Phó Du Nhiên hơi kinh ngạc. Kể từ hai mươi năm trước sau khi Thái tử phi của nước Sở chạy trốn cùng cha nàng, Thái tử cũng không lập ai làm chính phi nữa, có phải là do thúc ấy quá mức si sinh với Hoàng Phủ Băng hay không, dù sao mãi cho đến khi thúc ấy ngôi, rồi đến lúc băng hà, vị trí Hoàng hậu vẫn bỏ trống.
Bởi vì không có chính cung Hoàng hậu cho nên cấp bậc cao nhất trong hậu cung chính là hai vị -- Toàn phi nương nương và Bạc phi nương nương.
Toàn Quý phi là mẹ đẻ của Trưởng công chúa, từ nhỏ đã đi theo Sở Cảnh đế, thời điểm Sở Cảnh đế còn là Thái Tử thì đã sinh ra Trưởng công chúa, sau khi Thái tử trở thành Hoàng thượng thì bà cùng được thăng làm phi, đừng thấy trong nội cung mỹ nữ như mây, người trẻ tuổi xinh đẹp vô số, nhưng ai có thể có bản lĩnh sinh hạ nhất nhi bán nữ cho Sở Cảnh đế đây? Trưởng công chúa chính là ưu thế tuyệt đối của bà, vì vậy cũng không lâu lắm liền được tấn phong làm Quý phi, phận vị này cũng chỉ cách Hoàng hậu một bước rồi.
Chỉ là rất đáng giận là bà phải dựa vào tâm kế dựa, vào nữ nhi mới đến gần được vị trí kia, nhưng thậm chí có người còn cao tay hơn cả bà, người kia dễ dàng liền có được danh hiệu Quý phi. Không hề lên từng cấp mà là trực tiếp sắc phong. Người đó chính là Bạc Quý phi.
Không ai biết bà xuất hiện như thế nào, chỉ biết rằng có một ngày Cảnh đế từ ngoài cung mang về một người, không lâu sau đó liền phong người đó làm Quý phi. Bạc Quý phi cũng thật sự là một giai nhân khuynh quốc, không ai biết gì về bà cả. . . . . . Thân phận và bối cảnh rất thần bí.
Mà Sở Cảnh đế đối với Bạc Quý phi là sủng ái trước nay chưa từng có.
Nhưng! Nhưng cũng là nhưng! Sở Cảnh đế có yêu thương bà thì cũng là chuyện đã qua, hiện tại Tân hoàng sắp lên ngôi, bà ta còn định bày trò gì? Chẳng lẽ Phó Du Nhiên nói không muốn hạ mã uy của bà ta, bà ta ngược lại muốn lớn tiếng doạ Phó Du Nhiên hay sao?
Không nghĩ ra.
Phó Du Nhiên tuy nghi ngờ nhưng cũng không vội, sóng vai với Lệ Trạch chậm rãi đi về phía trước, Ngoại Quan tư vừa đến hỏi chuyện này theo ở phía sau cũng tự giác ngừng bước chân, đứng ở xa xa chờ đợi, ngược lại là Lệ Trạch, có vẻ như ông có điều gì muốn nói nhưng khó mở miệng, hiển nhiên trong lòng ông muốn có ý nói đỡ cho Bạc Quý phi, nhưng sự thật vừa bày ở trước mắt nên khó mà nói được.
Phó Du Nhiên bắt đầu có chút tò mò với vị Bạc Quý phi kia, bởi vì lão Lệ không giống như là người sẽ vì tình riêng mà thay người khác giải vây trước mặt công chúng.
Chợt có một cơn gió nhẹ thổi qua mang qua một mùi hương phấn ngọt ngấy, Phó Du Nhiên biết, nàng còn cách nơi đến không xa.
Quả nhiên sau khi đi xuyên qua một hành lang vô cùng rộng rãi, liền thấy được ngọn nguồn hương phấn.
