- Có cơ hội tốt, vậy mà không muốn, choáng nha, thật sự là làm cho người ta hâm mộ ghen ghét.
- Đúng đấy, nếu vấn đề này truyền đi, Trần Thanh Đế ngươi sẽ bị toàn bộ Trung y giới phun nước bọt cho chết đuối.
Trịnh Lục cũng vẻ mặt hổn hển nói.
- Trần Thanh Đế, chúng ta lại gặp mặt.
Đúng lúc này, một thanh âm nho nhã vang lên, rõ ràng là thiên tài Lữ gia Lữ Bất Phàm.
Hạo Quý cùng Mã Tình Tình song song đi tới, mà Lữ Bất Phàm thì theo sát phía sau. Rất hiển nhiên, Lữ Bất Phàm cũng ở trong lớp, nhưng lại cùng đi theo ra.
- Đúng vậy a, lại gặp mặt.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ta phát hiện, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ngươi mỗi lần đều đẹp trai hơn một tí. Nếu cứ tiếp tục, ngươi có thể dọa người rồi.
- Ta phát hiện, ngươi rất biết nói chuyện.
Lữ Bất Phàm mỉm cười, nói ra.
- Trần Thanh Đế, ngươi không phải bảo ta cùng đi mua quần áo sao? Còn chờ cái gì, chúng ta đi thôi.
Mã Tình Tình chạy đến bên người Trần Thanh Đế, ôm cánh tay Trần đại thiếu, thúc giục nói.
Nói thật ra, Mã Tình Tình thật sự là không thích Lữ Bất Phàm.
Lữ Bất Phàm này, vô luận là gia thế, tướng mạo, hay là phương diện khác, đều để cho rất nhiều nữ nhân điên cuồng. Nhưng mà, người này lại rất đáng sợ.
Âm đáng sợ.
- Không ngại ta cũng đi theo chứ?
Lữ Bất Phàm nhìn thấy bộ dáng của Mã Tình Tình, ở chỗ sâu trong con ngươi nhìn về phía Trần Thanh Đế, tràn đầy hàn ý.
Bất quá trên mặt Lữ Bất Phàm, lại không có bất kỳ biến hóa.
- Ta rất ngại.
Không đợi Trần Thanh Đế trả lời, Mã Tình Tình tức giận nói. truyện được lấy từ website tung hoanh
- Tình nhi...
Sắc mặt Lữ Bất Phàm lập tức trở nên khó coi không thôi, bất quá, rất nhanh khôi phục bộ dáng vốn có, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Trần Thanh Đế, nghe nói ngươi rất thích đấu cẩu, có hứng thú đấu một hồi hay không?
- Tiền đặt cược.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Tiền đặt cược quá ít, ta không có hứng thú gì. Phải biết rằng, Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào, có một thành cổ phần danh nghĩa của ta.
Cái gì có thể so với Điều Hòa y phục lợi nhuận còn nhiều?
- Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào, mỗi ngày hạn chế bán ra 400 bộ Điều Hòa y phục. Ngươi chiếm được một thành cổ phần danh nghĩa, một ngày doanh thu bốn ngàn vạn.
Lữ Bất Phàm nho nhã cười.
- 1 tỷ, bằng lợi nhuận hai mươi lăm ngày đấy.
- Đánh bạc 1 tỷ, có hứng thú không?
Lữ Bất Phàm mỉm cười, nói ra:
- Chỉ cần ngươi thắng, ta chung ngươi 1 tỷ, như thế nào?
- Nếu như ngươi thua, ta chỉ muốn một bộ Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường.
Lữ Bất Phàm cười nói:
- Bất luận tính toán như thế nào, ngươi đều kiếm lợi. Một bộ Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường, giá bán cũng chỉ là 1000 vạn mà thôi.
- Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường, giá bán đích thật là 1000 vạn không sai. Bất quá...
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường này, không phải là người nào cũng có thể mua được.
- Một lần giá, 4 tỷ. Bằng không thì, ta sẽ cảm giác rất không công bình.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế đau lòng, hình như là Lữ Bất Phàm lấy ra 4 tỷ, còn chưa đủ để mua một bộ Điều Hòa y phục phiên bản tăng cường vậy.
Không công bình?
Không công bình vẻ mặt ngươi.
- Ngươi đã nói như thế, vậy thì 4 tỷ.
Trong nội tâm Lữ Bất Phàm hung hăng mắng Trần đại thiếu một trận, trên mặt lại không có biến hóa.
Con mẹ nó, há miệng muốn 4 tỷ, thực con mẹ nó cho rằng, Lữ gia chúng ta là in tiền sao.
- Vậy ngươi đi chuẩn bị 4 tỷ đi, đừng đến lúc đó thua, cầm không ra tiền, vậy thì thật xấu hổ chết người.
Trần Thanh Đế một tay ôm lấy Mã Tình Tình vào trong ngực:
- Tình nhi muội tử, chúng ta đi, ca ca ta mang em đi mua quần áo. Bốn tỷ, bề ngoài giống như có thể mua không ít quần áo a.
- A, đúng rồi...
Vừa đi vài bước, Trần Thanh Đế như là nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhìn Lữ Bất Phàm, nói ra:
- Tìm người soạn ra hợp đồng, ta đối với nhân phẩm của ngươi, thật sự là không mấy tin tưởng.
- Chừng nào thì bắt đầu?
Lữ Bất Phàm hít sâu một hơi, cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng.
- Chỉ cần soạn xong hợp đồng, tùy thời có thể. Bất quá, phải chờ chúng ta mua quần áo xong đã.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Còn nữa, không nên chơi trò gì trên hợp đồng, nếu không... ca ca ta không chơi với ngươi.
Nói xong, Trần đại thiếu không hề dừng lại, một chuyến tám người rất nhanh đi ra, chỉ để lại Lữ Bất Phàm một người, đứng tại nguyên chỗ, nghiến răng nghiến lợi.
Lữ Bất Phàm phát hiện, mình ở thời điểm đối mặt Trần Thanh Đế, nhất là dưới tình huống có Mã Tình Tình, hắn căn bản là không cách nào làm được không tức giận.