Trái tim của Phó Du Nhiên từ sáng sớm đã bắt đầu đập "thùng thùng" dồn dập, dù là đứng, nằm hay ngồi cũng đều khó chịu, trong lòng nàng vô cùng hoang mang, Tề Diệc Bắc hạ triều chạy về lại mang thêm một tin tức.
Hôm nay sau khi sứ thần dâng lên Quốc thư, Chiêu Thái đế liền bày yến tiệc tại cung Tử Thần để tiếp đãi sứ thần, lúc đó sứ thần đã đưa ra một yêu cầu đó là xin những người không phải trong Hoàng thất đều lui ra dùm, điều này khiến các đại thần trong triều hỗn loạn mơ hồ. Chỉ có điều Chiêu Thái đế không hề kinh ngạc về yêu cầu này, hớn hở đồng ý.
Lần này Phó Du Nhiên càng không ngồi yên được nữa, nhìn phản ứng của Chiêu Thái đế giống như là đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là lão Mặc đã nói chuyện về Tử Tinh cho Chiêu Thái đế biết để ông có phòng bị trước? Suy nghĩ kỹ lại thì thấy như vậy cũng không phải là không có khả năng, nếu như Chiêu Thái đế đã biết trước thì có thể ngăn cản Tề Thụy Nam hay không đây? Hay là ông sẽ thuận nước đẩy thuyền, để cho con trai của mình làm vua nước Sở?
Nhìn Phó Du Nhiên càng không ngừng đi qua đi lại trong phòng, Tề Diệc Bắc chỉ ngồi bắt chân vào bên giường nhìn nàng, nhìn chăm chú đến mức trong nội tâm Phó Du Nhiên nao nao, nàng dừng lại nhìn thẳng vào mắt hắn, lớn tiếng nói: "Chàng nhìn gì vậy?"
Tề Diệc Bắc trầm ngâm một chút, mới nói: "Nàng. . . . . . Không có việc gì muốn nói với ta sao?"
Phó Du Nhiên đình trệ trong chốc lát, nghe giọng điệu này hình như hắn cũng biết gì đó, được lắm, cứ lấn cấn cả ngày lại hóa ra chỉ có mình nàng ngây ngốc cho rằng chuyện này rất thần bí, thật ra thì đã sớm trở thành bí mật mà ai cũng biết.
Nhưng nàng cũng thật sự là nhịn không nổi nữa, nếu không nói ra ngoài chắc nàng nghẹn chết mất thôi.
Nàng liền kể lại toàn bộ câu chuyện cho Tề Diệc Bắc nghe, bao gồm cả chuyện Lâm Hi Nguyệt vì trả thù sẽ ở trước mặt sư thần nước Sở nói ra toàn bộ sự thật, nói xong nàng mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Lần này đến phiên Tề Diệc Bắc kinh ngạc, sự tình đại khái hắn cũng có biết chút ít, mới đầu Mặc Yến Thần bí mật góp lời với Chiêu Thái đế là nên tăng cường binh lực tại biên giới Sở-Tấn, dĩ nhiên, đây là điều bảo mật nên ai cũng không biết. Sau đó Mặc Yến Thần nói lại chuyện này cho Tề Diệc Bắc biết khiến hắn hoàn toàn mơ hồ, hiện tại nước Sở đang nội loạn, chính bản thân quốc gia họ còn lo chưa xong thì làm sao có thời gian xâm phạm biên giới nước khác? Thế thì tại sao phải tăng cường binh lực?
Mặc Yến Thần cũng không nhiều lời, chỉ kể cho hắn một câu chuyện xưa lên quan đến khối Tử Tinh.
Vì vậy Tề Diệc Bắc liền hiểu.
Hiểu ra Phó Du Nhiên tại sao lại đưa Tử Tinh cho Lâm Hi Nguyệt, hiểu Tề Thụy Nam vì sao cầu hôn Lâm Hi Nguyệt, hiểu nguyên nhân Lâm Đình trại bị tiêu diệt, càng hiểu ra vì sao phải tăng cường binh lực ở biên giới Sở-Tấn.
Lấy năng lực của Tề Thụy Nam, việc bình định nội loạn nước Sở chỉ là vấn đề thời gian, đây là đang đề phòng sau khi Tề Thụy Nam nắm trong tay quyền to sẽ bắt đầu phản công Đại Tấn. Nói cách khác, Chiêu Thái đế ngầm cho phép Tề Thụy Nam vào làm chủ nước Sở, có thể để cho nước Sở sửa lại thành họ "Tề" thì đương nhiên đối với Đại Tấn là có chỗ tốt, nhưng cũng không thể không phòng -- cho dù là con trai ruột. Đây chính là chính trị.
