Tề Thụy Nam vô lực buông thỏng hai cánh tay, chuông đồng trong tay lăn xuống mặt đất, ánh mắt của hắn dính chặt vào chiếc chuông đồng còn trên mặt thì lộ ra một nụ cười trào phúng.
Nếu không phải hắn muốn yêu cầu mọi việc ổn định thì có lẽ hắn đã có thời gian kịp giữ lại nàng.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Nội tâm đã từng khép chặt lại mở ra một lần nữa, hắn cho rằng sau khi Tử Tâm ra đi thì hắn sẽ diieendaanleequuydoon không động tâm với bất kỳ người nào được nữa.
Trên đời này còn có một người giống như Tử Tâm sao? Ôn nhu cẩn thận, học rộng tài cao, mỗi ngày đều đốc thúc hắn không biết mỏi mệt, khuyên hắn tiến tới, cũng sẽ mua bút nghiên cũng sách vở đến, muốn hắn học hành thật tốt.
Sau khi Tử Tâm mất đi, hắn mờ mịt không biết nên đi nơi nào, hắn còn chưa làm nên sự nghiệp kia mà, còn chưa cho người ta phát hiện ra sự tiến bộ của hắn mà nàng đã bỏ lại hắn mà đi rồi sao?
Có lẽ chính là chính khi đó dã tâm của Tề Thụy Nam mới dần dần được nhen nhóm lên.
Đích xác là vài năm nay hắn cũng làm rất khá, diieendaanleequuydoon hiền danh của Hoài vương đã truyền khắp thiên hạ, tuy có được điều này nhưng trong lòng ngược lại càng thêm hư không, cần phải có gì đó để bổ khuyết thêm nhiều nữa.
Lâm Hi Nguyệt, người này vừa thấy hắn liền hai phát sáng, một nha đầu lanh chanh láu táu, có chỗ nào tốt đâu?
Khi nhìn thấy nàng ở Yến Phiên Tiêm thì nàng còn biến thành hoa khôi, tuy rằng bề ngoài là hắn để cho Phó Du Nhiên nợ hắn một cái nhân tình, nhưng hắn dám nói toàn bộ lúc đó là không có chút tò mò nào với Lâm Hi Nguyệt sao?
Lần gặp sau đó... Là ở đâu và vào lúc nào nhỉ? Là ở trong cung, nàng kết thù với Tử Yên, lúc đó nàng lại có thể ở trước mặt hắn lớn tiếng nói: "Ta mới là ứng viên của bị trí Hoài Vương phi." Lúc đó nàng đối với hắn, là mê luyến hay là yêu thích?
Không phải nữ nhân đều là lòng dạ hẹp hòi sao? Vì sao nàng nhìn thấy lúc Tử Yên chật vật nhất thì lại dùng lời diieendaanleequuydoon tốt đẹp để khuyên bảo? Thấy bộ dáng nàng ngồi xổm trên con sư tử bằng đá quả thật đáng yêu cực kỳ.
Nàng nói với Tử Yên là nàng phải đi, phải lập gia đình rồi. Không biết vì sao, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy không thoải mái, theo bản năng đi theo nàng thế lại bị nàng đánh lén... Rồi vì sao bản thân lại cho phép nàng cột tóc cho mình? Điều này chính là đặc quyền của Tử Tâm, là vì hắn tưởng niệm Tử Tâm cho nên mới đồng ý cho Lâm Hi Nguyệt làm chuyện đó sao? Nếu là như vậy, vì sao đến nay hắn vẫn còn lưu luyến giữ mãi cái dây cột tóc kia?
Có lẽ chính là vào thời điểm đó, lúc sợi dây tinh tế kia buộc chặt lại tóc hắn, cũng lặng lẽ cuốn lấy trái tim của hắn mất rồi.
Hắn không muốn nàng... Gả cho người khác.
Kế hoạch của hắn đã lặng yên thành hình ngay khi hắn nhìn thấy khối Tử tinh kia, đúng vậy, hắn muốn quyền thế, muốn ở trên vạn người, cho nên hắn lợi dụng tình cảm giữa Phó Du Nhiên cùng Lâm Hi Nguyệt để đoạt được khối Tử tinh, kỳ thực hắn vốn không để ý đất dưới chân mình là là Tấn hay là Sở.
