Nhưng mà, người biết rõ thân phận chân thật của Lý Nặc Ngôn đều biết, cái này căn bản không phải là vì dạy học gì.
Hoàn toàn là vì, thằng này đang tìm kiếm vật hữu dụng đối với hắn.
Tu Chân giả a.
Lý Nặc Ngôn, ở trong trường đại học, là nổi danh nghiêm sư, nghiêm đến dọa người.
- Hôm nay giảng đến đây.
Lý Nặc Ngôn đẩy kính mắt, hít sâu một hơi, bộ pháp không vội không chậm rời khỏi phòng học.
Vèo!
Khi Lý Nặc Ngôn đi vào chỗ cua, nhìn bốn phía không người, thân thể khẽ động, mấy cái lách mình, liền rời khỏi trường học. Sau một lát, đi tới sân thượng một tòa building cách trường học không xa.
Lúc này, ở trên sân thượng, đứng một nam tử mặc trường bào tuyết trắng, trường bào của hắn bay múa trong gió, tiên phong đạo cốt, tiêu sái kinh người.
Không biết, còn tưởng rằng là thần tiên hạ phàm nữa a.
- Nhâm Vô Tu, ngươi tìm ta làm gì?
Lý Nặc Ngôn nhìn nam tử cách đó không xa, nhíu mày, cũng không có làm bất luận đề phòng gì.
Không phải là không muốn, thật sự là vô luận Lý Nặc Ngôn đề phòng như thế nào. Cũng không phải đối thủ của Nhâm Vô Tu, ngay cả chạy trốn, cũng không thể làm được.
Đã như vậy, còn đề phòng cái rắm?
Có tác dụng gì a.
- Ta muốn biết, Khuyết Lưu ở địa phương nào, ta tìm hắn có việc.
Nhâm Vô Tu đưa lưng về phía Lý Nặc Ngôn, xoay người qua, thản nhiên nói.
Chỉ là từ xưng hô Khuyết Lưu mà nói, đã biết rõ, Nhâm Vô Tu cùng Phong Thích Thảng không phải hảo hữu.
Dù sao, người cùng Phong Thích Thảng có quan hệ tốt, đều gọi hắn là phong lưu.
- Vì Điều Hòa y phục?
Lý Nặc Ngôn nhíu mày, tuy là ở hỏi, nhưng mà, ở bên trong ngữ khí của hắn, lại tràn đầy khẳng định.
- Đúng vậy, ta muốn biết, cái Điều Hòa y phục kia là ai chế tạo ra.
Nhâm Vô Tu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ở sau lưng Viên gia, trong trí nhớ của ta, chưa có người nào bày trận chi pháp, có thể đạt tới tình trạng như thế.
- Ta muốn gặp hắn.
Nhâm Vô Tu trực tiếp nói.
Nhâm Vô Tu muốn biết, rốt cuộc là ai chế tác Điều Hòa y phục, nhưng mà, hắn lại không biết Phong Thích Thảng ở địa phương nào, cho nên đành phải đến tìm Lý Nặc Ngôn.
Dù sao, sự tình Lý Nặc Ngôn ở chỗ này làm lão sư địa lý, bên trong thế giới của bọn hắn, cũng không phải bí mật gì.
- Ngươi tìm phong lưu cũng vô dụng.
Lý Nặc Ngôn nhún vai, nói ra:
- Hắn cũng không biết, là ai làm ra Điều Hòa y phục, hơn nữa, hắn cũng sớm tìm, là ai chế tác đấy.
- Khuyết Lưu đang tìm?
Nhâm Vô Tu nhíu mày.
- Đâu chỉ là hắn, ngay cả ta cùng Ngô Tranh Vanh cũng đang tìm.
Lý Nặc Ngôn xem thường nói:
- Nếu không phải cái Điều Hòa y phục này đột nhiên xuất hiện, sau đó chạy đến sa mạc cùng Bắc Cực chụp quảng cáo, chúng ta há có thể chịu tội như vậy?
