“Đồ Bá Thạch là cao thủ cao nhất đỉnh phong cảnh giới “Thông U hậu kỳ”, vậy mà chết trong tay Trần Gia Bảo. Chẳng lẽ Trần Gia Bảo đã đạt tới cảnh giới ‘Tông Sư’? Trời ạ, hắn mới bao nhiêu tuổi?”
Trong lòng Tạ Hoàng Dương rung động.
Sắc mặt Trần Đình Nhiên vừa xanh vừa xám, hắn ta bị đả kích ngồi bệt xuống đất. Hắn ta khiếp sợ lùi lại phía sau, khuôn mặt đau lòng nhìn Trần Gia Bảo đầy tức giận: “Trần Gia Bảo, mày….. mày dám giết chú Đồ, được, được, rất được, từ hôm nay trở đi nhà họ Triệu bọn tao sẽ không để cho mày được yên.”
Trần Gia Bảo tự mình rót một chén rượu rồi uống một hơi cạn sạch. Anh chậm rãi đứng lên, tay cầm trường kiếm, khí thế kinh người, khinh bỉ nói: “Tao không hứng thú với cái lời báo thù xàm xí của mày. Mày chỉ cần biết ba chuyện. Đầu tiên, không nên làm phiền Tạ Cẩm Tú! Thứ hai, nói cho tao biết vị trí của Thiên Tâm Quả! Cuối cùng, nhà họ Triệu chúng mày trong mắt tao chỉ là một lũ chó con mà thôi! Hai chuyện đầu tiên nếu mày không thực hiện được một trong hai điều đó thì tao lập tức chém mày bằng thanh kiếm này. Ngoài ra tao sẽ cầm kiếm đi san bằng nhà họ Triệu chúng mày.”
Cái gì gọi là ngầu?
Trần Gia Bảo cầm kiếm, đứng ngạo nghễ, khí thế khinh người, hai hàng lông mày phấn chấn!
Tạ Hoàng Dương thừa nhận, ông ta đã sống hơn nửa đời người rồi, Trần Gia Bảo là người có bá khí và kiêu ngạo nhất mà ông ta từng gặp. Ngoài ra cậu cũng là người trẻ tuổi có bản lĩnh nhất. Nếu như Tạ Cẩm Tú có thể gả cho Trần Gia Bảo mà nói, đó là một chuyện tốt đối với nhà họ Tạ,chỉ là……
Tạ Anh Dũng ngồi tại chỗ, khóe miệng nổi lên một nụ cười bất đắc dĩ. Vãi thật, Trần Gia Bảo cũng quá trâu bò đi, vậy mà trực tiếp chém chết Đồ Bá Thạch. Chuẩn bị có chuyện lớn xảy ra rồi.
Ngón tay của Trần Gia Bảo khẽ động. Đột nhiên ba cây châm trực tiếp cắm vào cơ thể Triệu Đình Nhiên, anh hỏi ngược lại: “Vì cái gì mà tao không dám làm?”
Trần Gia Bảo nói: “Ba cây ngân châm, phân biệt cắm vào ba chỗ tử huyệt trên người của mày. Nếu ba ngày sau mà tao không rút ra cho mày thì mày sẽ chảy hết máu mà chết. Nếu không tin thì mày cứ thử rời đi hoặc đi cầu cứu người khác. Nhưng tao nhắc nhở mày một câu, trong thiên hạ này chỉ có một mình tao mới có thể chữa được cho mày.”
Sắc mặt Triệu Đình Nhiên đại biến, không biết có phải hay không là do tâm lý mà hắn cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Trong lòng xuất hiện nỗi tuyệt vọng, hắn hận nói: “Trần Gia Bảo, mày thật độc ác…..”
“Giống nhau mà thôi. Từ khi tên khốn Triệu Bá Thiên của nhà họ Triệu chúng mày muốn giết tao thì tao với nhà họ Triệu chúng mày đã đến trình độ không chết không thôi rồi.” Trần Gia Bảo cười nhạt. Thần sắc anh lạnh lẽo: “Tính mệnh của mày đang nằm trong tay tao. Nếu không muốn chết thì mau nôn ra vị trí của Thiên Thâm Quả cho tao biết.”
Ánh mắt Triệu Đình Nhiên phức tạp, hắn không cam lòng. Hắn ta tức giận, phẫn nộ, nhưng dưới ánh mắt khinh bỉ đang nhìn chăm chú của Trần Gia Bảo thì cuối cùng hắn chỉ có thể bùi ngủi mở miệng nói: “Được rồi.”
“Thiên Tâm Quả nằm ở trong động Bắc Giao, núi Bà Đen, nằm ở phía tây của thành phố Hòa Bình. Tin tức này là hoàn toàn chính xác.” Triệu Đình Nhiên bất lực nói.
Để có thể đạt được tin tức này, hắn đã tốn vô số nhân lực cùng tài lực mới đạt đến được. Bây giờ vì bảo vệ tính mạng mà chỉ có thể nói nó cho Trần Gia Bảo.
“Núi Bà Đen,động Bắc Giao?” Trần Gia Bảo ném cho Tạ Anh Dũng một ánh mắt hỏi thăm.
Tạ Anh Dũng gật đầu, giải thích: “Hoàn toàn chính xác có nơi này. Động Bắc Giao ở bên cạnh núi Bà Đen, vô cùng thần bí và nguy hiểm. Nghe đồn ở đó có một con giao long đang tu luyện, có không ít người đi thám hiểm ở đó nhưng bị con giao long ăn thịt. Đương nhiên, bây giờ xã hội đã phát triển, tôi cảm thấy đó chỉ là một tin đồn vô căn cứ.”
“Giao long?” Trần Gia Bảo cau mày, anh không để chuyện này ở trong lòng. Anh nhìn về phía Triệu Đình Nhiên một lần nữa, từ tốn nói: “Ngày mai mày theo tao đến động Bắc Giao ở núi Bà Đen. Nếu như Thiên Tâm Quả ở đó thì tao sẽ giải huyệt cho mày. Bây giờ mày có thể cút về được rồi. Về sau không có sự cho phép của tao thì không được phép bước vào nhà họ Tạ nửa bước.”
Trần Gia Bảo hoàn toàn không lo lắng đến việc Triệu Đình Nhiên sẽ bỏ trốn. Bởi vì tử huyệt của hắn đang nằm trong tay anh.
Triệu Đình Nhiên cúi đầu, che giấu cừu hận cùng nỗi khuất nhục ở trong mắt, cổ gắng nói bằng giọng bình tĩnh: “Được, ngày mai tao sẽ cùng mày đi đến đấy. Hi vọng mày là một người biết giữ lời hứa.”
Hắn ta vừa mới xoay người, đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Đột nhiên Trần Gia Bảo gọi hắn lại: “Chờ đã, còn có một chuyện nữa.”
Triệu Đình Nhiên trong lòng phẫn nộ nhưng khi quay người lại thì hắn lập tức giấu chúng đi. Hắn hít một hơi thật sau hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Trần Gia Bảo bĩu môi chỉ về phía bàn ăn: “Tao đã nói sẽ mang đầu của Đồ Bá Thạch trả lại cho nhà họ Triệu. Mày mau đem đầu của hắn mang đi đi.”
Triệu Đình Nhiên tùy ý dùng vải xanh trùm lấy đầu của Đồ Bá Thạch. Lúc hắn rời đi còn không có chào Tạ Hoàng Dương một câu.