Phó Du Nhiên nói rất đúng, hắn là người thích hợp nhất để nhập chủ nước Sở, có thể hoàn thành tâm nguyện của hắn. Có thể giảm đi sự tranh chấp giữa huynh đệ, cũng có thể giúp Đại Tấn diieendaanleequuydoon càng ngày càng lớn mạnh. Hắn có thể tìm một nữ nhân giả mạo thành nhất quốc chi quân của Sở, cũng có thể thử thuyết phục Lâm Hi Nguyệt, nhưng đến cuối cùng hắn lại thay đổi chủ ý.
Hắn bỏ một mà được hai, lựa chọn con đường đi tương đối gian nan, đừng nhìn hắn nói thật nhẹ nhàng như vậy mà lầm tưởng, hắn đã đánh cuộc nếu Tề Diệc Bắc có không vào nước Sở thì chính là năm ăn năm thua. Nếu Tề Diệc Bắc vào nước Sở thì vị trí Thái tử Đại Tề nhất định là của Tề Thụy Nam hắn.
Cuối cùng hắn vẫn làm như vậy.
Phó Du Nhiên hỏi hắn vì sao lại chủ ý? Kỳ thực rất đơn giản, đó là hắn không muốn để Lâm Hi Nguyệt cảm thấy hắn chỉ là vì Tử tinh, vì muốn có được đến quyền thế mới cưới nàng.
Hắn không phải là chính nhân quân tử, mà hắn chỉ là một người si tình mà thôi.
Có điều hắn đã tung ra toàn bộ lợi thế của mình, hắn lại không thể để cho người ta biết được những bố trí có khả năng khiến hắn không có cơ hội xoay người, tội khi quân này có lẽ hắn đảm đương không nổi.
Nhưng sự tình phát triển thình lình thuận lợi bất ngờ, mắt thấy chỉ cần Phó Du Nhiên rời kinh là hắn có thể tập hợp lại những người kia, lúc đó Lâm Hi Nguyệt lại có thể vô thanh vô tức tiêu sái trở lại.
Hắn còn chưa kịp nói ra chân tướng tội "Khi quân" của hắn thì nàng đã đi mất.
Có lẽ đây chính là vận mệnh.
Không biết đã qua bao lâu, nơi cầu thang trên lầu truyền đến tiếng bước chân, ánh mắt của Tề Thụy Nam chậm rãi chuyển qua nơi cầu thang, hi vọng sao? Hắn không dám có hi vọng đó.
Quả nhiên... Là không phải mọi chuyện đều có thể hi vọng.
Mạc Đống mang theo bộ mặt kinh hãi nhô đầu ra.
Nhìn thấy Tề Thụy Nam hắn liền kinh hoảng không thôi, vội bước nhanh đi đến bên người Tề Thụy Nam khẽ nói, "Vương gia..."
Tề Thụy Nam vẫy vẫy tay, cầm lấy bức thư trên bàn, "Đưa đến cung Trường Tín đi."
Mạc Đống do dự một chút, trên vẻ mặt đầy sự tự trách, Tề Thụy Nam đứng dậy lạnh nhạt nói: "Đi đi."
Mạc Đống xoay người đi chỉ còn lại Tề Thụy Nam ở trong phòng, ánh mắt hắn mơ mơ hồ hồ không có tiêu điểm.
Hắn không xem lá thư đó, Lâm Hi Nguyệt nhờ hắn chuyển bức thư đó cho Phó Du Nhiên, nói cách khác, bên trong không có hướng đi của nàng.
Khi ánh mắt của hắn nhìn đến trước bàn trang điểm thì dừng lại. Hắn bước nhanh đến kéo ra một cái ngăn kéo nhỏ, bên trong là một hộp gấm đang nằm ngay ngắn, khi nhìn thấy hộp gấm kia thì vẻ thất vọng trên mặt Tề Thụy Nam không lời nào có thể diễn tả được.
Hắn nắm chặt tay, nhưng cuối cùng vẫn lấy hộp gấm ra, chần chờ một lúc lâu mới hạ quyết tâm mở cái nắp hộp ra.
Bên trong rỗng tuếch.
Trái tim của Tề Thụy Nam nhất thời nhảy nhót một chút. Lục soát khắp cả căn phòng cũng không thấy bất kỳ vật gì giống đồ trong hộp gấm, bên môi Tề Thụy Nam chậm rãi xao động một nụ cười. Trong chiếc hộp gấm hẳn là đặt một chiếc trâm ngọc, ở giữa bị gãy và được dùng bạc gắn một vòng xung quanh.
