Mấy ngày sau đó, Cao Thắng Nam tựa như người điên. Mỗi ngày đều nhân lúc Kiều Mộc đi làm chạy tới nhà Diệp Hoan, viết truyện tìm vui, không sợ bị người khác làm phiền. Cô dường như đang tìm hạnh phúc của đời mình, nếu như Diệp Hoan không làm theo cô sẽ dùng vũ lực ép buộc hắn.
Một lần rồi một lần. . .
Diệp Hoan mang theo tâm trạng đau thương, mỗi ngày đều viết chương mới cho "Tầm Phương Phổ", hơn nữa còn chuyển nó tới một thư mục ẩn mà Hầu Tử tìm không được. Chuyện này nhục nhã như vậy, hắn không dám để cho người khác biết được. Nếu như Hầu Tử mà biết, hắn thật không đoán được cái miệng thối đó sẽ phun ra câu chữ gì khiến người khác nội thương không nữa.
"Nhị đệ, mày cực khổ rồi, lần sau nếu như cô ta còn dám vấy bẩn tao nữa, tao sẽ bẻ gãy mày, chúng ta thà làm ngọc vỡ chứ quyết không làm ngói lành!" Diệp Hoan nghiến răng nghiến lợi thề thốt.
Nhị đệ hoảng sợ run run hai cái, đương nhiên là nó rất không vui.
"Mày không có lòng tự trọng sao?" Giọng điệu của Diệp Hoan lộ vẻ rèn sắt không thành thép.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tên của Cao Thắng Nam hiện lên.
Diệp Hoan nhìn tên hiện trên màn hình, gương mặt tái xanh, lộ ra vẻ sợ hãi, do dự một lúc lâu rồi mới nhận điện thoại.
"Diệp Hoan, anh có ở nhà không?" Giọng nói của Cao Thắng Nam khàn khàn.
Diệp Hoan mở mắt to mắt lên, chẳng lẽ cô ta cảm thấy chỉ cưỡi mình thì không thấy thỏa mãn nên hôm nay còn muốn dùng thêm roi da sao?
"Tôi không có ở nhà! Hôm nay tôi ở ngoài, hơn nữa mấy ngày sau cũng không về nhà." Diệp Hoan trợn mắt nói dối.
Ở đầu dây bên kia, Cao Thắng Nam thở dài, nói: "Diệp Hoan, sau này anh không cần trốn em nữa ..."
Diệp Hoan căng thẳng: "Vì sao?"
"Cảm ơn sự giúp đỡ trong những ngày qua của anh. . ."
Diệp Hoan đỏ mắt: ". . ."
Tiếp đãi. . . Rõ ràng là cô cường *** tôi, cô còn nói là tôi giúp đỡ cô?
"Diệp Hoan, anh hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em, em chỉ muốn lưu lại một phần ký ức quý giá về anh, sau đó lặng lẽ rời khỏi anh . ."
Cao Thắng Nam như khóc như than, nghẹn ngào nói: "Diệp Hoan, em phải đi rồi, vài ngày trước, em đã nói với ba cho em chuyển công tác. Em sẽ đi tới nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới. Thành phố Ninh Hải này khiến em vừa yêu vừa hận. Vì anh ở đây, nên em sợ mình càng lún càng sâu, em sợ em không còn là chính bản thân mình nữa. . ."
Đầu Diệp Hoan giống như bị cột gỗ dùng để gõ chuông chùa đập vào, đầu óc ong ong, miệng mở to nhưng lại nói không nên lời.
Thật lâu sau. . .
"Cô. . . cô chuyển công tác tới đâu?" Giọng nói Diệp Hoan cũng trở nên khàn khàn.
Cao Thắng Nam khóc, nói: "Em sẽ không nói cho anh biết, anh cũng không nên hỏi, để em có thể yên tĩnh rời khỏi đây. Anh cứ coi như em chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh. . ."
"Thắng Nam, cô có thể đừng vội vàng như vậy được không?" Diệp Hoan nóng nảy nói .
Diệp Hoan không hiểu sự cố chấp và đau lòng của Cao Thắng Nam.
"Diệp Hoan, anh hãy thương yêu Kiều Mộc thật nhiều, cô ấy là người xứng đáng để được anh yêu, anh đừng phụ bạc cô ấy. . ."
"Em hận ông trời, hận ông ấy đã để cho chúng ta gặp nhau quá muộn. . ."
