Tiểu Hắc nhảy tới trong ngực Trần Thanh Đế, lắc đầu, trong con ngươi tràn đầy khinh thường, trong tiếng kêu cũng tràn đầy khinh bỉ.
Một con La Đức Tây Á Bối Tích, cũng đáng để Hắc gia ta động thủ?
Một kích?
Ngay cả một kích cũng không có kháng trụ a.
Không có tí sức lực nào!
Quá không có tí sức lực nào rồi.
- Lữ Bất Phàm, cám ơn 4 tỷ của ngươi.
Trần Thanh Đế vuốt ve Tiểu Hắc trong ngực, quơ quơ hợp đồng, trên mặt treo dáng tươi cười mê người:
- Người biết, là ngươi quăng tiền đặt cược đấu cẩu cực lớn. Người không biết, còn tưởng rằng ngươi là đang dối gạt tất cả mọi người đang ngồi ở đây.
Nói xong, ánh mắt của Trần đại thiếu, đã rơi vào trên người Viên mập mạp:
- Viên mập mạp, Lữ Bất Phàm đặt cược 1000 vạn, nay đã thắng, ngươi nên trả hắn 1500 vạn.
- Oa ha ha, 1500 vạn a, món tiền nhỏ mà thôi.
Viên mập mạp vô cùng chấn động, toàn thân thịt mỡ rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy:
- Lý Nhược Phong, lấy 1500 vạn cho Lữ Bất Phàm, Lữ đại thiếu gia.
- A, nha...
Lý Nhược Phong hiện tại mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, liên tục run rẩy, lấy một tấm chi phiếu 1000 vạn cùng một tấm 500 vạn, giao cho Lữ Bất Phàm.
Lúc này, sắc mặt Lữ Bất Phàm dị thường khó coi.
- Chúng ta đi thôi.
Trần Thanh Đế cầm hợp đồng ném cho Viên mập mạp, ôm Tiểu Hắc đi ra ngoài. Viên mập mạp cùng Lý Nhược Phong theo sát phía sau.
Lấy tiền đặt cược?
Hiện tại còn không nóng nảy.
- Lữ thiếu gia, ngươi đây là ý gì?
Quả nhiên, sau khi Trần đại thiếu vừa rời đi, đã có người đứng dậy:
- Ngươi cái này là đang gạt chúng ta, một con chó đất, có thể là đối thủ của La Đức Tây Á Bối Tích sao?
- Phải cho chúng ta một lời giải thích, nếu không, coi như là Lữ gia, cũng không phải đối thủ của nhiều gia tộc chúng ta.
- Lữ gia là rất cường đại không sai, chúng ta không có mấy nhà là đối thủ của Lữ gia các ngươi. Nhưng mà Lữ gia các ngươi, còn dám đồng thời đắc tội tất cả gia tộc chúng ta sao?
- Chúng ta là thiếu gia ăn chơi, so ra kém Lữ gia thiên tài ngươi. Bất quá, Lữ gia các ngươi, cũng không thể coi chúng ta như kẻ đần đùa nghịch.
- Một con chó đất, một kích đánh chết La Đức Tây Á Bối Tích, Lữ Bất Phàm, ngươi muốn gạt người, trình độ cao thêm một chút được hay không? Còn Lữ gia thiên tài, ta nhổ vào.
- Trần Thanh Đế, ngươi rất tốt, rất tốt. Một chiêu này, đi vô cùng diệu.
Trong con ngươi của Lữ Bất Phàm, lập loè một đạo hàn mang, trong lòng thầm nghĩ:
- Lần này thua, không chỉ thua đấu cẩu, phương diện khác cũng thua, thua rất triệt để.
Ngắn ngủi phẫn nộ, Lữ Bất Phàm rất nhanh bình tĩnh lại, hắn chỉ là tổng kết tại sao thua. Đối với những người khác kêu gào, trực tiếp bị hắn bỏ qua.
Người sáng suốt xem xét đã biết rõ, là Trần Thanh Đế cố ý như thế, nên không thèm để ý.
Gạt người?
Hiển nhiên Lữ Bất Phàm không có gạt người.
Chỉ là, đang ngồi đều thua tiền nóng mắt, tạm thời không có bình tĩnh suy nghĩ mà thôi.
Ở Lữ Bất Phàm xem ra, căn bản không có tất yếu giải thích, bọn hắn rất nhanh sẽ hiểu được.
Hiện tại Lữ Bất Phàm quan tâm chính là, hắn thua.
Triệt để thua.
Cho tới bây giờ đều là Lữ Bất Phàm hắn chụp mũ người khác, mà lần này, Lữ Bất Phàm hắn lại bị Trần Thanh Đế lừa một bả. Coi như là lần nữa cho Lữ Bất Phàm một cơ hội, kết quả vẫn là như thế.
Vẫn là thua.
Điểm này rất đáng sợ.
- Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu, ngươi đã vượt qua tưởng tượng của ta.
Hai mắt của Lữ Bất Phàm híp lại thành một đầu thẳng tắp, trên mặt thủy chung bảo trì dáng tươi cười nho nhã.
Bất quá, lúc này dáng tươi cười của Lữ Bất Phàm, nhìn về phía trên rất là âm trầm khủng bố.
- Ta thua triệt để, điểm này là không thể nghi ngờ. Mà ta thua, là vì quá mức tự tin, cho rằng hết thảy đã ở trong lòng bàn tay.
Lữ Bất Phàm trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Ai cũng thật không ngờ, một con chó đất vậy mà sẽ lợi hại như thế.
- Bởi vì cá nhân ta cho rằng, Trần Thanh Đế phải thua không thể nghi ngờ, cho nên, mới lấy 1000 vạn nhục nhã Trần Thanh Đế. Nhưng mà...
Lữ Bất Phàm hít sâu một hơi:
- Đến cuối cùng, bị nhục nhã lại chính là mình rồi. Còn bị Trần Thanh Đế lợi dụng tiền đặt cược 1000 vạn này, châm ngòi cho những người khác.
- Lại tới một lần?
Trong đầu Lữ Bất Phàm không ngừng suy diễn hết thảy, cuối cùng đã nhận được một kết luận:
- Coi như là lại tới một lần, 1000 vạn kia, ta vẫn sẽ để lên.
- Vì cái gì?
Lữ Bất Phàm khẽ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Coi như là biết rõ sẽ thắng, dùng tính cách của ta, cũng sẽ không bốc lên một tia phong hiểm. Vì cái gì ta muốn nhục nhã Trần Thanh Đế như thế? Nếu như không phải muốn nhục nhã hắn, hắn châm ngòi như thế nào?
- Mã Tình Tình? Đúng, là Mã Tình Tình.
Sắc mặt Lữ Bất Phàm, lập tức trở nên có chút trắng bệch:
- Bởi vì Mã Tình Tình, cho nên ta rất cừu hận Trần Thanh Đế, không cách nào khống chế chính mình, thời thời khắc khắc muốn trả thù Trần Thanh Đế, nhục nhã hắn.