"Phó Du Nhiên!" – giọng nói của Tề Diệc Bắc như rít qua kẽ răng: "Nàng làm được chuyện tốt rồi!"
Phó Du Nhiên cất bộ quần áo và đám đồ cổ vào trong rương, ngượng ngùng nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, huynh không cần cảm tạ ta đâu."
"Nàng!..." – Chẳng lẽ nàng không nhận ra sự tức giận trong lời nói của hắn? Lại còn tưởng hắn đang cảm tạ nàng sao? Tề Diệc Bắc càng giận hơn. - "Sao nàng có thể xúi giục Bội Nhược làm như vậy? Đến ngày mai, nàng ấy sẽ bị cả hoàng cung chê cười! Ta xin nàng đừng giúp, nàng lại nhúng tay vào!"
Phó Du Nhiên không hiểu, "Sao lại vậy, nàng ấy dùng xuân dược cũng là vì huynh, nếu muốn cười thì phải cười huynh mới đúng, sao lại cười nàng ấy?"
Vinh Thăng vẫn còn đứng trong phòng, gương mặt Tề Diệc Bắc xanh mét, Vinh Thăng hiểu chính mình không nên đứng đây nghe tiếp câu chuyện "Thâm cung bí sử", đành đau khổ rón ra rón rén đi ra ngoài. Ngay lúc hắn vừa bước ra cửa, Tề Diệc Bắc liền mở miệng nói: “Những lời vừa rồi, nếu ngươi dám lộ ra nửa chữ..."
Vinh Thăng nghe vậy liền khuỵu đầu gối xuống, đập "Binh" lên đất, - "Nô tỳ tai điếc, không nghe thấy bất cứ cái gì! Không biết gì hết!"
Tuy Vinh Thăng có thể giơ tay thề độc, nhưng tục ngữ có câu ‘tai vách mạch rừng’, có thể cam đoan đoạn hội thoại vừa rồi của hai người chỉ có một mình hắn nghe thấy sao? Mà cho dù thực sự chỉ có một mình hắn, thì ai dám đảm bảo Vinh Thăng sẽ không “lỡ miệng” một ngày nào đó? Nếu không những chuyện ở trong cung bị truyền ra ngoài từ trước đến nay là bằng cách nào?
Tề Diệc Bắc bực mình khoát tay cho Vinh Thăng ra ngoài, hắn ngờ rằng mình đang giận đến mức nội thương, xuất huyết bên trong rồi, chẳng lẽ đây là sự trừng phạt vì hắn dám làm sói hoang lừa gạt “gái nhà lành”?
Tề Diệc Bắc uể oải ngồi xuống giường nói ra chuyện hôm nay, Phó Du Nhiên há hốc, miệng xếp thành hình chữ "O", kính nể nói: "Bội Nhược thật dũng mãnh, ta đưa dược cho nàng để dùng cho huynh, đâu phải cho nàng dùng."
"Nàng còn dám nói!" - Tề Diệc Bắc bùng cháy lửa giận, - "Ta cũng nghĩ Bội Nhược định cho ta dùng, nhưng rốt cuộc lại biến thành cục diện này, nàng bảo nàng ấy làm sao có thể nhìn mặt người khác đây?"
Phó Du Nhiên cũng cảm thấy khó xử, nàng suy nghĩ một lúc bỗng trợn tròn mắt: "Chuyện đó đâu có liên quan đến ra? Ta vốn có ý tốt, nhưng nàng ấy lại nghĩ sai, ta có biện pháp nào sao? Huynh vì mặt mũi của nàng ấy mà tìm tới đây tính sổ với ta là muốn gán tội cho người khác!"
"Xuân dược kia có phải của nàng đưa cho nàng ấy không?" - Tề Diệc Bắc cả giận - "Còn nói là không liên quan đến nàng?"
Phó Du Nhiên hừ lạnh, - "Đúng vậy, dược là do ta đưa, mục đích là muốn giúp huynh, ai bảo huynh có vấn đề."
Tề Diệc Bắc nghiến răng kèn kẹt, - "Ta không hề có vấn đề!"
Phó Du Nhiên ngoáy ngoáy lỗ tai, - "Huynh lớn tiếng như vậy làm gì? Có vấn đề thì cứ nói là có vấn đề, còn không chịu thừa nhận? Nếu huynh không có vấn đề thì tại sao lại không viên phòng cùng Yến Bội Nhược?"