Phó Du Nhiên không hiểu.
"Phụ hoàng biết chuyện này sao?" Chuyện mà nàng quan tâm nhất chính là sau khi Lâm Hi Nguyệt vạch trần mọi sự thật, Chiêu Thái đế vàTề Thụy Nam sẽ đối với nàng ấy như thế nào.
Tề Diệc Bắc khẽ gật đầu, Phó Du Nhiên vội kêu lên: "Vậy phải làm sao giờ? Chàng mau xuất cung đi tìm Hi Nguyệt, nói rõ với nàng ấy chuyện này."
"Không còn kịp rồi." Tề Diệc Bắc nói: "Trước buổi trưa mọi người sẽ phải tề tựu tại điện Tử Thần, trước hết nàng đi thay quần áo, chờ đến điện Tử Thần lại tiếp tục thương lượng chuyện kế tiếp."
Phó Du Nhiên nhất thời gấp gáp không nghĩ ra được chủ ý nào, chỉ gật đầu liên tục nói: "Vậy chúng ta nhanh đi."
Thấy Phó Du Nhiên quýnh quáng chạy tới chạy lui tìm kiếm y phục, Tề Diệc Bắc tiến lên kéo nàng, "Nàng cứ chạy qua chạy lại thế này khiến ta hoa cả mắt, những thứ này để Tiểu An Tử bọn họ làm là được, nàng quên là chúng ta còn có một việc sao?"
Phó Du Nhiên gãi gãi đầu, "Chuyện gì?"
"Chuyện đưa người xuất cung." Tề Diệc Bắc liếc mắt, "Ta đã kêu Vinh Thăng đến cung Tử Hòe rồi, chờ mẫu hậu xuất phát đến cung Tử Thần thì hắn liền đón Nguyệt Hoa ra, phía bên nàng đã chuẩn bị xong chưa? Cái tên biểu đệ kia sao rồi?"
Phó Du Nhiên vỗ ót một cái, quát to một tiếng, "Hỏng rồi, Tiểu An Tử!"
Tiểu An Tử vội vàng ứng tiếng, Phó Du Nhiên vội la lên: "Cái tên Tiểu Phúc Tử đang bị nhốt trong phòng ngươi sao rồi?"
"Hắn tốt vô cùng, ăn được ngủ được, tinh thần rất tốt. Có điều. . . . . ."
"Có điều cái gì?"
Tiểu An Tử liếc mắt nhìn Tề Diệc Bắc, rồi đến bên tai Phó Du Nhiên nhỏ giọng nói: "Chính là tuy cứ ầm ỹ chỗ phía dưới bị thương nhưng lại không cho đại phu xem, nô tài muốn nhìn hắn, hắn cũng không cho nhìn!"
Nhìn bộ dạng tức giận của Tiểu An Tử, Phó Du Nhiên đánh vào đầu hắn một cái, "Ngươi xem có ích gì? Ngươi là đại phu sao?"
Tiểu An Tử mếu máo đang muốn lên tiếng, Phó Du Nhiên khoát tay chặn lại, "Được rồi, ngươi mau dẫn hắn tới đây."
Tiểu An Tử sờ sờ chỗ bị đánh, lại không dám nhiều lời liền xoay người đi ra ngoài, mấy cung nữ cũng vội vàng thay y phục, chải đầu cho Phó Du Nhiên.
Lúc quần áo đầu tóc chỉnh tề xong mới thấy Tiểu An Tử đưa một người đi vào, thân thể cao gầy, gương mặt nâu đậm, chính là tên biểu đệ giả danh Tiểu Phúc Tử.
Tiểu Phúc Tử vừa vào nhà, ánh mắt của Tề Diệc Bắc liền dính lên trên người hắn, thật là càng xem càng tức! Tìm người cũng phải tìm người trắng trẻo một chút chứ, lại đi tìm một tên mặt đen, tương lai đứa bé sinh ra giống như một người phổ thông, nhìn một cái liền biết không phải là con cháu Hoàng thất.
Phó Du Nhiên đuổi mọi người ở trong phòng ra ngoài, Tiểu Phúc Tử nhìn nàng, lại nhìn qua Tề Diệc Bắc, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, Phó Du Nhiên chỉ vào Tề Diệc Bắc giới thiệu: "Thái tử điện hạ."
Tiểu Phúc Tử "Phịch" một tiếng quỳ xuống đất, "Thái... Thái tử điện hạ tha mạng."
Tề Diệc Bắc ngượng ngập "Ừ" một tiếng, trượng phu gặp gian phu, có thể tưởng tượng đến trình độ buồn bực khó chịu cỡ nào.
