô vĩnh viễn không có cách nào vượt qua, không cách nào thay thế. Người đàn ông này hoàn toàn bị Kiều Mộc chiếm giữ, không thể chia sẻ dù chỉ là một sợi tơ.
Diệp Hoan bước ra ngoài ban công ngắm nhìn phong cảnh nhưng Liễu Mi biết đất trời và những con người qua lại bên dưới lại không thể in dấu được trong đôi mắt hắn.
"Liễu Mi..." Diệp Hoan nhỏ giọng mở miệng.
"Hả?"
Diệp Hoan nhìn cô cười cười: "Câu lạc bộ tư nhân sắp khai trương chưa?"
Liễu Mi cũng cười: "Tuần sau sẽ khai trương, thế nhưng tình hình hiện tại có lẽ sẽ dời ngày lại."
Diệp Hoan nói: "Không cần dời ngày, vẫn tiến hành như kế hoạch lúc đầu, nên làm thế nào thì cứ như thế, bất quá về sau câu lạc bộ chỉ có thể dựa vào cô xử lý, tôi không hiểu kinh doanh. Về sau cô phải tốn nhiều công sức rồi."
Liều Mi cười lớn, nói: "Đại thiếu gia anh chỉ cần ngồi đó tọa trấn là được, những cái khác giao cho tôi, có chiêu bài Thẩm gia, tôi tin rằng không có mấy kẻ xấu dám không nể mặt."
Diệp Hoan lắc đầu nói: "Tôi sẽ không tọa trấn, những việc này tôi sẽ nói với Tần Dật một tiếng. Thẩm gia và Tần gia giao tình nhiều thế hệ, hôm nay lại cùng chung lợi ích, có chuyện gì cô cứ tìm hắn, hắn nhất định sẽ giải quyết. Hai nhà Thẩm, Tần hợp lực, ở Bắc Kinh này những người dám trêu chọc chúng ta không nhiều lắm..."
Dừng lại một chút, Diệp Hoan nói tiếp: "Liễu Mi, bây giờ tình hình kinh tế của tôi bất biện, cô cho tôi mượn năm trăm vạn, đưa cho Hầu Tử, sau khi câu lạc bộ khai trương, số tiền kia trừ vào phần lợi nhuận của tôi..."
Trong lòng Liễu Mi trầm xuống, còn chưa kịp hỏi, Diệp Hoan quay về phía Trương Tam.
"TiểuTam, trong ba thằng chúng ta, tao lo cho mày nhất, mày thường xuyên chùn bước, giao cho mày chính sự tao cũng lo lắng. Mày không thể chơi bời lêu lổng cả ngày được, tao giao mày cho Lưu Tử Thành, để anh ấy dạy dỗ mày. Mọi người giúp đỡ Liễu Mi kinh doanh cho thật tốt. Liễu Mi là con gái, có nhiều tình huống đặc thù cô ấy cũng không tiện ra mặt, mọi người cần phải hỗ trợ cô ấy..."
Quay đầu nhìn Lưu Tử Thành, Diệp Hoan nở nụ cười nói: "Anh Lưu, tôi đây giao huynh đệ cho anh, mong anh tốn chút thời gian chiếu cố tụi nó. Trương Tam không phải người xấu, chỉ là hơi ngờ nghệch, mong anh kiên nhẫn hơn với nó. Mọi người gặp nhau đều là duyên phận, đừng để uổng phí nhân duyên này."
Lưu Tử Thành gật mạnh đầu: "Diệp Hoan, cậu yêu tâm, huynh đệ của cậu cũng là huynh đệ của tôi, về sau tôi sẽ coi Trương Tam như em trai trong nhà."
Liễu Mi càng ngày càng lo lắng, Diệp Hoan giống như là đang trăn trối vậy, tự nhiên lại phó thác chuyện huynh đệ của mình cho bằng hữu, hắn muốn làm gì?
"Diệp Hoan, anh nói nhiều như vậy, rốt cuộc là có ý gì?" Liễu Mi run giọng hỏi.
Ngoài cửa sổ, một bụi cây dương liễu xanh biếc rực rỡ đầy sức sống, ánh sáng mặt trời chiếu lên chiếc mầm trên cành, cành liễu đung đưa theo gió tỏa ra một vầng sáng màu vàng kim.
Diệp Hoan si ngốc chăm chú nhìn cảnh mùa xuân ngoài cửa sổ, hắn bỗng nhiên cười, lẩm bẩm nói: "Các anh em, tôi phải đi rồi... Tôi muốn đi tìm Kiều Mộc... cô ấy là cái bóng của tôi, thứ đã mất đi thì tôi phải tìm trở về, tôi sao có thể làm người không bóng đây?"
Liễu Mi lập tức nước mắt như mưa: "Anh muốn đi đâu tìm cô ấy? Anh có tung tích của cô ấy sao?"
"Tôi không biết, có lẽ là nước Anh, Mỹ hoặc Trung Đông.."
