Tiền, thua, bất quá đã được thừa nhận, đã được tán thành, Lý Nhược Phong còn là phi thường vui vẻ.
- Không hiểu?
Viên mập mạp nhíu mày, mở miệng nói:
- Khảo nghiệm ngươi đã thông qua được, ta cho ngươi thêm một lần, một cơ hội lựa chọn nữa.
- Không cần.
Lý Nhược Phong lắc đầu:
- Đã trải qua khảo nghiệm, cái kia nói rõ các ngươi thừa nhận ta. Tuy Lý Nhược Phong ta không thông minh gì mấy, nhưng cũng không phải ngu xuẩn. Muội phu của mình không ủng hộ, chạy tới ủng hộ Lữ Bất Phàm? Thắng tiền, thực sự ném mất thể diện.
- Lý Nhược Phong ta, kỳ thật cũng là một người rất để ý mặt mũi.
Nói đến đây, Lý Nhược Phong lắc đầu thở dài không thôi.
Những ngày này, Lý Nhược Phong làm sự tình, thật sự là quá vô sỉ, không ngừng dắt đại kỳ của Trần đại thiếu. Nhưng mà, hắn không phải là không muốn được coi trọng của người khác?
Hết thảy cũng là vì mặt mũi.
Trong sân đấu cẩu, chính giữa có một vòng tròn, mà sân khấu thì bị lưới sắt vây lại. Bốn phía sân khấu, là chỗ ngồi vây quanh sân khấu.
Chỗ ngồi rất hiển nhiên là thính phòng, mà bị lưới sắt vây quanh chính là sân bãi đấu cẩu.
Toàn bộ tràng đấu cẩu dưới mặt đất, đều tràn đầy mùi vị máu tanh đầm đặc, bên trong sân khấu, còn có không ít vết máu mới.
Không chỉ có như thế, lúc này còn có một hồi đấu cẩu, đang kịch liệt tiến hành.
Trần đại thiếu đi tới, nhịn không được nhíu mày, hắn thật sự là không nghĩ ra, Trần đại thiếu kia, cùng với nhiều người hiện tại như vậy, như thế nào sẽ thích cái đồ chơi này.
Chướng khí mù mịt, mùi vị máu tanh gay mũi, phi thường tàn nhẫn.
Đấu cẩu!
Rất kịch liệt hung tàn, hai chó cắn xé, công kích lẫn nhau, tràng diện rất huyết tinh. Nhưng mà mọi người nhìn xem, lại hưng phấn không thôi.
Là hai con chó cắn nhau tàn nhẫn, hay là người đấu cẩu tàn nhẫn?
Rất nhanh, trận đấu cẩu này đã xong, một chết một thương, đã xong trận chiến đấu này.
Toàn bộ quá trình, Tiểu Hắc ở trong ngực Trần đại thiếu, cũng không có liếc nhìn hai con chó kia, thật sự là... quá không có bất kỳ tính khiêu chiến rồi.
- Trần đại thiếu, ngươi đã đến rồi.
Đúng lúc này, Lữ Bất Phàm đi tới gần Trần Thanh Đế, trên mặt hắn hiện lên một tia chán ghét. . .
Rất hiển nhiên, Lữ Bất Phàm rất không thích hoàn cảnh tràng đấu cẩu.
Đấu cẩu chấm dứt, Lữ Bất Phàm xuất hiện, ánh mắt mọi người, tất cả đều rơi vào trên người Trần Thanh Đế. Phải biết rằng, trận tiếp theo, là Lữ Bất Phàm cùng Trần Thanh Đế đánh nhau đấy.
Tiền đặt cược còn lớn dọa người.
- Chừng nào thì bắt đầu? Ta không có thời gian lãng phí.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Còn có hợp đồng chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong.
Lữ Bất Phàm vẫy vẫy tay, một nữ nhân xinh đẹp mang kính mắt đi tới. Trong tay của nàng, cầm một phần hợp đồng.
- Trần đại thiếu, ngươi nhìn xem hợp đồng này, có vấn đề gì không?
Nữ nhân này khoảng 25~26 tuổi, thanh âm rất là ôn nhu, đưa hợp đồng về phía Trần Thanh Đế.
Hợp đồng?
Trần đại thiếu ngươi có thể xem hiểu sao?
- Muội phu, ta tới giúp ngươi nhìn xem.
Lý Nhược Phong ở một bên chủ động xin đi giết giặc, nhận lấy hợp đồng, cẩn thận nhìn lại.
Bất kể nói thế nào, Lý Nhược Phong xuất thân từ thương nhân thế gia, đối với loại vật hợp đồng này, Lý Nhược Phong cũng không xa lạ gì, trái lại còn phi thường quen thuộc.
Hơn nữa, Lý Nhược Phong cũng không phải cái gì cũng sai, việc buôn bán cũng là có chút thiên phú.
- Muội phu, cái hợp đồng này không có vấn đề gì.
Sau một lát, Lý Nhược Phong giao hợp đồng cho Trần Thanh Đế, nói ra.
- Trần đại thiếu, nếu không có vấn đề gì, ngươi ký tên đi.
Trên mặt Lữ Bất Phàm, thủy chung bảo trì dáng tươi cười nho nhã.
Xoát xoát!
Trần Thanh Đế nhìn cũng không nhìn, liền ký tên của mình xuống, mà Lữ Bất Phàm cầm lại hợp đồng, cũng ký tên.
Hai phần hợp đồng, Trần Thanh Đế cùng Lữ Bất Phàm, mỗi người một phần.
Đối với hợp đồng, ở Trần đại thiếu xem ra, căn bản là không cần xem, Lữ Bất Phàm dưới loại tình huống này, còn không dám động tay chân.
Hậu quả kia, là rất nghiêm trọng.
Lữ Bất Phàm không phải ngu xuẩn, nhất định có thể nghĩ tới điểm này.
- Trần đại thiếu, còn 10 phút nữa là mười hai giờ, chó của ngươi đâu?
Lữ Bất Phàm giao hợp đồng cho nữ nhân bên cạnh, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Hắc:
- Không phải là đầu chó đất này chứ?
- Ánh mắt của ngươi không tệ, đích thật là Tiểu Hắc lên sân khấu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ Tiểu Hắc không thể tham gia đấu cẩu?
- Đương nhiên không phải.
Lữ Bất Phàm lắc đầu, vốn chỉ có tám phần chắc thắng, giờ phút này, tin tưởng của Lữ Bất Phàm đã đạt đến cường đại chưa từng có.