Phó Du Nhiên cười chúm chím nhìn Tề Diệc Bắc, Tề Diệc Bắc vội ho một tiếng rồi quay đầu đi, Phó Du Nhiên nhìn qua Tiểu Phúc Tử nói: "Chuyện mấy ngày trước ta đã nói với ngươi, hôm nay chính là thời cơ, chút nữa ngươi đi theo Tiểu An Tử đi, đến lúc đó đương nhiên có thể gặp được Nguyệt Hoa tỷ tỷ của ngươi, các ngươi có thể đi bao xa thì đi, nói chung là đừng bao giờ trở lại kinh thành."
"Điện hạ thật. . . . . . Chịu thả bọn ta đi sao?" Tiểu Phúc Tử không dám tin ngẩng đầu lên, làm chuyện gian dâm bị chính chủ phát hiện, có thể được toàn thây đã là thiên đại ân đức rồi, khi đó Phó Du Nhiên hỏi hắn có muốn xuất cung hay không thì hắn chỉ nghĩ rằng Phó Du Nhiên đang chơi trò mèo vờn chuột, cho nên mấy ngày nay đều liều mạng ăn, muốn chết cũng phải làm một con quỷ no đủ mới được.
"Nói nhảm." Phó Du Nhiên liếc hắn một cái.
"Nhưng. . . . . ." Tiểu Phúc Tử chần chờ, "Tiểu nhân không dám quên đại ân của hai vị Điện hạ, nhưng biểu tỷ nàng ấy. . . . . . Nàng ấy không muốn xuất cung. . . . . ."
Tề Diệc Bắc quay đầu lại, tức giận nói: "Bây giờ ngươi còn muốn để nàng ta lựa chọn gì nữa, chọn chết hay là chọn xuất cung hả!"
Tiểu Phúc Tử run rẩy, Tề Diệc Bắc hừ lạnh một tiếng, "Ít nói nhảm đi, ngươi có đi hay không? Không đi ta sẽ. . . . . ."
"Đi!" Tiểu Phúc Tử la lớn: "Tiểu nhân lập tức đi ngay, cả đời cũng sẽ không trở lại Kinh thành."
"Được rồi." Phó Du Nhiên gọi Tiểu An Tử vào, dặn dò hắn đưa Tiểu Phúc Tử ra ngoài cung hội hợp cùng với bọn Vinh Thăng, Tiểu An Tử luôn miệng vâng dạ, vừa định lui ra thì Phó Du Nhiên lại gọi hắn lại, chần chừ mới nói, "Ngươi mặc trang phục giống thái giám bên chỗ Phỉ Nhi, qua đó hỏi nàng ta có muốn đi hay không."
Tiểu An Tử hoàn toàn sửng sốt, "Điện hạ, chuyện này. . . . . ." Hắn ngẩng đầu nhìn qua Tề Diệc Bắc, khuôn mặt đầy vẻ kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ).
Tề Diệc Bắc phất tay một cái, "Làm theo lời Thái tử phi đi."
Lúc này Tiểu An Tử mới dẫn Tiểu Phúc Tử đi ra ngoài, Phó Du Nhiên nhìn Tề Diệc Bắc vỗ vỗ tay, "Toàn bộ đều giải quyết xong."
Tề Diệc Bắc cười cười, tiến lên ôm lấy nàng, thâm ý nói: "Lúc này yên tâm chưa?"
"Cái gì yên tâm?" Phó Du Nhiên bĩu môi nói: "Hiện tại mới là thời điểm phải lo lắng đấy."
Tề Diệc Bắc cười nói: "Hiện tại cả Đông cung chỉ còn lại một mình nữ chủ nhân là nàng, vẫn chưa yên tâm sao?"
Trên mặt Phó Du Nhiên không che giấu được sự vui mừng, nhéo cánh tay của hắn thật mạnh, "Chứ chàng còn muốn có mấy người?"
"Đau! Đau!" Tề Diệc Bắc vội vàng cầu xin tha thứ, "Chỉ cần một mình nàng là đủ rồi!"
Phó Du Nhiên cười trộm, rồi lại thu hồi dáng vẻ cười cợt, "Chúng ta đi thôi."
Tề Diệc Bắc biết nàng lo lắng cho Lâm Hi Nguyệt, nắm tay nàng giống như an ủi, "Chút nữa dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì thì nàng cũng phải bình tĩnh."
Phó Du Nhiên hít một hơi thật sâu, hơi khẩn trương gật đầu một cái, nàng tính toán qua cung Tử Thần sớm một chút, nếu như Lâm Hi Nguyệt cùng Tề Thụy Nam cũng đến sớm, có lẽ có cơ hội dặn dò mấy câu.