"Anh đang tìm kim đáy bể đó, tìm kiếm mù quáng như vậy làm sao có kết quả?" Liễu Mi khóc không thành tiếng.
"Không có kết quả tôi cũng phải đi, chỉ có đi tìm cô ấy, tôi mới cảm thấy mình đang còn sống..."
Đám người Hầu Tử vừa đi, Thẩm Đốc Trí đến thăm Diệp Hoan.
Diệp Hoan cảm thấy hơi bất ngờ, người chú năm này bình thường nhìn hắn không thuận mắt.
Sau khi hai chú cháu im lặng một hồi, Thẩm Đốc Trí nói: "Còn nhúc nhích được không?"
Diệp Hoan gật gật đầu: "Không có gì đáng ngại, tê liệt một chút thôi."
Bề ngoài Thẩm Đốc Trí vẫn cứng nhắc, giống như một khúc gỗ lạnh.
"Ta đoán cháu cũng không sao, lão gia tử thận trọng dự liệu được tình huống tối qua không tốt vì vậy sớm đã lệnh cho cảnh vệ đổi lại đạn gây mê, nếu không mà là đạn thật, có lẽ giờ cháu đã nằm ở nhà tang lễ nhìn người bốn phương tới cúi đầu rồi."
Diệp Hoan ngây cả người, sau đó khẽ cười: "Chú năm, hóa ra chú cũng có dây thần kinh hài hước."
"Đây không phải là hài hước, đây là sự thật." Thẩm Đốc Trí rất nghiêm túc cường điệu.
Diệp Hoan không phản bác được, quả nhiên hắn và chú năm không cùng loại người, tính cách khác nhau quá xa.
Hai người lại chìm vào yên lặng.
Thẩm Đốc Trí nhàn nhạt hỏi: "Cháu có dự tính gì với tương lai không?"
Diệp Hoan không chút do dự: "Ngày mai cháu sẽ rời Bắc Kinh, ra nước ngoài tìm Kiều Mộc."
Trong mắt Thẩm Đốc Trí lóe ra hào quang phức tạp.
"Hôm nay có rảnh không, cháu có thể đến một chỗ với ta chứ?"
"Được" Diệp Hoan sảng khoái đáp ứng, dù sao cũng là chú ruột, hắn cũng không muốn tuyệt giao với người Thẩm gia
Thẩm Đốc Trí dường như đến có chuẩn bị, một chiếc xe Hummer quân đội đợi ở dưới lầu. Lúc hai người đi xuống, trong xe có một gã thượng úy đi ra, đứng nghiêm chào Thẩm Đốc Trí.
Mặt mũi Thẩm Đốc Trí uy nghiêm, ông nhàn nhạt vung tay lên đáp lễ, sau đó gã thượng úy quay người rời đi.
Hai người lên chiếc xe Hummer, Thẩm Đốc Trí tự mình lái xe. Xe khởi động hướng đi ra khỏi thành phố.
Trên đường đi phần lớn thời gian hai người đều im lặng.
Thẩm Đốc Trí vốn ít nói, mà Diệp Hoan hôm nay cũng không có tâm tình lải nhải, hai người đều có tâm tư khác nhau, trong xe chỉ vang lên tiếng động cơ rống gầm tầm thấp quanh quẩn trong chiếc xe.
Không bao lâu, Thẩm Đốc Trí nắm tay lái nhìn thẳng phía trước bỗng nhiên nói: "Diệp Hoan, đứng dưới góc độ đàn ông mà nói, chuyện tối hôm qua cháu làm rất hay, có tình nghĩa, có nhiệt huyết là một nam tử hán."
Diệp Hoan ngẩn người, sau đó cười nhạt một tiếng: "Chú năm, chú khó có khi khen người khác nha, đổi lại một góc độ khác chỉ sợ là những lời không tốt gì rồi?"
Trong mắt Thẩm Đốc Trí nổi lên một vòng vui vẻ, nói: "Đúng vậy, từ góc độ Thẩm gia mà nói, tối hôm qua cháu đốt ngọn lửa kia, tương đương tát một phát vào cái gia tộc trăm năm lịch sử. Hiện tại, toàn bộ người ở Bắc Kinh đều biết ở Thẩm gia có một thằng cháu trai bướng bỉnh, đã làm một sự việc vô pháp vô thiên, mặt mũi Thẩm gia không biết để đi đâu cả."
Diệp Hoan nhíu mày: "Cho nên Thẩm gia muốn chỉnh đốn cháu?"
"Chưa nói tới chỉnh đốn, cháu là con cháu Thẩm gia, trên người chảy dòng máu Thẩm gia, Thẩm gia chắc chắc sẽ không dùng dao với tộc nhân của mình, huống chi cháu còn là cháu đích tôn."
Diệp Hoan lạnh lùng cười, không nói chuyện.
Thẩm Đốc Trí liếc nhìn hắn, rồi ánh mắt rất nhanh nhìn về phía trước.