"Ta không viên phòng cùng Bội Nhược là vì không muốn bị phân tâm khi vừa mới tham chính!" - Tề Diệc Bắc ăn ngay nói thật.
Phó Du Nhiên không tin, - "Không muốn bị phân tâm sao huynh còn bắt ta phải làm cái thí nghiệm gì đó?"
Tề Diệc Bắc nghẹn họng, không thể nói đó là do hắn muốn Đại trại chủ nàng được.
Phó Du Nhiên làm vẻ mặt ‘đã hiểu’, nàng nhún vai, - "Vẫn là có vấn đề."
Nếu được, Tề Diệc Bắc thật sự muốn nôn ra hai-ba ngụm máu, để lấy lại sự trong sạch của mình.
Nhìn Tề Diệc Bắc khổ sở ngồi trên giường khiến Phó Du Nhiên cảm thấy có chút hối hận. Nàng không nên truy vấn tới cùng loại vấn đề nhạy cảm này, để hắn bị đả kích càng không có lợi cho sự phát triển tâm sinh lý của hắn sau này.
Tất cả là do nhất thời xúc động nên gây họa.
Phó Du Nhiên cẩn thận ngồi xuống cạnh Tề Diệc Bắc, môi nở nụ cười cầu tình: "Huynh và Yến lương đệ có màn hương diễm như vậy… Đà thành được chuyện gì chưa?"
Tề Diệc Bắc cố gắng nén giận, quay sang Phó Du Nhiên nói thật: "Ta không có..."
"Ừ, huynh không phải không có vấn đề.” - Phó Du Nhiên vụng trộm ngắm nhìn gương mặt không chịu "đối diện với sự thật" của Tề Diệc Bắc, miệng an ủi: "Huynh thực sự có vấn đề! Thực sự đấy!"
Sắc mặt Tề Diệc Bắc lúc xanh lúc trắng, đột nhiên hắn chồm tới, - "Ta sẽ cho nàng biết rốt cuộc là ta có vấn đề hay không!" - Nói xong tay hắn giật mạnh vạt áo của Phó Du Nhiên.
Đột nhiên bị hắn chồm tới, theo phản xạ, Phó Du Nhiên nâng đùi phải, giơ chân... đạp một cước vào khuôn mặt tuấn tú của Tề Diệc Bắc.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Tề Diệc Bắc dừng ngay hành động thất thố vừa rồi.
Hỏng rồi, thật là họa vô đơn chí! Phó Du Nhiên hiểu Tề Diệc Bắc đang nóng lòng muốn chứng minh nam tính mạnh mẽ của mình, nàng ngượng ngùng buông chân, dang rộng vòng tay về phía hắn, - "Đến đây đi, chứng minh cho ta xem."
Óc Tề Diệc đã chết.
"Ôi, huynh chảy máu mũi kìa!" - Phó Du Nhiên kinh hô.
Phí lời, nàng thử ăn một cước xem? Tề Diệc Bắc run run day chiếc mũi, Phó Du Nhiên, nàng là khắc tinh của ta phải không?
Phó Du Nhiên khẩn trương nuốt nước miếng, cẩn thận nói: "Huynh... còn muốn chứng minh không?"
Tề Diệc Bắc cúi đầu xem xét hạ thân. Con mẹ nó! Gặp phải tình huống này thì còn ai “đứng lên” được nữa? Không thay đổi sắc mặt, hắn xoay người xuống giường. Phó Du Nhiên gấp đến độ nắm chặt tay hắn, - "Huynh thử lại đi, có lẽ được đó!"
Tề Diệc Bắc tức đến hộc máu! Hắn bắt đầu nghi ngờ có phải hắn thực sự có vấn đề hay không? Lắc đầu, đá bay ý tưởng đáng sợ kia, Tề Diệc Bắc trầm mặt bước ra khỏi tẩm điện. Hắn muốn gặp Huyền Sắc, hắn cần biết, Phó Du Nhiên có phải là khắc tinh của hắn hay không!