Nhưng sự tình không như nàng mong muốn.
Đợi một lúc liền thấy Chiêu Thái đế cùng Hoàng hậu đi vào, mà nàng cũng không hề thấy Tề Thụy Nam và Lâm Hi Nguyệt lộ diện.
Cái dáng vẻ đứng ngồi không yên của nàng dẫn đến sự chú ý của Hoàng hậu, không khỏi ân cần hỏi: "Du Nhiên, con có chuyện gì vậy?"
Trong đầu Phó Du Nhiên đang suy nghĩ chuyện khác nên nhất thời không kịp phản ứng, Tề Diệc Bắc ngồi ở bên cạnh nàng vội nói: "Mẫu hậu, Du Nhiên chỉ không được nghỉ ngơi tốt thôi ạ, không có gì đáng ngại."
Hoàng hậu khẽ gật đầu, Tề Diệc Bắc nhân cơ hội hỏi "Sao Nhị ca chưa tới ạ?"
Chiêu Thái đế liếc mắt nhìn Tề Diệc Bắc, ánh mắt theo đến trên người Phó Du Nhiên thì chợt lóe lên, mỉm cười nói: "Hắn đi nghênh đón sứ thần nước Sở."
Tề Diệc Bắc băn khoăn nhìn Phó Du Nhiên, đang lúc ấy thì Tề Thụy Nam từ chỗ cửa điện sải bước đi vào, Lâm Hi Nguyệt một thân phục sức Vương phi theo ở phía sau, hai người đi tới trong điện hạ liền hành lễ, Chiêu Thái đế cười nhạt, "sứ thần nước Sở đến chưa?"
Tề Thụy Nam nói: "Đang ở ngoài điện chờ được truyền ạ."
Chiêu Thái đế khẽ gật đầu, khoát tay cho Tề Thụy Nam và Lâm Hi Nguyệt ngồi vào vị trí, cao giọng nói: "Truyền."
Bên kia tự có tầng tầng thái giám truyền lại ý chỉ của ông, ánh mắt của Phó Du Nhiên một mực dán lên trên người Lâm Hi Nguyệt, Lâm Hi Nguyệt hơi nghiêng đầu cười nhẹ với nàng, Phó Du Nhiên gấp gáp vô cùng nhưng không làm gì khác được.
Sứ thần nước Sở rất nhanh được tuyên vào, đi đầu là hai nam tử trung niên mặc quan phục nước Sở. Phía sau bọn họ còn có cung nhân đang đẩy xe lăn, ngồi trên xe lăn là một lão đầu râu bạc, hai mắt nhắm lại giống như là đang ngủ.
Sau khi hành lễ xong, Chiêu Thái đế mời ba người ngồi vào vị trí, trong ba người này có một người là con trai của Sở tướng Lệ Trạch, tên là Lệ Hải, chính là người phát ngôn lần này. Nhưng mà hắn cũng không vội vã nói chuyện mượn binh, mà là nhìn Chiêu Thái đế cười cười, "Tấn Hoàng bệ hạ, gia phụ ở nước Sở có nghe được một tin đồn, không biết là thật hay giả."
Nói "Gia phụ" cũng chính là lấy danh nghĩa riêng đặt câu hỏi, Chiêu Thái đế nhìn lướt qua hoàng tộc, hoàng thân quốc thích trong điện cùng triều thần trong điện rồi cười cười, "Tin đồn trong thiên hạ có rất nhiều, không biết chuyện Sở tướng nghe được là chuyện gì?"
Lệ Hải đứng dậy, hơi khom người, "Gia phụ nghe nói Hoài vương điện hạ của quý quốc trong lúc vô tình lấy được một bảo vật, mà bảo vật kia có khả năng liên quan đến nước Sở chúng ta."
"Hả?" Chiêu Thái đế thản nhiên nhìn qua Tề Thụy Nam, "Thụy nhi, còn có chuyện này sao?"
Tề Thụy Nam vội đứng dậy, ánh mắt đầu tiên là lướt qua người Phó Du Nhiên, sau đó cười cười rồi mới đáp: "Khởi bẩm phụ hoàng, vật này cũng không phải là của nhi thần, mà là vật của Vương phi nhi thần."
Nghe tới đây thì Phó Du Nhiên đã nắm chặt tay thành quyền, Tề Diệc Bắc kéo cổ tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Bình tĩnh."
Phó Du Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hi Nguyệt, nét mặt Lâm Hi Nguyệt vẫn bình thản ngồi đó nhưng khóe mắt lại ánh lên một chút lệ quang.