“Đã đến lúc nên dạy cho mấy người nào đó một bài học rồi!” Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, cùng Hàn Đông Vy đi tới phòng họp.
Lúc đi tới cửa phòng họp, đột nhiên hai người nghe thấy tiếng bàn tán chứa đầy sự tức giận truyền ra từ bên trong.
“Thật không thể hiểu nổi đã có chuyện gì xảy ra với Hàn Đông Vy, cô ta thế mà lại dám để bạn trai của mình làm xằng làm bậy ở công ty, đang yên đang lành lại tổ chức một cuộc họp, còn dọa dẫm sẽ sa thải chúng ta, thật đúng là càng ngày càng coi trời bằng vung. Anh Lý, tôi cảm thấy anh nên báo cáo chuyện này với ông cụ nhà họ Tạ, bãi bỏ vị trí tổng giám đốc của Hàn Đông Vy, sau đó để anh lên đảm nhiệm. Đây mới là điều tốt cho trung tâm thương mại Hòa Bình chúng ta và cho chính nhà họ Tạ.”
Không ít người đều nhao nhao hùa theo.
Hàn Đông Vy tức giận đến nỗi sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi mắt phủ đầy giá rét.
Lưu Bảo Châu bị hù dọa, trong lòng cực kỳ khẩn trương, không dám nói một lời nào.
Đột nhiên Trần Gia Bảo chủ động nắm lấy tay của Hàn Đông Vy, nhìn cô rồi nở một nụ cười khiến cô an tâm.
Trong lòng Hàn Đông Vy không khỏi cảm thấy ấm áp, tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Đúng vậy, cho dù có chuyện gì xảy ra, Gia Bảo cũng sẽ chống đỡ giúp mình.
Người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ trong giới kinh doanh này, lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy làm một người phụ nữ bình thường thật sự rất tốt, rất hạnh phúc.
Trần Gia Bảo quay đầu lại, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Sau đó anh đẩy cửa phòng họp ra, bước vào bên trong.
Trong phòng họp, chỉ có mười mấy người đang ngồi, gần như trong giây lát bọn họ đều nhìn về phía cửa với ánh mắt kỳ lạ, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Trần Gia Bảo kéo một chiếc ghế, thẳng thừng ngồi ở bên cạnh nghịch điện thoại, điều này khiến cho mấy người ở đây cảm thấy rất không hài lòng.
Hàn Đông Vy ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin đi tới vị trí tổng giám đốc. Cô nhìn chung quanh một vòng, quả nhiên không thấy giám đốc của bộ phận kinh doanh và giám đốc của bộ phận đầu tư.
Bị ánh mắt lạnh như băng của Hàn Đông Vy nhìn đến, trong lòng mọi người không khỏi run lên, không dám mặt đối mặt với cô.
Nhìn thấy Trần Gia Bảo khẽ gật đầu, Hàn Đông Vy xụ mặt, nói: “Tôi xin tuyên bố chỉ thị đầu tiên, nguyên giám đốc bộ phận PR Lý Nhật Anh, nguyên giám đốc bộ phận kinh doanh Lưu Thiên Bình, nguyên giám đốc bộ phận đầu tư Vương Gia Hoa, do vi phạm quy chế của công ty, tôi quyết định sẽ sa thải bọn họ.”
Cô vừa dứt lời, mọi người lập tức ồ lên, đặc biệt là một ông cụ trong số đó đã nổi giận phừng phừng.
Trong phòng họp này có mười mấy người, hầu như đều là nhân viên quản lý có địa vị nhất trong trung tâm thương mại Hòa Bình, đương nhiên là không tính Trần Gia Bảo.
Ban đầu khi mới nhận được thông báo, bọn họ còn tưởng rằng Hàn Đông Vy chỉ đang phô trương thanh thế, vì vậy, để làm giảm bớt tinh thần của Hàn Đông Vy, riêng hai người Lưu Thiên Bình và Vương Gia Hoa còn đến trễ.
Không ngờ rằng Hàn Đông Vy thế mà lại đến thật, một lời không hợp liền sa thải ba nhân viên quan trọng của công ty!
Lý Quốc Kiên ngồi ở bên cạnh bàn họp, trong lòng xuất hiện lửa giận ngùn ngụt.
Lưu Thiên Bình, Vương Gia Hoa có thể nói là do một tay ông đề bạt thăng chức, đều là tâm phúc của ông, mà Lý Nhật Anh lại là con trai ruột của ông.
Bây giờ Hàn Đông Vy trực tiếp sa thải ba người, không khác nào trực tiếp tát thẳng vào mặt ông.
Có điều, trước đó ông đã sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó chắc chắn sẽ buộc được Hàn Đông Vy phải nhượng bộ!
Nghĩ đến đây, Lý Quốc Kiên ung dung uống một ngụm nước, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp đột nhiên nhìn về phía Trần Gia Bảo, trên mặt tràn ngập vẻ tò mò.
Cô tên là Lê Thanh Vân, thay thế cho Hàn Đông Vy trở thành Phó tổng giám đốc của công ty, cô từng nghe nói Hàn Đông Vy có bạn trai, hơn nữa người bạn trai đó lại kiêu ngạo, ương ngạnh, dám trực tiếp động tay động chân ở công ty cho nên rất tò mò về Trần Gia Bảo.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo, Lê Thanh Vân có chút thất vọng, tuy rằng vẻ ngoài Trần Gia Bảo đẹp trai, nhưng lại không nhìn ra được khí chất của người thành công từ trên người Trần Gia Bảo, ngược lại lại có bộ dạng hơi lười nhác.