Lâm Hi Nguyệt, coi như nàng hận ta nhưng cũng quên không được ta.
Hai ngày sau, Phó Du Nhiên theo chân đám người Lệ Hải lên đường trở về Sở, Tề Diệc Bắc cũng không tới tiễn nàng.
Phó Du Nhiên khinh thường làm cái tư thái của tiểu nữ nhi, nàng nhất định là phải trở về, nước mắt không bằng chờ lúc gặp lại nhau rồi rơi.
Ngày rời kinh chậm lại một ngày so với thời gian đã công bố, đây là lo lắng đến an toàn của đám người Phó Du Nhiên, dù sao bên nước Sở còn chiến loạn như vậy nên tất nhiên có người không hy vọng nàng trở về.
Ra khỏi Kinh Thành, Phó Du Nhiên đổi từ ngồi kiệu sang cười ngựa, một thân nam trang, mái tóc búi cao, không khác Lệ Hải và đám người Cốt ca là mấy. Lần này rời khỏi Đại Tấn, Chiêu Thái đế cho mượn năm vạn tinh binh, ngựa và lương thảo mọi thứ đều đầy đủ, trừ phi lần này Phó Du Nhiên bị bại trận, còn nếu thắng thì nước Sở sẽ thiếu Đại Tấn một mối nhân tình rất lớn.
"Mặc Vĩ Thiên đâu?" Phó Du Nhiên nhìn một vòng rồi gọi Tiểu An Tử tới-- không sai, hắn rốt cục cũng nhận được quyền thái giám đi sứ, đi theo Phó Du Nhiên trở về nước Sở. "Khi xuất hành còn thấy hắn, sao ra khỏi thành lại không thấy bóng dáng đâu vậy?"
Tiểu An Tử vội hỏi: "Vừa ra khỏi thành thì Mặc công tử liền nói đêm qua hắn nghỉ ngơi không tốt, có lẽ là đang ở trên chiếc xe ngựa nghỉ tạm đi."
Phó Du Nhiên bĩu môi, "Thực mất mặt!"
Mặc Vĩ Thiên là nghĩa huynh của nàng nên thân phận tự nhiên cũng đặc thù, nhưng hắn thế nào có thể trước mặt đồng bào nước Sở bày ra sắc mặt của một người chưa từng trải qua mưa gió vậy chứ? Để cho người nghĩa muội là nàng biết để mặt mũi ở đâu đây! Lại quay đầu nhìn nhìn vào đội ngũ thật dài, xe ngựa cũng không ít, trong lúc nhất thời đúng là khó tìm. Thượng cấp lãnh đạo mà cảm thấy sự tình phiền toái thì bình thường đều giao cho cấp dưới, mà Tiểu An Tử chính là cái "Cấp dưới" đáng thương đó.
"Đi tìm mau lên, tìm hắn đến gặp ta cho bằng được!"
Tiểu An Tử vẻ mặt đau khổ lĩnh mệnh mà đi, chuyến đi này cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Mãi đến khi sắc trời dần tối, đội ngũ đã được an bài thỏa đáng ở trạm dịch xong mới thấy Tiểu An Tử xuất hiện, trên vẻ mặt toàn sự kinh hoảng, "Điện hạ, Mặc... Mặc công tử mời ngài đến phòng của ngài ấy."
Phó Du Nhiên mang vẻ mặt không kiên nhẫn, nàng thật sự là nhịn đủ rồi đây, phải đưa theo một kẻ ốm yếu bệnh tật cả ngày không nói, giờ còn muốn nói lời sĩ diện? Nàng bóp bóp nắm tay, hừ một tiếng, "Dẫn ta đi!"
Tiểu An Tử vội vàng đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa dè dặt cẩn trọng nói: "Lát nữa cho dù có gặp phải sự tình gì thì Điện hạ cũng phải gắng giữ tỉnh táo, đừng để người khác phát hiện, sự tình chỉ sợ sẽ không thuận lợi."
Phó Du Nhiên không hiểu mà nói: "Cái gì mà thuận lợi hay không thuận lợi? Ta bình tĩnh không được! Hắn là nghĩa huynh của ta, vừa mới ra thành liền dọa người rồi sao!"
