- Ta sẽ đổ đầy Bom trên Mộc Lâm Sơn, đến lúc đó, chỉ cần một cái nút, có thể đem trọn cái Mộc Lâm Sơn san thành bình địa. Đoạn Phàm cùng Đoạn Thiên, há có mạng sống đi ra?
- Nguyên lai là như vậy.
Lịch Dược nhịn không được hít sâu một hơi, đối với Lịch Hoa Xuân ngoan độc, hắn xem như thấy được, thật sự là quá độc.
- Bất quá, muốn cài Bom ở Mộc Lâm Sơn, cũng không có dễ dàng như vậy?
Lịch Dược hít sâu một hơi, nói ra:
Hơn nữa, loại vật như Bom này, cũng không phải dễ dàng lấy tới như vậy. Cho dù có thể lấy tới, cũng sẽ không biết quá nhiều.
- Chẳng lẽ. . .
Lịch Dược chấn động toàn thân, ra vẻ vô cùng giật mình nói:
- Chẳng lẽ, người kia ở Thanh Bang, có thể lấy đến?
- Đúng vậy, bất quá không phải cài Bom. Muốn cài bom ở Mộc Lâm Sơn, thật sự không dễ dàng.
Lịch Hoa Xuân sát cơ bắn ra bốn phía, vô cùng âm độc nói:
- Những chuyện này đều không cần lo lắng, ta có biện pháp mang đại lượng Bom lên đi.
- Chị Hoa Xuân có lòng tin như vậy, tiểu đệ sẽ không hỏi nhiều.
Lịch Dược nhíu mày, nói ra:
- Cho dù giết Đoạn Thiên cùng Đoạn Phàm, nhưng Trần Thanh Đế còn sống. Trần Thanh Đế bất tử, chắc có lẽ chị Hoa Xuân không cam tâm a?
- Trần Thanh Đế là sư phụ của Đoạn Phàm, nếu như. . .
Trong con ngươi Lịch Dược, lập loè một đạo tinh mang, nói ra:
- Nếu như có thể để cho Trần Thanh Đế cũng đi bái tế, chẳng phải là. . .
- Chuyện này, ta làm không được. Bất quá, ngươi từ Lịch gia mang đến những cao thủ này, có thể làm được.
Lịch Hoa Xuân vô cùng âm trầm nói:
- Trần Thanh Đế, đối với các huynh đệ của hắn rất xem trọng, nếu như huynh đệ của hắn ở Mộc Lâm Sơn, kết quả sẽ như thế nào?
Bắt cóc!
Rất hiển nhiên, Lịch Hoa Xuân là để cho Lịch Dược phái người, bắt cóc huynh đệ của Trần Thanh Đế, hơn nữa để cho Trần đại thiếu biết rõ, các huynh đệ của hắn ở Mộc Lâm Sơn.
Do đó dẫn Trần Thanh Đế tới.
- Cái này giao cho em làm, em sẽ hết sức hoàn thành. Bất quá. . .
Lịch Dược nghĩ nghĩ, nói ra:
- Trần Thanh Đế là sư phụ của Đoạn Phàm, chị Hoa Xuân, chị nói, Trần Thanh Đế có thể đi bái tế mẹ của Đoạn Phàm hay không? Cái này cũng không phải là không được đấy.
Loại chuyện bắt cóc này, đã làm một lần, Lịch Dược không muốn lại đi làm lần thứ hai, thật sự là quá nguy hiểm.
Chỉ là vì một Nhà máy Sắt Thép Chu thị, chết nhiều cao thủ Lịch gia như vậy. Cao thủ Lịch Dược mang đến, thật đúng là gánh không được mấy lần bắt cóc.
- Cái này cũng có khả năng, đến lúc đó xem tình huống. Hôm nay ngươi động thủ với mấy người Chu Trướng, đã để cho Trần Thanh Đế đề phòng.