Một đám nữ nhân đang đứng xen vào nhau -- không sai, mặc dù đã trục xuất một nhóm nhưng vẫn còn một đám người, hơn nữa trong đó có một phần xem tuổi không lớn hơn Phó Du Nhiên là mấy. Tuy nói quy định chỉ cho phép cung phi ngoài ba tuổi được lưu lại trong cung, nhưng cũng có không ít người còn nhỏ tuổi không muốn xuất cung, tìm mọi cách để thoát khỏi kiểm tra của thái giám để được ở lại trong cung. Dù sao bên ngoài đang đánh nhau, mà ở cái tuổi của bọn họ thì dù có xuất cung thì cũng không có được cuộc sống tốt hơn.
Có một người đứng ở đầu tiên, trang phục lộng lẫy, khi ánh mặt trời chiếu rọi xuống thì trên đầu vàng chóe một mảnh khiến người khác lóa cả mắt, không nhìn ra được là đeo những thứ gì.
Ánh mắt của Phó Du Nhiên thoáng híp lại, bên tai vang lên một trận tiếng oanh oanh yến yến, cũng nghe không ra là đang nói cái gì, dù sao cứ nghe ầm ì liên hồi, có lẽ là đang chào hỏi với nàng.
Lệ Trạch tiến lên một bước, chỉ vào vị quý phụ kim quang lấp lánh nói: "Điện hạ, vị này chính là mẹ đẻ của Trưởng công chúa, Toàn quý phi."
Phó Du Nhiên đặc biệt đi đến gần mới nhìn rõ người này.
So với phái đoàn đứng sau thì tướng mạo của vị Toàn quý phi này chỉ thuộc dạng bình thường, mắt phượng hơi nhỏ, mặt ngọc nhỏ dài, chỉ là khi bà đứng ở đó lại có một loại cao ngạo quý khí khác.
Trong khi Phó Du Nhiên đang quan sát Toàn quý phi thì Toàn quý phi cũng chăm chú quan sát nàng, trên mặt thoáng qua chút ít không cam lòng, lại xen lẫn thần tình đau thương khổ sở.
Điều này cũng khó trách, vì Hoàng thái nữ vốn là khuê nữ của bà, hiện tại trơ mắt nhìn nó rơi vào tay người khác, trong lòng có thể dễ chịu được sao?
"Ra mắt Hoàng thái nữ điện hạ." Được một lúc, Toàn quý phi mới khẽ khom người thi lễ.
Tuy Phó Du Nhiên đồng tình với bà ta nhưng nàng cũng không có cách nào khác, chỉ cười gật đầu một cái, Lệ Trạch lại theo thứ tự giới thiệu mấy vị phi tử chủ yếu, vừa nói chuyện vừa phóng tầm mắt ra xa xa phía sau lưng đám người.
Toàn quý phi châm chọc giựt giựt khóe miệng, "Chắc hẳn là Lệ đại nhân đang thắc mắc tại sao Bạc muội muội chưa tới đúng không?"
Giọng điệu mang ý giễu cợt này khiến lông mày hoa râm của Lệ Trạch dựng lên, lại nghĩ đến nơi này không phải là nơi có thể nổi giận nên mới từ từ bình phục, quay đầu lại lớn tiếng nói: "Lý Tẫn Trung, đi xem thử Bạc nương nương vì sao còn chưa tới."
Lý Tẫn Trung chính là Tổng quản đại nội trong cung mà lúc nãy đến báo tin cho Phó Du Nhiên, hắn đáp một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Toàn quý phi hừ một tiếng, "Lúc Tiên hoàng còn tại thế, Bạc muội muội cũng rất lớn lối, hiện tại người và vật đều không còn thì lại dựa vào Lệ tướng quốc, ngay cả Hoàng thái nữ cũng không không để vào mắt.