Tiểu An Tử cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lôi kéo Phó Du Nhiên bước nhanh đi, đến trước một gian phòng thì nhẹ nhàng gõ gõ cửa rồi tiến lên đẩy của ra, mời Phó Du Nhiên đi vào.
Phó Du Nhiên nghi ngờ liếc mắt nhìn Tiểu An Tử một cái, từ lúc nào tiểu tử này đã học được biết quy củ như vậy rồi hả?
Bước vào phòng thì chỉ thấy Mặc Vĩ thiên đang ngồi đưa lưng về phía nàng, cánh cửa phía sau vang lên một tiếng nhỏ, nhìn lại đã thấy bị Tiểu An Tử đóng vào từ bên ngoài, Phó Du Nhiên sửng sốt hồi lâu mới bật cười nói: "Tiểu tử huynh đã hạ chú gì cho Tiểu An Tử vậy, khi ở trong cung cũng không minh bạch quy củ như lúc này đấy."
Mặc Vĩ Thiên vẫn không hé răng, Phó Du Nhiên ngồi vào phía sau hắn, "Huynh đang giở trò gì vậy? Hôm nay thật sự là đã khiến ta mất hết măt mũi, giờ còn không thành thật thì cẩn thận ta cho huynh có đi mà không có về đấy!"
Mặc Vĩ Thiên buồn bực ho khan một tiếng, đè thấp ấm thanh nói: "Lúc ta rời đi quả thật cũng không nghĩ sẽ trở về."
Người Phó Du Nhiên cứng đờ, nắm chặt tay lại hỏi, "Huynh... huynh nói cái gì?" Giọng nói này... Nàng nhanh chóng chế trụ bả vai Mặc Vĩ Thiên, "Huynh..."
"Mặc Vĩ Thiên" giơ tay lên phủ trên tay Phó Du Nhiên. "Nàng cũng đừng nên vui mừng quá khiến cho người ta phát hiện, đến lúc đó ta sẽ không có trái cây ngon để ăn đâu."
Đúng rồi, Phó Du Nhiên ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, rất muốn cười nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ khó tin, "Chàng...Chàng... sao" Nàng nói năng một cách lộn xộn, "Mặc Vĩ Thiên đâu?"
"Hắn ấy à, có lẽ là đang ở trong cung Trường Tín giả trang thành Thái tử." Người nọ quay đầu lại, cười mỉm nhìn Phó Du Nhiên, ở đây làm gì có Mặc Vĩ Thiên. Rõ ràng là Tề Diệc Bắc.
Phó Du Nhiên vừa mừng vừa sợ dùng sức véo hắn một cái, khống chế bản thân đừng quá mức hưng phấn, "Làm gì vậy, muốn tiễn ta vào đất Sở sao?"
Tề Diệc Bắc kéo nàng qua để nàng ngồi ở trên đùi mình, lắc lắc đầu nói: "Không phải là đưa tiễn nàng vào Sở, mà là theo nàng vào Sở."
Nhìn Phó Du Nhiên cảm động đến đờ đẫn. Hắn cười nói: "Sao ta có thể để một mình nàng trở về đối mặt với khó khăn được?"
Phó Du Nhiên vui sướng ôm lấy hắn, một lát sau lại cảm thấy không ổn hỏi, "Phụ hoàng có biết không?"
Tề Diệc Bắc nhún nhún vai."Nếu ông ấy biết thì ta còn có thể xuất hiện ở đây sao?"
"Vậy nghĩa phụ thì sao? Là ông ấy để Mặc tiểu tử đi theo ta. Chẳng lẽ..."
Tề Diệc Bắc nghĩ nghĩ, "Cái này ta cũng không rõ ràng, mà cho dù không có Vĩ Thiên thì ta cũng sẽ dùng cách khác để theo nàng rời khỏi Kinh thành."
Phó Du Nhiên gật gật đầu, đáy lòng vô cùng ngọt ngào nhưng trong miệng lại oán giận nói: "Chuyện lớn như vậy cũng không chịu thương lượng với ta, lần này chàng rời đi khiến Tề Thụy Nam chiếm được tiện nghi rồi."
Tề Diệc Bắc cười cười, "Có lẽ như vậy mới là tốt nhất."
Phó Du Nhiên cúi đầu xuống, "Chàng không sợ phụ hoàng trách chàng sao?"
