Trần Gia Bảo bỗng nhiên quay người, chỉ thấy Thiên Mệnh Âm Dương Sư chẳng biết lúc nào đã đi đến phía sau anh, không kịp nghĩ nhiều, chém một kiếm về phía Thiên Mệnh. Âm Dương Sư.
Mà ngay tại vị trí Thiên Mệnh Âm Dương Sư, bóng người hư ảo mờ nhạt đã hoàn toàn biến mất, hiển nhiên chỉ là một thuật che mắt nhỏ nhoi mà thôi.
Giờ phút này, khoé miệng Thiên Mệnh Âm Dương Sư cười lạnh, một chưởng này của ông ta chỉ là chiêu giả, sau khi nhìn thấy "Trảm Nhân Kiếm" của Trần Gia Bảo đánh tới, trong nháy mắt ông ta thay đổi chiêu thức, chân hơi đổi, lại lần nữa chuyển đến phía sau lưng Trần Gia Bảo, lại là một chưởng đánh tới, chưởng kình hùng mạnh đánh vào phía sau lưng Trần Gia Bảo đau nhức!
Trong lòng Trần Gia Bảo giật mình, biết quay người phòng. thủ vốn dĩ không kịp, thuận thế chạy về phía trước, muốn nhờ vào đó né tránh chưởng kình của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, đồng thời nhìn cũng không nhìn, chém "Trảm Nhân Kiếm" về phía sau
Nhưng mà, Trần Gia Bảo nhanh, Thiên Mệnh Âm Dương Sư lại càng nhanh, chỉ thấy Thiên Mệnh Âm Dương Sư vọt mạnh tới hai bước, đã đuổi tới trước mặt Trần Gia Bảo, sau khi dùng một chưởng đánh "Trảm Nhân Kiếm", chưởng kình còn lại, toàn bộ đánh lên lưng Trần Gia Bảo.
Toàn thân Trần Gia Bảo chấn động mạnh, hự một tiếng bay. đi về phía, khóe miệng tràn ra chút một máu tươi.
Đây vẫn nhờ có "Trảm Nhân Kiếm" tiêu diệt một phần lớn chưởng kình của thiên mệnh Âm Dương để, lại bị pháp môn của "Vô Cực Quyền" hóa giải một phần, cho nên Trần Gia Bảo nhìn thì nôn ra máu, nhưng thực tế bị thương không nghiêm trọng lắm.
Đạm Đài Thái Vũ cũng đã nhìn ra điểm này, biết Trần Gia Bảo không có gì đáng ngại, vẫn đứng tại chỗ không có ra Tay.
Trần Gia Bảo ổn định thân thể ở giữa không trung, ngưng tụ ra "trảm nhân" kiếm một lần nữa cùng với Thiên Mệnh Âm Dương Sư vừa đánh vừa lui.
Trong nháy mắt, chỉ thấy kiếm khí tung hoành, chưởng kình ngút thiên, hai người đánh dọc theo đường núi từ đỉnh núi một đường xuống dưới chân núi, cây cối hoa cỏ những nơi đi qua thậm chí ngay Ngũ Hành Độn Pháp do Thiên Mệnh Âm Dương Sư bố trí ở sườn núi, toàn bộ bị dư ba công kích của hai người phá huỷ hết, vô cùng thê thảm.
Không bao lâu, hai người liền một đường đánh đến dưới núi, lại đi vào trong biển lửa.
Lửa cháy hừng hực gào thét xung quanh, lại bị khí kình của. Trần Gia Bảo và Thiên Mệnh Âm Dương Sư ngăn cách đó năm mét.
Giờ phút này, Trần Gia Bảo và Thiên Mệnh Âm Dương Sư đã Tạm thời dừng tay, bọn họ bị vây trong biển lửa, cách xa nhau khoảng bốn năm mét.
Khóe miệng Trần Gia Bảo mang theo vệt máu, có chút chật vật, nhưng mà đầu ngón tay ngưng tụ "Trảm Nhân Kiếm", đôi mắt vẫn phấn chấn như trước.
Còn trạng thái của Thiên Mệnh Âm Dương Sư thì tốt hơn một chút so với so Trần Gia Bảo, thậm chí ánh lửa mãnh liệt chiếu rọi xuống, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt cũng mang theo một tia khỏe mạnh màu đỏ.
"Chỉ là cảnh giới truyền kỳ sơ kỳ" nhỏ nhoi, cũng có thể chiến đấu ác liệt với tôi đến tận đây" Thiên Mệnh Âm Dương Sư ngạo nghễ nói: "Hôm nay cho dù cậu chết ở đây, cũng đủ để tự hào rồi”
"Không" Trần Gia Bảo lắc đầu, "Trảm Nhân Kiếm" chĩa về phía Thiên Mệnh Âm Dương Sư, nói: "Người sẽ chết chỉ có mình ông mà thôi."
"Nghé mới sinh không sợ hổ, thủ đoạn của tôi vượt xa nhiều so với tưởng tượng của cậu, sao cậu lại là đối thủ của tôi được?" Thiên Mệnh Âm Dương Sư cười lạnh, đột nhiên hai †ay biến đổi mấy cái pháp quyết.