Lịch Hoa Xuân đương nhiên biết rõ, Lịch Dược không muốn lại làm chuyện loại này:
- Nếu như Đoạn Phàm mời Trần Thanh Đế đi bái tế mẹ của hắn, đó là tốt nhất, nếu như không có. . .
- Tóm lại, đây là một cơ hội tuyệt hảo. Ta có thể báo thù, ngươi cũng có thể diệt trừ chướng ngại Trần Thanh Đế này, hơn nữa, không có người hoài nghi đến trên đầu của chúng ta.
Lịch Hoa Xuân âm độc nói:
- Đây hết thảy, tất cả đều là người Thanh Bang làm. Đến lúc đó, cho dù Trần gia muốn trả thù, cũng chỉ sẽ trả thù Thanh Bang.
Tuy báo thù trọng yếu, Lịch Hoa Xuân cũng không sợ chết, nhưng mà, nàng không muốn liên lụy Lịch gia.
Vốn Lịch gia sinh tử, Lịch Hoa Xuân không để ý, nhưng mà, nàng đi Lịch gia cầu cứu, lại nhận được cứu viện. Mà cha của nàng, cũng không phải thật không muốn nhận đứa con gái như nàng.
Với tư cách con gái, lại là bởi vì mình làm sai chuyện, bị đuổi ra khỏi nhà, ai không khát vọng có một ngày có thể trở về?
Lịch Hoa Xuân cũng không ngoại lệ.
Cho nên, Lịch Hoa Xuân không muốn liên lụy Lịch gia.
Vô luận như thế nào, Lịch gia cũng là nhà của Lịch Hoa Xuân nàng, là con gái Lịch gia gia chủ, còn có ca ca từ đầu đến cuối đều một mực thương yêu nàng.
- Ân, vì dùng phòng ngừa vạn nhất, em sẽ phái người làm tốt chuẩn bị bắt cóc mấy người Chu Trướng.
Lịch Dược trầm tư một chút, nói ra:
- Hi vọng sẽ không dùng chiêu này.
. . .
Trần Thanh Đế vì mấy người Chu Trướng trị liệu một phen, mắt mũi sưng bầm cũng đều đánh tan rồi. Một đám đều chạy tới khách sạn, bắt đầu uống rượu.
Gần một tháng không gặp mặt, đương nhiên phải uống rồi.
Võ Thuật cũng rất lâu không uống rượu, miệng cũng thèm rồi.
- Trần Thanh Đế, muốn gọi Đoạn Phàm tới hay không? Mấy ngày nay không có gặp được.
Chu Trướng đề nghị nói:
- Bữa nay ta mời, còn phải cảm tạ Đoạn Phàm đây này.
Đoạn Phàm là Thiếu môn chủ Đoạn Thiên Môn, Nhà máy Sắt Thép Chu thị một mực đều được Đoạn Thiên Môn chiếu cố. Cảm tạ là phải cảm tạ.
Về phần Trần Thanh Đế, đó là không có cách nào cảm tạ, cần cảm tạ thật sự là nhiều lắm.
- Ân, ta cũng đã lâu không có nhìn thấy tiểu tử Đoạn Phàm kia rồi, không biết tiểu tử kia thế nào.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, móc điện thoại ra, bấm điện thoại của Đoạn Phàm.
Gần một tháng trôi qua, Đoạn Thiên Môn đã sớm ổn định lại.
Hơn nữa, ở Trần Thanh Đế xem ra, một tháng này, có lẽ Đoạn Phàm đã thông qua cố gắng của mình, hoàn thành tẩy mao phạt tủy rồi, là thời điểm truyền thụ công pháp tu luyện cho Đoạn Phàm.
Rất nhanh điện thoại chuyển được, bất quá, thanh âm của Đoạn Phàm trở nên rất thâm trầm, cũng không có hưng phấn như dĩ vãng nhận được điện thoại của Trần Thanh Đế.
Chẳng lẽ trong thời gian gần một tháng này, lại để cho Đoạn Phàm trở nên thành thục?