Phó Du Nhiên ngơ ngác nhìn bóng dáng Tề Diệc Bắc đi ra cửa, trong lòng thầm nghĩ: Thật sự là có vấn đề rồi, với nàng mà hắn cũng không lên được…
Nhưng phiền phức không chỉ có thế. Sáng ngày hôm sau, thi thể của người cung nữ kia được phát hiện trong hồ hoa sen, việc này làm kinh động đến Hoàng hậu. Sau nhiều lần điều tra, cuối cùng xác định nguyên nhân do ‘trượt chân rơi xuống nước’, Hoàng hậu sai người gắn một tấm biển ghi "Cẩn thận trơn trượt" ở cạnh hồ để cảnh báo mọi người, sau đó kết thúc vụ án.
Phải nói rằng, mạng lưới thông tin trong cung vô cùng lớn, ngay cả người không bao giờ để ý đến chuyện gì như Phó Du Nhiên cũng nghe phong phanh được vài lời đồn đại.
Mặc dù sự việc của Yến Bội Nhược được Hoàng hậu én nghẹm, không cho tin tức lọt ra ngoài, nhưng chuyện cung nữ thân cận bên cạnh nàng ấy bị chết đuối khiến Yến Bội Nhược trở thành kẻ bị tình nghi số một. Xét một cách toàn diện, chuyện trong cung đình không thể chỉ nhìn vào mặt ngoài, lấy mối quan hệ thân thiết của Bội Nhược và người cung nữ kia để xem xét, thì nàng ấy không có động cơ gì để giết đối phương cả. Cho nên, mọi hiềm nghi lại nhảy tới bên người Tiết Huyên Trữ.
Sáng sớm hôm Tiết Huyên Trữ quay trở lại hoàng cung, có người tận mắt nhìn thấy Tiết Huyên Trữ giao một bọc thuốc nhỏ cho cô cung nữ đã chết kia, để... Ách, tin tức này Phó Du Nhiên cũng không phân biệt được đâu là thật đây là giả, bởi vì xuân dược là do nàng đưa cho Bội Nhược nên nàng hiểu rất rõ. Có người còn nhìn thấy cô cung nữ đã chết kia từng vụng trộm đến gặp Tiết Huyên Trữ mấy lần, nàng ta đi gặp để làm gì thì không ai biết, chỉ biết là nàng đã tới gặp Tiết lương đệ mà thôi, tin đồn này thực sự không có lợi cho Tiết Huyên Trữ. Nhưng Huyên Trữ lại tỏ ra rất bình tĩnh, lúc nên ăn cơm thì ăn cơm, lúc nên ngủ thì ngủ, sinh hoạt như bình thường, chỉ có một thứ bất thường là, nàng ta rất năng đến thỉnh an Hoàng hậu, quan hệ giữa bọn họ thân thiết thì tự nhiên bên tai cũng yên ắng. Bởi vậy có thể thấy rõ, có quan hệ tốt với lãnh đạo cấp cao là điều rất quan trọng.
Tiết Huyên Trữ đã như vậy, Yến Bội Nhược cũng không chịu yếu thế. Nàng chăm chỉ ‘chạm mặt’ Hoàng hậu, còn Yến Khai ở trên triều đường cũng thể hiện sự hữu hảo với Thái rử, đối đãi với Tề Diệc Bắc quả thực giống như đối đãi với lão nhân gia, nói gì nghe nấy, tuy rằng vẫn chưa buông bỏ được sự cảnh giác của Tề Diệc Bắc, nhưng lão lại chiếm được cảm tình của Hoàng hậu. Vì thế đường dây thông tin khắp hoàng cung không dám nhắc tới chuyện này nữa. Có cấp trên lấp liếm, còn có thể nói sao?
Thực tế, cho dù thủ phạm là ai thì người đó cũng không bao giờ chịu thừa nhận, mọi người chỉ biết đoán già đoán non mà thôi, sự việc này trở thành một vụ án không có lời giải. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng cô cung nữ kia quả thật trượt chân chết đuối.
Dưới thủ đoạn mạnh mẽ của Hoàng hậu, một vụ án chưa giải quyết được trong cung đã kết thúc yên bình. Còn muốn hỏi thủ phạm là ai ư? Ha! Không nhìn thấy tấm biển kia sao? Là trượt chân rơi xuống nước, thủ phạm chính là "trượt chân".