Cao Thắng Nam nhẹ nhàng để lại vài câu nói, sau đó liền cúp điện thoại. Khi Diệp Hoan gọi lại cho Cao Thắng Nam thì cô đã tắt máy.
Diệp Hoan co người lại ngồi trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà, trong lòng dâng lên một cảm giác đau lòng khó hiểu, tựa như có thứ gì đó quan trọng trong tính mạng của hắn đang dần mất đi . . .
Hắn rất muốn chạy ra ngoài ngay lập tức, đi khắp thế giới này để tìm Cao Thắng Nam, sau đó nói cho cô biết, thật ra không phải hắn không có tình cảm với cô, mà hắn còn có một thứ tình cảm sâu đậm hơn đang trói buộc hắn.
Hắn cũng muốn đắp chăn lên người, không suy nghĩ bất cứ thứ gì nữa, ngủ một giấc thật ngon. Sau khi tỉnh dậy, Cao Thắng Nam sẽ trở thành một đoạn nhạc thoáng vang lên, một người khách qua đường, một bí mật mà đợi đến lúc hắn già đi, hắn sẽ hồi tường về nó rồi mỉm cười.
Trong đời người luôn có những thứ rất khó để buông bỏ, nhưng không thể không buông.
Vì thế mà Cao Thắng Nam đã buông tay. . .
Nam Kiều Mộc về tới nhà, thấy trong nhà tối đen.
Cô kinh ngạc mở đèn lên, ngửi được mùi thuốc nồng nặc trong phòng, thấy Diệp Hoan dựa người vào vách tường, miệng đang ngậm điếu thuốc, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trần nhà.
"Diệp Hoan, anh bị gì thế?" Nam Kiều Mộc đã lâu lắm rồi không thấy được vẻ mặt này của Diệp Hoan.
Diệp Hoan thở dài thườn thượt, dụi tàn thuốc rồi đứng lên, nhanh chóng ôm Nam Kiều Mộc vào lòng.
"Không sao đâu, chỉ là vừa rồi anh cảm thấy có chút cô đơn, bây giờ thì không còn nữa rồi." Diệp Hoan cười như không có chuyện gì xảy ra.
Nam Kiều Mộc tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, mãn nguyện nhắm mắt lại.
"Diệp Hoan, là do Cao cảnh quan đi rồi, đúng không?"
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại như có một tiếng sấm vang lên trong đầu Diệp Hoan, hắn kinh ngạc nhìn Kiều Mộc, gương mặt trở nên tái nhợt.
"Sao em biết được?"
Kiều Mộc nhẹ nhàng cười: "Cao cảnh quan có nhắn cho em một tin, nói là cô ấy sẽ rời khỏi Ninh Hải, còn chúc chúng ta hạnh phúc.. em còn biết là mấy ngày nay cô ấy luôn đi tới nhà chúng ta, đúng không? "
"Việc này em cũng biết?"
"Bởi vì mũi của em thính, chỉ cần trong nhà có hương thơm của người phụ nũ khác thì em sẽ phát hiện ra. Anh nói thật đi, hai người có làm việc gì có lỗi với tôi không?" Kiều Mộc lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm.
Sắc mặt Diệp Hoan càng ngày càng trắng.
"Kiều Mộc, anh không. . ."
Hắn nói còn chưa hết câu, liền bị Nam Kiều Mộc cắt ngang, trong mắt cô là vẻ phức tạp.
"Em chỉ đùa thôi, em vẫn luôn tin tưởng anh, luôn luôn là như vậy."
Diệp Hoan im lặng không nói, tay càng ôm cô chặt hơn.
Vĩnh viễn không nên xem thường trí tuệ của phụ nữ! Họ vẫn luôn biết rõ mọi chuyện, chẳng qua người thông minh đều giả vờ mình không biết, nhưng nếu như đàn ông thật sự cho bọn họ là người ngốc mà lừa gạt, vậy thì người đàn ông này thật sự là người ngốc nhất thiên hạ.
"Kiều Mộc, anh muốn cùng em chúng ta tránh đi tất cả mọi buồn phiền, vĩnh viễn sống trong căn nhà nhỏ này, trải qua cuộc sống bình thường giản đơn. . ." Diệp Hoan như người đang mơ mà nỉ non với Nam Kiều Mộc.
Kiều Mộc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Bình thản thật sự, không phải là trốn đi ồn ào, mà là tâm luôn phẳng lặng dù thân trong phồn hoa."
