Đánh giá cao từ ông nội làm Tạ Cẩm Tú kinh hãi, ngay cả Tạ Quốc Hùng cũng chỉ có thể cười khổ, ý chí chiến đấu trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Lần tới tôi chắc chắn phải thắng cậu.
Tạ Quốc Hùng nắm chặt tay.
Lại nói về Trần Gia Bảo, giờ anh đang đi theo Tạ Anh Dũng tới đình nghỉ mát trong vườn hoa của biệt thự.
Trên bàn đá trong đình nghỉ mát để các loại thuốc Bắc tản ra mùi thuốc nồng nặc.
Trần Gia Bảo liếc qua, phát hiện trong đó có vài chậu cây thảo dược có tuổi khá lâu, tác dụng vẫn rất đầy đủ, anh không khỏi thầm vui sướng trong lòng.
Trần Gia Bảo kinh ngạc, trong số đó vẫn thiếu vài dược liệu hiếm, mặc dù để luyện Cố Tinh Hoàn thì cũng không phải là vấn đề nhưng muốn luyện ra Huyền Dương Đan mà cậu cần thì khả năng không cao.
Đối với Trần Gia Bảo đang ở Bình Cảnh kỳ muốn đột phá thì Huyền Dương đan thực sự không thể thiếu.
Tạ Anh Dũng lúng túng: “Xem ra cậu Trần cũng nhận ra rồi, không phải nhà họ Tạ chúng tôi thất trách mà tại mấy vị thuốc kia quá hiếm thấy, ở Thành Phố vốn không có, cả Thành Phố Hòa Bình chắc là chỉ nhà họ Hứa có.”
“Nhà họ Hứa? Cũng là gia đình danh tiếng à? So với nhà họ Tạ các vị thì sao?” Trần Gia Bảo dò hỏi.
Tạ Anh Dũng kiêu ngạo: “So với nhà họ Tạ thì họ Hứa còn lâu mới đứng ngang hàng được, chỉ có điều nhà họ Hứa khá đặc biệt, vị trí trong xã hội cũng khó nói rõ.”
“Sao thế?” Trần Gia Bảo cảm thấy hứng thú.
Tạ Anh Dũng giải thích: “Tổ tiên nhà họ Hứa từng là Ngự Y Cung Đình, nhà họ phát triển tới tận bây giờ đã thành gia đình Đông Y chân chính, trong nhà còn có một vị bác sĩ thiên tài đức cao vọng trọng đứng đầu, không ít gia tộc nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Hứa, nên địa vị của họ trong thành phố này cũng khá là khó phân định. Thuốc Bắc được bán trong thành phố Hòa Bình hiện tại có hơn phân nửa là do nhà họ Hứa quản lí, chính vì vậy nếu cậu Trần cần dược phẩm tốt nhất chỉ có thể tới nhà họ Hứa hỏi.”
“Gia tộc họ Hứa với ngành Đông Y vẻ vang nhiều đời? Xem ra sau này phải giao thiệp với nhà họ Hứa rồi.” Môi Trần Gia Bảo nở một nụ cười thần bí.
Anh cũng muốn xem thử, rốt cuộc thì y thuật của mình với cái gọi là gia tộc Đông Y vẻ vang nhiều đời đó ai cao hơn ai thấp hơn, chưa nói đến trong tay nhà họ Hứa còn đang nắm giữ mấy loại dược liệu cao cấp mà hiện nay Trần Gia Bảo đang cần.
“Đi, phải đi chứ!” Đôi mắt Trần Gia Bảo sáng lên.
“Được, đến lúc đó tôi sẽ nói Hàn Đông Vy đến đón cậu. Ngoài ra còn có một việc khác nữa, nhắc tới cũng là do tôi không đúng trước.” Tạ Anh Dũng lúng túng nói.
“Chuyện gì vậy?” Trần Gia Bảo thấy tò mò hỏi.
“Ra đây đi.” Tạ Anh Dũng vỗ tay một cái, trong chốc lát, một người đàn ông trung niên trốn sau vườn hoa bỉ ngạn, mặc áo ngũ thân màu đỏ, trên tay còn cầm một cái tay vịn bằng ngọc, cung kính mà áy náy đi tới.
“Tưởng Đức Lâm?” Trần Gia Bảo nhíu mày, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua lúc ở tiệm cơm, Tưởng Đức Lâm từng nói qua, người đứng phía sau ông ta là nhà họ Tạ.
Không sai, người này chính là Tưởng Đức Lâm, ông ta đi tới, cung kính đứng sau lưng Tạ Anh Dũng, lúng túng cười nói: “Cậu Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Ngày hôm qua ông ta nhìn thấy Trần Gia Bảo, Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy cùng ngồi phía sau một chiếc xe đã sợ đến nhũn hai đầu gối, lập tức đi tìm Tạ Anh Dũng để dò hỏi tin tức.