Rất hiển nhiên, Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, cũng không có ý tứ tiết kiệm tiền cho Trịnh Lục.
- Các huynh đệ, uống.
Hạo Quý giơ chén rượu lên, giống như là đã quen nhau rất lâu, nhìn mọi người nói ra.
Bàn rượu, vĩnh viễn là địa phương bồi dưỡng cảm tình tốt nhất.
Cùng lúc đó, ở trong một trang viên, Viên Cầu nhét điện thoại di động vào trong túi áo, nhìn nam tử đối diện ăn mặc cổ quái, vô cùng tiêu sái, vẻ mặt khó hiểu.
- Cái kia... ngươi bắt ta tới làm gì? Muốn chém giết muốn róc thịt, cho câu nói được không? Chớ đứng đó không nhúc nhích.
Viên Cầu đã ở chỗ này, ngồi mấy giờ rồi.
Hơn nửa đêm bị bắt tới, người bắt hắn, sửng sốt không có làm gì đối với hắn, thủy chung, một câu cũng không có nói.
Ngươi muốn ngủ thì đi nằm ngủ, muốn gọi điện thoại thì gọi, người ta quyết không ngăn cản.
Bắt cóc?
Dựa vào, người bắt cóc này, cũng quá dễ dãi đi à nha. Tối thiểu nhất, chuyện thứ nhất, nên thu điện thoại di động của ta a, đây là trụ cột nhất.
Nhưng mà, người ta cái gì cũng không có làm.
Báo cảnh sát?
Viên đại thiếu căn bản là không nghĩ qua, thậm chí, cũng không tính cho người trong nhà biết. Hết cách rồi, người bắt cóc hắn, thật sự là quá cường hãn.
Có thể vô thanh vô tức, bắt Viên mập mạp trong lúc ngủ mơ đang kiếm tiền tới, có thể đơn giản sao?
Phải biết rằng trong đại viện Viên gia, là có rất nhiều cao thủ.
Nhất là sau khi Điều Hòa y phục đưa ra thị trường, cao thủ càng nhiều....
Cái kia là cao thủ chân chính a.
Một người ngưu bức như vậy, bắt Viên Cầu hắn, Viên Cầu cho rằng, khả năng duy nhất là bởi vì Điều Hòa y phục.
Cho nên khi Trần đại thiếu gọi điện thoại đến, Viên Cầu cũng không để cho Trần đại thiếu nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Thậm chí... ngay cả danh tự của Trần đại thiếu cũng không nhắc tới.
- Điều Hòa y phục, là ai chế tác?
Nhâm Vô Tu, cuối cùng mở miệng.
Quả nhiên, thằng này là hướng về phía Điều Hòa y phục mà đến.
- Ta nói ta không biết, ngươi tin tưởng sao?
Viên Cầu đương nhiên sẽ không nói Trần Thanh Đế ra, cho dù là chết, cũng tuyệt đối không.
Bất quá, kế tiếp, Nhâm Vô Tu lại làm cho Viên đại thiếu mất trật tự rồi.
- Ta tin.
Nhâm Vô Tu bình thản nói.
Nói xong, Nhâm Vô Tu không nói gì nữa, chỉ là đưa lưng về phía Viên Cầu, thủy chung không quay đầu lại.
Tin?
Nhâm Vô Tu không có lý do gì hoài nghi, ở hắn xem ra, tuy Viên mập mạp là người thừa kế Viên gia, nhưng cũng chỉ là lực lượng thế tục mà thôi.
Ngươi một phàm nhân nho nhỏ, bày trận sư kia, như thế nào sẽ cho ngươi biết?
Chỉ là, Nhâm Vô Tu không biết là, Viên đại thiếu không chỉ có biết, còn biết rất rõ, quan hệ cũng cực tốt.
Khục khục... cái kia, cho dù Viên mập mạp nói Điều Hòa y phục là Trần Thanh Đế chế tác, Nhâm Vô Tu mới không tin tưởng.
- Oa kháo, thằng này đến cùng là người nào, như thế nào dễ nói chuyện như vậy? Ca ca ta đã làm xong chuẩn bị nghiêm hình tra tấn, hắn dĩ nhiên tin.
Viên Cầu liếc mắt, nội tâm cảm khái không thôi.
Ngu xuẩn a!
- Ngươi tin, ta có thể rời đi hay không?
Viên Cầu từ trên ghế salon đứng lên, làm ra tư thế muốn ly khai.
- Ngươi bây giờ vẫn không thể đi, người của chúng ta, còn chưa có tới.
Nhâm Vô Tu vẫn không có quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Đợi người ta muốn đợi đến, ngươi có thể ly khai.
- Đợi người? Người các ngươi, liên quan gì tới ta? Nếu như là ta nhận thức, ngươi nói cho ta biết, ta gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn mau lại đây không được sao?
Viên Cầu nhíu mày, nói ra:
- Ta là rất bận rộn, một ngày doanh thu vài tỷ a.
Nhâm Vô Tu không có nói chuyện, mà Viên đại thiếu là một điểm tính tình cũng không có, đặt mông ngồi ở trên ghế salon. Cái ghế sô pha kia, là bị tội rồi.
Cho tới bây giờ đều không có thừa nhận qua thể trọng nặng như thế a.
Đối với phàm nhân như Viên Cầu, Nhâm Vô Tu cảm thấy không đáng để nói chuyện.
Nói chuyện cùng Viên Cầu, thật sự là quá xem trọng Viên đại thiếu, quá hạ thấp mình.
Nếu không phải Viên Cầu một mực nhao nhao, Nhâm Vô Tu ngay cả mấy câu trước kia, cũng lười nói với hắn.
Lúc này, điện thoại của Viên mập mạp lại vang lên.
- Gấp cái rắm, để cho những người kia chờ một chút, bây giờ ta còn có sự tình phải làm. Chờ sau khi ta trở về lại bán.
Viên mập mạp tiếp thông điện thoại, tức giận nói:
- Bọn hắn không mua, thì bảo bọn hắn xéo đi. Mẹ nó, Điều Hòa y phục của lão tử, còn sợ bán không được sao?
Nói xong, Viên Cầu cúp điện thoại, mà Nhâm Vô Tu cũng không có ngăn cản.
Viên mập mạp không có ý tứ cầu cứu. Dù sao, Nhâm Vô Tu đều đang đợi người, chỉ cần chờ người đến, hắn có thể đi ra.
Cầu cứu cọng lông?
Hơn nữa cầu cứu cũng chỉ là để cho người trong gia tộc chạy đi tìm chết mà thôi.
...
Trần Thanh Đế ăn cơm chiều xong, lại gọi điện thoại cho Viên Cầu, điện thoại rất nhanh chuyển được, cái này để cho Trần đại thiếu yên tâm không ít.
- Đợi buổi tối ta đi tìm hắn.
Trần đại thiếu cảm giác, hào khí có chút không thích hợp. Mặc dù nói, trước mắt xem ra Viên Cầu cũng không có nguy hiểm.
Bình thường, Viên mập mạp cùng Trần đại thiếu trò chuyện, đây chính là Viên đại thiếu dài, Trần đại thiếu ngắn, mà lúc này, cho Trần Thanh Đế cảm giác, Viên Cầu không muốn nhắc tới tên của hắn.