Phó Du Nhiên thính tai tìm được điểm mấu chốt, lập tức phát huy tinh thần bát quái đưa ra ánh mắt dò xét nhìn Lệ Trạch.
Lệ trạch trừng mắt, sắc mặt dần dần đỏ lên -- không phải xấu hổ mà là giống như bị tức đến nhồi máu, "Quả thực là nói hưu nói vượn!"
Nhưng người có mặt lại sợ hết hồn, lão đầu này không để ý đến bọn người Tần phi hậu cung và Phó Du Nhiên đang có mặt tại hiện trường mà nổi giận.
Người Sở tính tình nóng nảy, quả nhiên không sai.
"Những lời Thư Hoàng nói này Lệ Tướng cần gì phải tức giận."
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ sau lưng đám cung phi.
Phó Du Nhiên kiễng chân lên nhìn nhìn, muốn nhìn xem người đến là ai.
Có thể là trên thân người kia mang theo khí thế quá lớn nên chúng cung phi rối rít thối lui, nhường ra một con đường.
Bạch y đơn thuần, tóc đen như mực, gương mặt kiểu trứng ngỗng tràn đầy vẻ đẹp cổ điển, hai hàng lông mày đen nhánh cong cong như lá liễu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, nơi mi tâm vẽ một đóa hoa nhỏ màu hồng, trừ cái đó ra thì không có bất kỳ trang sức đặc biệt nào.
Phó Du Nhiên nhìn nàng ta bước đến, dưới chân bất giác cũng nhẹ nhàng bước ra một bước.
Lệ Trạch thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên một bước, "Điện hạ, vị này chính là Bạc Quý phi."
Phó Du Nhiên hơi gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Bạc Quý phi, Bạc Quý phi nhẹ nhàng đi tới, giống như là đang tung bay, ngay khi đến cách Phó Du Nhiên hai bước liền dừng lại, ngay cả một cái khom người cũng không có, ánh mắt khóa chặt trên mặt Phó Du Nhiên, giống như là đang đếm lông trên mặt nàng vậy.
"Ngươi. . . . . ." Mỹ nhân nhẹ nhàng mở miệng, "Ngươi chính là. . . . . . nữ nhi của Thành vương?"
Phó Du Nhiên sững sờ, cho là nàng ta muốn nghiệm chứng thân phận nên từ tốn tháo sợi dây đeo Tử tinh ở trên cổ xuống rồi ném qua, hành động này làm đám người Lệ Trạch, Lệ Hải, Lý Tẫn Trung và một đám thái giám cùng không phải thái giám kinh sợ vô cùng, lão Lệ thủ lĩnh chỉ thiếu điều không có nằm trên mặt đất để phòng ngừa Tử tinh bị rơi xuống đất xảy ra bất hạnh.
Bạc quý phi bắt được Tử tinh vào tay nhưng cũng không có nhìn, chỉ một mình Toàn Quý phi lên tiếng nói: "Không hiểu cũng muốn lấy xem, Bạc muội muội thật đúng là có lòng lo nghĩ."
Bạc Quý phi ngay cả mí mắt cũng không động một cái, điều này không thể nghi ngờ khiến cho Toàn phi bị một cú đả kích lớn, một người hiểu chuyện không sợ gây gổ, sợ nhất là bị người ta coi thường.
Bạc Quý phi lại giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt không ngừng tìm kiếm phía sau lưng Phó Du Nhiên.
"Ngươi chính là trượng phu của Hoàng thái nữ?" Ánh mắt của Bạc phi cố định tại trên người Tề Diệc Bắc.
Tề Diệc Bắc vừa định nói đúng thì Lệ Trạch ở bên cạnh đột nhiên hét lớn một tiếng, "Không phải!"
Cứ như vậy lại làm cho người ta vốn không có chú ý đến Tề Diệc Bắc thì lúc này cũng phải chú ý tới, không ít Tần phi vẫn còn mấy phần sắc đẹp ánh mắt nhất thời sáng lên, ngay sau đó liền chỉnh lại xiêm áo rồi nghiêng đầu đi ra vẻ thẹn thùng.
