“Ô, anh…anh dám đánh tôi? Tôi sẽ giết anh!” Hứa Hà Bắc đứng lên rồi tức giận giơ nắm đấm về phía Trần Gia Bảo.
“Đúng là không biết tự lượng sức mà!”
Trần Gia Bảo đá anh ta một cái, sau đó anh sải bước qua Hứa Hà Bắc mà chế nhạo: “Nên nhớ, một con chó sẽ phải trả giá khi coi thường người khác.”
Ngay lập tức, Trần Gia Bảo bỏ qua ánh mắt ghét bỏ của Hứa Hà Bắc rồi đi thẳng vào trong. Đột nhiên một mùi thuốc thơm ngát tỏa ra, Trần Gia Bảo cảm thấy tinh thần lập tức thoải mái hẳn ra.
Lúc này có bốn người đang ngồi bên trong, ba nam một nữ.
Ngồi giữa trung tâm là một ông già, râu tóc bạc trắng, chừng sáu mươi tuổi nhưng thần thái vẫn ngời ngời.
Không cần phải nói, đây tất nhiên là người đứng đầu nhà họ Hứa, Hứa Thành Sâm.
Khi bốn người nhìn thấy Trần Gia Bảo xông vào, họ lập tức sửng sốt, một người đàn ông trung niên đứng lên cau mày nói: “Anh là ai?”
Ông là Hứa Quân Bình, con trai cả của Hứa Thành Sâm, hiện là trưởng khoa của bệnh viện y học cổ truyền số một thành phố Hòa Bình, tay nghề của ông rất giỏi.
“Trần Gia Bảo.” Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt không khiêm tốn cũng không hống hách mà nói.
Đột nhiên, Hứa Thành Sâm và Hứa Quân Bình trở nên kinh ngạc.
Là người có quyền lực lớn nhất nhà họ Hứa, đương nhiên phải biết rằng cách đây vài ngày có một người giàu bí ẩn tên là Trần Gia Bảo đã bỏ ra hơn hai mươi lăm tỷ đồng để mua Thanh Ngọc Chi trong buổi đấu giá.
Bây giờ, người thanh niên trước mặt tự xưng là Trần Gia Bảo, mặc dù quần áo trên người có chút bình thường, nhưng anh lại dám một mình đến nhà họ Hứa, anh ta hẳn là người đàn ông giàu có bí ẩn đã mua Thanh Ngọc Chi.
Nghĩ đến đây, Hứa Quân Bình mỉm cười lịch sự: “Thì ra là cậu Trần, tôi đã ngưỡng mộ cậu từ lâu. Tôi chính là Hứa Quân Bình, đây chính là phụ thân Hứa Thành Sâm, ông là người đứng đầu nhà họ Hứa.”
Trần Gia Bảo cười nhẹ gật đầu, coi như là chào hỏi, trong lòng anh thầm thở dài một hơi, Hứa Quân Bình khách sáo hơn nhiều so với Hứa Hà Bắc.
Đột nhiên, Hứa Hà Bắc xông tới, anh ta chỉ vào Trần Gia Bảo mà quát lớn: “Ông nội, bác cả! Cái tên Trần Gia Bảo này không chỉ đánh con mà còn xúc phạm nhà họ Hứa của chúng ta. Con nhất định không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy…”
Còn chưa kịp nói hết lời thì Hứa Quân Bình lập tức quát to: “Đi ra ngoài kia đi.”
Hứa Hà Bắc há hốc mồm, anh không hiểu, người phải ra ngoài là Trần Gia Bảo chứ, tại sao lại là anh được?
Nhìn thấy Hứa Hà Bắc vẫn đứng đó, Hứa Quân Bình cau mày khiến Hứa Hà Bắc rùng mình, anh ta nhìn Trần Gia Bảo một cái rồi tức giận, anh không muốn đi ra chút nào.
Chủ nhà họ Hứa, Hứa Thành Sâm đột nhiên đứng lên, ông nói: “Cậu Trần, Hà Bắc còn nhỏ đã xúc phạm đến anh, mong anh đừng trách nó.”
“Không sao.” Trần Gia Bảo nói, anh vốn dĩ là người rộng lượng, vì đã dạy Hứa Hà Bắc một bài học rồi nên anh cũng không để chuyện cũ trong lòng nữa.
Hứa Mỹ Hòa mở to mắt tò mò nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt cô hiện lên vẻ khó hiểu, không hiểu tại sao ông nội lại lễ phép với Trần Gia Bảo như vậy.
Tuy nhiên, ánh mắt tò mò của cô lại rơi vào mắt của Lý Minh Vũ đang ngồi bên cạnh, anh ta cho rằng Mỹ Hòa đang quan tâm đến Trần Gia Bảo, thì đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
“Cậu Trần lần này đến thăm, không biết có chuyện gì không?” Hứa Thành Sâm tò mò hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ đến xin dược liệu thôi.” Trần Gia Bảo cười.
“Dược thảo gì?”
“Hỏa Tinh Thảo, không biết nhà họ Hứa có không?”
Vừa nói xong, vẻ mặt của Hứa Thành Sâm và Hứa Quân Bình cùng con trai của ông ta hơi thay đổi, bọn họ lập tức nghiêm túc đánh giá Trần Gia Bảo.
Nhìn phản ứng của bọn họ, Trần Gia Bảo biết Hỏa Tinh Thảo chắc hẳn có ở đây rồi, vì vậy trong lòng anh vui sướng không thôi.
Hứa Thành Sâm suy tư một chút rồi trịnh trọng nói: “Cậu Trần, cậu làm sao biết được Hỏa Tinh Thảo?”
Trần Gia Bảo cười bí hiểm, anh chắp tay sau lưng nói: “Tôi đương nhiên có nguồn tin tức riêng, cho nên ông Hứa không cần quá quan tâm chuyện này, tôi sẵn sàng chi giá cao cho nó.”