"Diệp Hoan, ta biết rõ cháu không đồng tình với lời ta nói, có lẽ cháu ở Thẩm gia quá ít cho nên không có nhiều điều chưa biết, khó tránh khỏi cái nhìn lệch lạc, nhưng lời này của ta không phải giả dối, Thẩm gia không tàn khốc vô tình giống như trong tưởng tượng của cháu... Chú ba cháu chắc cũng không nghĩ sự việc lại tới nước này. Hắn bức Kiều Mộc đi cũng là mong hai nhà Thẩm, Hàn có thể thuận lợi thông gia, chỉ là hắn đánh giá thấp tình cảm giữa cháu và Kiều Mộc cho nên sự việc thành ra không thể vãn hồi. Mà hắn cũng đã phải trả giá không ít rồi, không chỉ là thân thể mang thương tích mà còn nhiều thứ nữa..."
Diệp Hoan lạnh lùng nói: "Những thứ này đâu có liên quan tới tôi?"
"Ta nghĩ nên nói cho cháu biết, ta không muốn cháu mang lòng thù hận, ít nhất không phải thù hận với toàn bộ người Thẩm gia, không thể bởi vì Kiều Mộc rời đi mà hận cả Thẩm gia, đó là không khách quan."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, xe đã đến trước một doanh trại màu xanh lục, diện tích doanh trại rộng lớn nhìn không thấy tận cùng. Tường vây cao vút, bên trên rậm rạp dây kẽm lưới điện, trên cửa chính không thấy biển tên, xe tới cửa, Thẩm Đốc Trí xuống xe, đưa lính gác giấy chứng nhận. Sau khi cẩn thận kiểm tra, xác nhận không sai, lính gác trả lại giấy tờ cho Thẩm Đốc Trí, sau đó nghiêm chào.
Xe Hummer lái vào bên trong, ngoài xe nhiều đội binh sĩ mặc trang phục huấn luyện, từng đạo khẩu hiệu hô to vang khắp bốn phương, bụi đất trên trận tung bay, khí thế ngút trời.
Chiếc xe đi đến một doanh trại đông người thì dừng lại, vừa dừng hẳn, trong phòng có hai gã binh sĩ chạy ra cúi chào Thẩm Đốc Trí.
"Chào thủ trưởng! Đại đội trưởng đội đặc chủng Lam Kiếm, đại đội trưởng Hà Bình có mặt, xin thủ trưởng ra chỉ thị!
Ánh mắt Thẩm Đốc Trí ấm áp, vừa bước vào doanh trại, tinh thần ông trở lên phấn chấn hẳn.
Hai người chào theo nghi thức quân đội, sau đó Thẩm Đốc Trí quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Hoan.
"Diệp Hoan, còn nhớ lần đầu gặp cháu, ta đã nói gì không?"
"Nói cái gì?"
Thẩm Đốc Trí thấp giọng nói: "Ta nói, quân đội mới là nơi rèn luyện nam nhân tốt nhất, quân đội là một cái lò luyện chỉ cần tiến vào, sắt vụn cũng có thể luyện thành tinh thép..."
Diệp Hoan nheo mắt, trong lòng hắn hiện lên một dự cảm bất thường.
"Ta còn nói qua, nếu như cháu gặp rắc rối ở Bắc Kinh, ta sẽ đưa cháu vào doanh trại, không có thương lượng... Cháu tối qua mới đốt khu nhà tổ, hành hung chú ba, không nói đến ai đúng ai sai, chỉ bằng những hành động đó không nghi ngờ đó chính là đại họa..."
Thẩm Đốc Trí càng nói càng phát ra sự vui vẻ dạt dào: "Diệp Hoan, ta nói lời giữ lời, muốn tìm Kiều Mộc phải không? Có thể! Muốn tìm chú ba báo thù cho hả giận sao? Cũng có thể! Điều kiện tiên quyết là, cháu phải tự tôi luyện chính mình trước đã..."
Mặt Diệp Hoan đổi màu, lúc này hắn đã hiểu ý của Thẩm Đốc Trí rồi.
"Họ Thẩm kia, ông muốn làm gì tôi?"
"Đợi cháu trở thành một người đàn ông chân chính, đường đường chính chính bước ra khỏi quân doanh, Diệp Hoan thế giới to lớn này mặc cháu ngao du."
Diệp Hoan khẩn trương, tiếng nói trở lên sắc nhọn: "Tôi không..."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Đốc Trí mở cửa xe, lấy đà đạp một cái, Diệp Hoan liền bay ra bên ngoài.
Diệp Hoan té nhào mấy vòng, chưa kịp đứng dậy, chiếc Hummer phát ra tiếng gầm rú rồi phóng vọt đi, chớp mắt chỉ còn là một chấm đen nhàn nhạt.
"Họ Thẩm kia, con mẹ nó, ông đợi đấy cho tôi!!!" Diệp Hoan giơ tay giơ chân mắng chửi cái chấm nhỏ kia.