Diệp Hoan gật đầu, thái độ về nhân sinh của Kiều Mộc, cũng giống như tính cách của cô, không tham không muốn, lạnh nhạt điềm tĩnh.
"Ân, Kiều Mộc, ước mơ lớn nhất của anh, là cùng sống bên em nắm tay em, chúng ta sống bên nhau đến già, tốt nhất là có thể nắm mắt vào cùng một ngày, đúng rồi, chúng ta cũng có thể nuôi một con thú cưng . ."
Kiều Mộc bình tĩnh nói: "Nhà chúng ta chỉ có thể nuôi một súc sinh."
Diệp Hoan nghĩ ngợi rồi chán nản nói: "Vậy thì nuôi anh đi."
~~~~
Lão trạch* Thẩm gia, Bắc Kinh.
* Lão trạch: Khu nhà cũ do tổ tiên để lại.
Trong thư phòng mang đậm cảm giác cổ xưa, Thẩm Đốc Lễ và Thẩm Đốc Nghĩa ngồi đối diện nhau, hai người trên mặt mang nụ cười, thái độ thân thiết hòa thuận, nhìn thì có vẻ như là một cặp anh em không hề có mâu thuẫn.
Trên thực tế thì họ đúng là anh em ruột, chẳng qua là đã sớm mặt hợp ý không hợp.
Thẩm Đốc Nghĩa nâng chén trà màu xanh quý giá, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, chậm rãi nói: "Đại ca, hôm qua em thấy lão gia tử hình như không được khỏe lắm. . ."
Thẩm Đốc Lễ lãnh đạm nhìn y một cái, không nói gì.
Ở chung nhiều năm như vậy, thứ ông thu được duy nhất, là sự hiểu rõ đối với Thẩm Đốc Nghĩa. Ông biết, lão Tam sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời này, chắc chắn còn có chuyện phía sau.
Quả nhiên, Thẩm Đốc Nghĩa dừng lại một chút, rồi lại chậm rãi nói: "Em đã mời Nghiêm lão tiên sinh xem bệnh cho bố. Ngài ấy nói lão gia tử là do lo lắng thành bệnh, trong người nóng nực. Nghiêm lão đã bốc mấy đơn thuốc, nhưng lão gia tử uống rồi mà vẫn không thấy khỏe hơn. Đại ca, Thẩm gia có thể đi tới bước này không dễ, lão gia tử nhất định không thể xảy ra chuyện. Chúng ta có nên mời bác sĩ tới khám cho bố không?"
Thẩm Đốc Lễ trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn hùa theo lão Tam mà nói: "Lão gia tử xác thực không thể xảy ra chuyện. Hiện giờ những khai quốc nguyên lão còn sống không nhiều, lão gia tử còn ở đây, thì cái kinh thành này mới không bị quấy đục. Lão Tam, lời chú nói rất có lý, hay là như thế này đi, để anh nói với văn phòng viện Quốc Vụ để họ sắp xếp một tổ chuyên môn phụ trách chữa bệnh cho bố."
Thẩm Đốc Nghĩa gật đầu, sau đó lại cau mày nói: "Trang bị thêm tổ chuyên môn chữa bệnh này cũng không thể làm cho bệnh của lão gia tử chuyển biến tốt đẹp. Bố lớn tuổi như vậy rồi, nhưng trong lòng còn có chuyện lo lắng thì dù có chữa thế nào cũng không khỏe được. Tâm bệnh cần tâm dược."
Thẩm Đốc Lễ ha ha cười nói: "Lão gia tử cách xa thế ngoại, không hỏi chuyện nhân gian sao lại có tâm bệnh."
Thẩm Đốc Nghĩa lắc đầu, trầm giọng nói: "Em hỏi ông, ông nói trực tiếp là ông muốn có cháu."
Thẩm Đốc Nghĩa ngẩng đầu nhìn thẳng anh mình, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Thẩm Đốc Lễ im lặng, trong lòng thở dài, lão Tam đã nói rất rõ, nếu như ông còn giả bộ như không biết thì lại trở nên tầm thường.
"Lão Tam, chú cảm thấy có nên để Diệp Hoan trở về Thẩm gia lão trạch không?"
Thẩm Đốc Nghĩa gật đầu: "Con cháu Thẩm gia, thế nào rồi cũng phải nhận tổ quy tông."