Hoàng cung chính là như thế, không bao giờ thiếu sự kiện xảy ra. Trừ phi ngươi biết nguyên nhân sâu xa trong đó, còn lại tất cả những tin tức mặt ngoài đều không đáng nhắc tới. Sau khi phát sinh chuyện đó được năm ngày, lại có một sự kiện mới lặng lẽ lan truyền khiến đường dây thông tin trong hoàng cung ồn ào trở lại —— Thái tử có bệnh không tiện nói ra.
Giải thích một chút, từ "lặng lẽ" và "ồn ào" vốn là hai từ không nên cùng xuất hiện trong một câu, nhưng nó lại xuất hiện trong hoàng cung này. Chuyện này ở trong cung ai cũng biết, như vậy còn chưa đủ ồn ào huyên náo sao? Nhưng khi mọi người đứng nói chuyện với nhau sẽ không đem nó ra thảo luận, mà chỉ dùng ánh mắt ái muội cười cười nhìn nhau, còn trong lòng tự hiểu, đó chính là "lặng lẽ".
Tóm lại, dù có nói thế nào thì người sốt ruột nhất lại không phải là Tề Diệc Bắc đang tức giận đến xịt khói, cũng không phải kẻ mỗi ngày đều thề độc nói không phải mình để lộ bí mật - Vinh Thăng, mà là Hoàng hậu nương nương.
Đối với vấn đề của con trai mình, Hoàng hậu tuyệt đối không bỏ qua. Thái tử có bệnh không tiện nói ra chính là không thể nối dõi, nếu không thể nối dõi thì tiếp theo sẽ là gì đây? Kết quả này ai cũng đoán ra được. Vì thế, người Hoàng hậu tìm đến đầu tiên chính là Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa chỉ cười nhạt trước lời đồn đại này, so với bất cứ kẻ nào nàng càng biết rõ Thái tử bình thường ra sao. Nhưng khi bị Hoàng hậu hỏi tại sao thị tẩm bốn năm nhưng không có con, Nguyệt Hoa lại không trả lời được. Không chỉ có nàng ấy, cả Phỉ Nhi đã vào cung hai năm cũng không hề có động tĩnh gì. Vì thế Hoàng hậu quyết định đem Nguyệt Hoa ra làm bình phong cho Tề Diệc Bắc, điều đó lại làm mọi người tin tưởng hơn vào lời đồn đại kia.
Đến lúc này, người duy nhất có thể chứng minh cho Tề Diệc Bắc chỉ còn lại vị phi tần mới được sắc phong nhưng được sủng ái - Phó Du Nhiên.
Phó Du Nhiên nghĩ rằng chính Vinh Thăng là kẻ đã truyền tin tức này ra ngoài, nên bắt đầu thực hành nguyên tắc “gặp đâu đánh đó” đối với Vinh Thăng. Nàng cũng luôn tự trách chính mình vì đã nhất thời mau mồm mau miệng, tiết lộ bí mật của Tề Diệc Bắc.
Có vấn đề!
Đây đáp án duy nhất Phó Du Nhiên giao cho Hoàng hậu.
Nhưng hoàng hậu... vẫn không tin. Cứ cái đà này thì cho dù Tề Diệc Bắc có kêu oan đến mấy cũng không ai tin. Chẳng lẽ phải trình diễn màn đại chiến thịt người ở trước mặt Hoàng hậu và mọi người thì bọn họ mới chịu tin hắn ư?
Tề Diệc Bắc không hề nghĩ đến chuyện phải làm gì đó để chứng minh sự cường tráng của mình. Hắn hiểu rõ hoàng cung này, việc mà hắn cần làm bây giờ chính là từ từ chờ đợi một sự kiện khác phát sinh, đến lúc đó mọi người sẽ quên chuyện của hắn thôi. Vì thế hắn giữ thái độ im lặng, cả đêm không trở về cung để tránh những lời xì xào bàn tán.
Quả nhiên, một tin tức khác đã xuất hiện, nhưng bất hạnh thay, nhân vật chính… vẫn là hắn. Tin tức lần này nói rằng, Thái tử không có vấn đề, mà là không có hứng thú với nữ nhân thôi, nhưng với nam nhân thì khác. Cả đêm Thái tử không về là đi đâu? Mặc phủ…