- Không phải người sau lưng Viên gia làm hay sao? Cũng không phải, Trần gia cùng Lâm gia làm?
Nhâm Vô Tu cũng không có hoài nghi Lý Nặc Ngôn, đến cấp độ này, bọn hắn căn bản là khinh thường nói dối.
Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, ở địa cầu, đây chính là cao thủ trong cao thủ. Mà Nhâm Vô Tu, là cao thủ đứng đầu trong cao thủ.
- Cái này ta cũng không biết.
Lý Nặc Ngôn nhíu mày, nói ra:
- Về phần tên kia phong lưu, hiện tại ở địa phương nào, ta cũng không biết.
- Nhâm Vô Tu, nếu như ngươi thật muốn biết, ngươi hoàn toàn có thể đi chỗ đó hỏi.
Lý Nặc Ngôn nhướng nhướng mày, trong lời nói, mang theo châm chọc.
Con mẹ nó, ngươi ngưu bức, chạy tới chỗ lão tử hỏi cái gì? Trực tiếp đi đại bản doanh người ta, không phải cái gì cũng biết sao? Chỉ cần ngươi có bổn sự kia.
- Nếu như ta bắt Viên Cầu, ngươi nói, Khuyết Lưu sẽ xuất hiện hay không? Người sau lưng Viên gia, sẽ xuất hiện hay không?
Nhâm Vô Tu cười lạnh một tiếng.
Đi vào trong đó?
Rất hiển nhiên, Nhâm Vô Tu không dám.
- Như vậy tùy ngươi, ta cũng lười hỏi đến.
Lý Nặc Ngôn nhún vai, nói ra:
- Chỉ cần ngươi làm không quá phận là được, nói cách khác. . .
- Nhâm Vô Tu, ngươi nên biết, trên đời này, vẫn có người có thể giết ngươi.
Lý Nặc Ngôn nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ít nhất, Tam gia chúng ta là có thể.
- Không có sự tình gì khác, ta đi trước.
Nói xong, Lý Nặc Ngôn cũng không nói nhảm, thân thể khẽ động, rất nhanh đi ra sân thượng.
- Hừ!
Nhìn thấy Lý Nặc Ngôn ly khai, Nhâm Vô Tu hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi, lóe ra hàn mang:
- Đợi ta tìm ra trận pháp sư kia, đoạt được bày trận chi pháp, chuyện thứ nhất ta làm, là giết ba người các ngươi.
Ba người các ngươi.
Đương nhiên là Lý Nặc Ngôn, Ngô Tranh Vanh, Phong Thích Thảng rồi.
. . .
Trong một tòa núi sâu cực kỳ xa xôi, hai lão đầu nhìn về phía trên khoảng hơn sáu mươi tuổi, tinh thần vô cùng phấn chấn, không ai phục ai, hỉ mũi trừng mắt.
- Diệc Trùng Hư, ngươi cái lão bất tử này, muốn đoạt đồ đệ cùng lão tử, không có cửa đâu. Đây là lão tử phát hiện ra trước, hơn nữa, cũng là Lâm tiểu tử giao cho ta.
Một lão đầu trong đó mặc đạo bào màu xanh, khí diễm hung hăng càn quấy, vô cùng phẫn nộ nói.
- Sa Vĩ, ngươi không cần nói nhiều với lão tử.
Lão đầu được gọi là Diệc Trùng Hư, hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Cái đồ đệ này, lão tử cũng coi trọng, nhất định phải phân cho lão tử một phần.
- Nói láo.
Sa Vĩ quát lên một tiếng lớn, nói ra:
- Diệc Trùng Hư, ngươi tên vô sỉ này, ngươi nói một chút, những năm này, thứ tốt trong tay lão tử, lần nào chẳng phân cho ngươi một nửa? Con mẹ nó, bây giờ cũng dám chạy tới đoạt đồ đệ cùng lão tử?
- Có bản lĩnh, ngươi đi Trần gia tìm đi, đoạt cùng lão tử làm gì.