Thẩm Đốc Lễ liếc nhìn lão Tam, rồi cả hai người cùng cười lớn.
Phần không khí căng thẳng trong thư phòng bị tiếng cười của 2 người che dấu, trở nên nhạt nhòa vô hình.
"Như vậy, để anh gọi nó về nhà, để nó gặp mặt ông nội, cũng như chú ruột." Thẩm Đốc Lễ rất dứt khoát đáp ứng.
Thẩm Đốc Nghĩa không khỏi có chút ngoài ý muốn, hôm nay hắn vốn chỉ muốn thăm dò, trước đây đại ca luôn rất khéo léo bỏ qua chuyện này, hôm nay sao lại nhanh như vậy lại đồng ý rồi?
Thẩm Đốc Nghĩa lấy lại bình tĩnh, rồi mỉm cười gật đầu: "Tốt, tốt, em không thể chờ tới ngày gặp mặt đứa cháu trai này rồi."
Khu phố nghèo, thành phố Ninh Hải .
Ba người Diệp Hoan, Hầu Tử, Trương Tam và Kiều Mộc ngồi trong phòng khách xem tivi.
Trên TV đang chiếu "Tây Du Ký", Diệp Hoan buồn chán ngáp một cái.
Hầu Tử sờ cằm như có điều gì suy nghĩ: "Phim này em coi từ nhỏ tới lớn, coi nhiều lần như vậy, em thấy thắc mắc một chuyện, bên trong hành lý mà Sa Tăng vác cuối cùng là chứa thứ gì. Bốn người họ nghèo như vậy đem thứ gì mà nhiều thế . ."
Diệp Hoan chấn động: "Vấn đề này có sáng tạo, tao nghĩ nếu như là kem đánh răng, khăn rửa mặt, cộng thêm con lừa nữa. Nếu như mà ở nơi hoang dã mà không có nơi ở thì họ ở đâu? Nhất định phải có lều nữa."
Suy nghĩ Trương Tam vẫn không bình thường như mọi khi: "Em nghĩ trong đó có lẽ là còng tay, roi da, vân vân và mây mây. Mọi người đừng thấy Đường Tăng đạo mạo như vậy, ông ta vừa gặp mặt Tôn Ngộ Không thì liền cho nó váy da báo, chỉ vậy là biết được khẩu vị của người này rất nặng . . ."
Mọi người không để ý hắn.
Nam Kiều Mộc che miệng khẽ cười nói: "Em thấy có thể là thư tình mà con gái cả nước gửi cho Đường Tăng."
Mọi người lắc đầu, đáp án này quá lãng mạn, so với đáp án của Trương Tam lại càng không đáng tin. Đường Tăng nếu dám tư tàng thư tình, còn không bị Phật Tổ đuổi sao, người xuất gia phải tứ đại giai không, sao có thể không tuân theo.
Cuối cùng Hầu Tử nói ra đáp án khiến mọi người hài lòng: ". . . Chắc đó là trang bị mà họ nhặt được khi đánh quái trên đường, thứ bình thường thì đem bán, đồ ngon thì giữ lại dùng."
Trong lúc bốn người đang cười đùa, tiếng chuông điện thoại của Diệp Hoan vang lên.
Chu Dung gọi điện thoại tới, tiếng nói tràn đầy sự hoảng loạn.
"Diệp Hoan, vừa rồi Lưu Tư Thành - thư ký riêng của cha con gọi điện thoại cho mẹ, nói cha con vì làm việc mệt mỏi, ngất trong phòng làm việc, đưa đến bệnh viện chậm. Bác sĩ nói là trúng gió, có nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại còn đang nằm ở phòng phẫu thuật. . ."
Hai mắt Diệp Hoan mở to, gương mặt trở nên tái nhợt.
Sau đó hắn lộ ra vẻ tươi cười mà nói: "Mẹ, người đừng vội, con nghĩ chỉ là ông ấy nói dối để gạt chúng ta đến Bắc Kinh, người này xấu xa hơn chúng ta nghĩ nhiều . . ."
Chu Dung nức nở nói: "Nếu như là thật thì làm sao bây giờ?"
Diệp Hoan không nói, gương mặt càng tái nhợt hơn.
Đúng vậy, nếu như là thật thì sao? Nếu như cha hắn hiện tại đang nằm trong phòng phẫu thuật?