"Ta lại không sợ phụ hoàng trách ta, ta chỉ sợ mẫu hậu không buông tha thôi."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tề Diệc Bắc véo véo chóp mũi Phó Du Nhiên, "Hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này hình như hơi chậm rồi đó, đã có phụ hoàng chiếu cố mẫu hậu rồi, tương lai chờ nàng bình định xong nội loạn nước Sở, ta lại về nước thăm viếng..." Nói đến đây thì hắn cười khanh khách, "Đến lúc đó nàng đã trở thành Nữ hoàng, nhưng không cho có tam cung lục viện, chỉ được chuyên sủng một mình ta thôi."
Phó Du Nhiên đỏ mặt lên, ngẫm lại cũng cười vui vẻ, nàng dựa vào trong lòng hắn, "Ta không chỉ một lần nghĩ tới chàng sẽ thình lình xuất hiện ở trước mặt ta, nhưng mà chàng đã thật sự làm như vậy rồi."
Tề Diệc Bắc cười cười, lại nghĩ tới cái gì liền lấy ra một đồ vật từ trên người, giao cho Phó Du Nhiên, nàng nhận lấy rồi hỏi:"Đây là cái gì?"
Đó là một cái chuông đồng nho nhỏ, Phó Du Nhiên sửng sốt, cầm ở trong tay cẩn thận lật xem, trên mặt tràn đầy nghi ngờ, lúc nàng trông thấy một chữ "Lâm" nho nhỏ khắc trên chiếc chuông thì vội la lên: "Cái này lấy ở đâu ra?"
Tề Diệc Bắc khó hiểu nhìn nàng, "Buổi sáng hôm nay Tề Thụy Nam phái người đến giao cho ta."
Phó Du Nhiên hoàn toàn ngây dại, không dám tin nhìn Tề Diệc Bắc, "Chàng biết không, đây là đồ vật của Lâm đại trại chủ."
Tề Diệc Bắc cũng sửng sốt, lấy chuông đồng qua nhìn nhìn, "Nàng xác định chứ?"
Phó Du Nhiên gật gật đầu, thanh âm có chút run rẩy, giống như rất muốn được người khác tán thành, "Hắn nói... Lâm đại trại chủ không có chết sao?"
Tề Diệc Bắc vẫn chưa xác định được chuyện này, có điều khi thấy bộ dáng Phó Du Nhiên như vậy vẫn cười gật gật đầu, "Nhất định là vậy."
Phó Du Nhiên liên tục gật đầu, "Nhất định vậy rồi." Nàng vừa khóc vừa cười nói: "Khó trách, khó trách hắn nói ta không biết gì thì đừng có nói, khó trách hắn sẽ trách ta nói với Lâm Hi Nguyệt mấy lời đó, thì ra là như vậy, nhưng ... Vì sao hắn không nói chuyện này cho Lâm Hi Nguyệt nghe? Nếu hắn nói, Hi Nguyệt cũng sẽ không bỏ đi."
"Có lẽ..." Tề Diệc Bắc trầm ngâm một chút, "Hắn muốn đợi cho chúng ta rời đi, đại cục đã định mới nói cho Hi Nguyệt biết, lén lút thay đổi thân phận của Hi Nguyệt là tội khi quân, mà hắn sẽ không ở thời điểm nhạy cảm này mà để lộ nhược điểm."
"Nhưng mà Hi Nguyệt đi rồi, nàng ấy không biết chuyện này..."
"Yên tâm đi." Tề Diệc Bắc ôm lấy nàng, "Tề Thụy Nam không phải là một người dễ dàng buông tay đâu, hắn nhất định sẽ tìm Hi Nguyệt về."
"Thật sao?"
Tề Diệc Bắc véo véo khuôn mặt nàng, "Yên tâm."
Phó Du Nhiên gật gật đầu, "Cho dù hắn không đi tìm thì chờ chuyện của chúng ta xong xuôi, chúng ta cũng phải đi tìm nàng ấy."
Tề Diệc Bắc nhẹ ôm lấy nàng, "Tin tưởng sẽ không lâu lắm đâu."
"Chàng sẽ luôn luôn ở bên ta phải không?"
Tề Diệc Bắc nở nụ cười, nhéo nhéo tay Phó Du Nhiên, "Bất kỳ lúc nào."