Tề Diệc Bắc bất tình lình bị làn sóng này quấy rầy, rùng mình một cái xoay người nói với Lệ Trạch: "Ta đương nhiên là trượng phu của Du Nhiên."
Phó Du Nhiên không hiểu ra sao, khó hiểu nhìn Lệ Trạch, Lệ Trạch chỉ hừ một tiếng, "Nơi này là Sở, không phải Tấn, đương nhiên phải theo quy củ của Đại Sở chúng ta, ngươi ấy à, chỉ có thể coi là nam hầu của Hoàng thái nữ thôi."
Gương mặt của Tề Diệc Bắc nhất thời xanh đen lại.
Được lắm, hắn không tiếc bỏ qua ngôi vị Thái tử, đi theo tới Sở xa xôi, cuối cùng cũng chỉ là một "Nam hầu".
Phó Du Nhiên nhất thời kinh ngạc, "Lệ Tướng, ông nói cái gì?"
Lệ Trạch giống như là đã quyết thì nhất định sẽ không thỏa hiệp, lại vẫn chưa thỏa mãn nói: "Hơn nữa hai chữ ‘Du Nhiên’ là do Thành vương túy ý mà lấy nên không tính, phải theo như gia phả Hoàng thất định ra bài danh của Hoàng thái nữ, Hoàng thái nữ mời ngài xem." Nói xong, từ trong tay áo rút ra một xấp giấy chỉnh tề ngay ngắn.
Phó Du Nhiên buồn bực nhìn lão một cái mới nhận lấy xấp kia mở ra, nàng cẩn thận xem xét một hồi rồi trả lại cho Lệ Trạch, mặt đen lại nói: "Không cần phiền phức như vậy, tên ta cứ gọi như cũ là được rồi."
"Điều này không thể được đâu." Lệ trạch mở giấy Tuyên Thành ra, chỉ vào chữ phía trên nói: "Theo gia phả Hoàng thất thì tên phải có các chữ: Công, Ngạn, Hoằng, Nhật, Văn, Trinh, Thượng, Dận, Hoàng thái nữ phải lấy Văn làm chữ lót, Hoàng thái nữ từ nhỏ đã đến nước khác sinh sống nên đối với lịch sử Đại Sở ta không quen thuộc lắm, mà an bang định quốc thì nhất thiết phải lấy sử làm gương, cho nên lấy một chữ ‘Sử’ làm tên, tương lai còn phải lưu lại sử sách đời sau, Hoàng thái nữ không thể khước từ."
Phó Văn Sử.
Gương mặt của Phó Du Nhiên càng đen hơn, "Có thể đổi một chữ thôi không?"
Lệ Trạch thấy Phó Du Nhiên lui bước thì càng thêm ra sức thuyết phục, "Viện Hàn Lâm đã cân nhắc qua rất nhiều cái tên cấm kị mới ra được cái tên này, nếu Hoàng thái nữ có ý kiến gì về nó thì có thể bắt bọn họ tới để hỏi tội."
"Được rồi được rồi." Đổi một cái tên cũng phải hỏi tội, lão đầu này rõ ràng không cho mình con đường sống mà. Phó Du Nhiên buồn bực thở phào một hơi, nghe thấy phân thì là nghe thấy phân vậy (nguyên văn hán việt của từ này là Văn, tên lót của Du Nhiên, dù sao mình cũng không rành tiếng Trung lắm nên không biết chỗ này có chơi chữ hay không), dù sao về sau cũng không có ai dám gọi tên của nàng, chỉ là. . . . . . Nàng dùng sức khụt khà khụt khịt mũi, không biết có phải là ảo giác hay không mà nàng cảm giác nơi nào đó thúi thúi.