Tình cảm của Diệp Hoan đối với Thẩm Đốc Lễ không tốt, hai người gặp mặt nhau thì cãi nhau, vô cùng không tốt, cứ như kiếp trước là oan gia. Hắn ghét Thẩm Đốc Lễ lúc nào cũng làm lớn mọi chuyện, ghét ông động một chút là dạy bảo hắn, càng ghét ông dựa vào thân phận cha hắn mà muốn thay đổi cuộc sống của hắn.
Hắn là người yêu tự do đích, bất kỳ ai cũng không thể đoạt đi tự do của hắn, dù là cha hắn cũng không thể.
Nhưng mà, dù hai người có bất hòa ra sao thì hai người cũng là cha con.
Trong người Diệp Hoan chảy dòng máu của Thẩm Đốc Lễ, đây là sự thật không cách nào phủ nhận, như tay với chân, huyết mạch tương thông. Khi Diệp Hoan đột nhiên nghe thấy chuyện xấu, tâm trạng liền chìm xuống đáy vực, cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng. Giờ khắc này hắn không quan tâm chuyện này là thật hay giả, hắn chỉ biết là bầu trời trên đầu hắn đang sụp đổ, tan thành từng mảnh.
Tình thân mất đi rồi lại có được, giờ đây lại mất đi lần nữa thì sẽ có cảm giác gì?
Diệp Hoan không suy nghĩ được gì nữa rồi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, con muốn báo hiếu mà cha mẹ không đợi được.
Trong điện thoại, Chu Dung nức nở nói: "Mẹ đã gọi chuyên cơ đợi ở sân bay Ninh Hải, chuẩn bị cất cánh. Diệp Hoan, con thu dọn hành lý rồi cùng mẹ đi Bắc Kinh."
Diệp Hoan bối rối đồng ý.
Diệp Hoan cúp điện thoại, đón lấy ánh mắt của bà người Hầu Tử, hốc mắt đỏ lên.
"Cha tao bị bệnh, hiện giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật, tao. . ."
Nam Kiều Mộc giật mình mở to mắt, không chút do dự nói: "Anh phải đi Bắc Kinh ngay! Em giúp anh dọn đồ."
Nói xong Nam Kiều Mộc xoay người chạy vào phòng.
Hầu Tử và Trương Tam cùng kêu lên : "Anh Hoan, bọn em đi cùng anh!"
Diệp Hoan tâm loạn như ma. Hầu Tử châm điếu thuốc, nhét vào miệng hắn, Diệp Hoan hút một hơi sâu mới bình ổn được cảm giác rối loạn trong lòng.
"Anh Hoan, anh đừng vội, bác Trầm không có chuyện gì đâu." Hai người vô lực nói câu an ủi.
Diệp Hoan lại hút một hơi, buồn bã cười nói: "Đời người vội vàng, mỗi người đều không ngừng cố gắng, nói rằng mình phải có thứ này, phải có thứ kia, lại quên đi việc quay đầu nhìn lại những thứ mình đã có. Đợi đến lúc nó đột nhiên rời khỏi bàn tay, bản thân mới cảm thấy hối hận, mới cố gắng tìm nó trở về, nhưng cố thế nào cũng không tìm lại được, như tình yêu, như tình thân. . ."
Hầu Tử cùng Trương Tam lẳng lặng nghe tiếng thì thào của Diệp Hoan, trong lòng bọn hắn cảm thấy chua xót.
"Là tại tao ích kỷ, tao luôn nói với ông rằng tao muốn có tự do, muốn có tôn nghiêm, muốn thứ này thứ kia. Nhưng lại chưa từng hỏi ông, hỏi ông có khỏe không, làm việc mệt không. Trong đầu tao luôn cho rằng ông là người sắt, giống như món đồ chơi tao cầm trong tay khi bé, chỉ cần tao nắm được nó, vĩnh viễn sẽ không mất đi nó. Những ngày qua đều vội vàng gặp ông, tao giờ đây thậm chí còn không nhớ rõ được khuôn mặt của ông, càng không nhớ đến mái tóc trắng của ông. Tao vẫn như đứa trẻ không hiểu chuyện, vì những oán hận năm xưa, mà tao mang tâm lý trả thù, cố ý chọc giận ông, cố ý làm ông khó chịu. Ông là cha của tao, mà tao, ngay cả một chén trà cũng chưa từng rót cho ông, tao. . ."
Trong lòng Diệp Hoan nổi lên hối hận và đau thương vô hạn. Nói xong, hắn khóc thật lớn.