Không đợi trung niên nam tử nói chuyện, Lịch thiếu hừ lạnh nói ra:
- Hôm nay, bữa đánh này các ngươi là nhất định phải ăn, Nhà máy Sắt Thép này bổn thiếu gia cũng muốn thu mua.
Chứng kiến Chu Đạt Minh vậy mà sợ Đoạn Thiên Môn mà không sợ Lịch gia bọn họ. Lịch thiếu lập tức phẫn nộ, hắn càng muốn hung hăng giáo huấn bọn người Chu Đạt Minh.
Thẩm Kỳ?
Đương nhiên phải bắt trở về hung hăng làm.
- Chu Đạt Minh, dùng năng lượng Lịch gia chúng ta, ai dám hỏi đến việc này? Ai không bán Lịch gia chúng ta một chút mặt mũi?
Lịch thiếu âm trầm nói:
- Chu Đạt Minh ngươi tính là cái gì chứ? Đánh cho bổn thiếu gia, ai dám hoàn thủ, một phát bắn chết cho bổn thiếu gia, hết thảy hậu quả, ta đến gánh chịu.
- Ngươi gánh chịu, ngươi gánh nổi sao?
Trần Thanh Đế tiến về phía trước một bước, nhìn Lịch thiếu, tràn đầy khinh thường nói:
- Đừng nói là ngươi, coi như là toàn bộ Lịch gia các ngươi, cũng gánh không nổi.
- Ân?
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thanh Đế vang lên, xem xét điện thoại, dĩ nhiên là Đoạn Phàm gọi tới.
- Oa ha ha, sư phụ, cuối cùng đệ tử cũng thành công, ngay ở hai giây trước, đệ tử rốt cục hoàn thành nhiệm vụ sư phụ bàn giao cho đệ tử rồi.
- Sư phụ, bây giờ ngài ở nơi nào, chẳng lẽ người Đoạn Thiên Môn chọc sư phụ?
- Tốt, sư phụ, hiện tại đệ tử gọi điện thoại cho bên kia, con mẹ nó.
Đoạn Phàm cúp điện thoại, bất quá, lập tức bấm một số điện thoại khác.
- Đoạn thiếu...
Đầu điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm kinh ngạc.
- Đoạn con mẹ ngươi.
Sắc mặt Đoạn Phàm âm trầm, trong cơn giận dữ trực tiếp chửi ầm lên:
- Thôi Lập, ngươi con mẹ nó cũng dám chọc sư phụ lão tử, ta *** cả nhà ngươi.
- Hiện tại, lập tức cút ngay đến Nhà máy Sắt Thép Chu thị cho ta, xin lỗi sư phụ lão tử.
Đoạn Phàm nhe răng nhếch miệng, điên cuồng quát:
- Ngươi con mẹ nó tốt nhất cầu nguyện, cầu nguyện không có chạm đến điểm mấu chốt của sư phụ lão tử, nếu không, ngươi con mẹ nó liền trực tiếp tự sát tạ tội a.
- Sư phụ? Trần Thanh Đế?
Đầu điện thoại bên kia, Thôi Lập trực tiếp từ trên giường bệnh bắn lên, mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống, bị Đoạn Phàm mắng không dám cãi lại một tiếng.
- Đoạn thiếu, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi một đáp án thoả mãn.
Thôi Lập dồn dập nói:
- Nhà máy Sắt Thép Chu thị, ta lập tức đi ngay.
Thôi Lập, đây chính là một trong sáu gã nguyên lão tham chiến lúc trước, đương nhiên bái kiến qua Trần Thanh Đế.
Lại vừa nghĩ tới, người Lịch gia tìm tới bọn hắn, để bọn hắn hỗ trợ cưỡng ép thu mua Nhà máy Sắt Thép Chu thị.
Đối với chuyện này, Thôi Lập không chút suy nghĩ liền trực tiếp đáp ứng. Không phải chỉ là một Nhà máy Sắt Thép Chu thị nho nhỏ sao, Đoạn Thiên Môn còn không để vào mắt.
Ai có thể nghĩ đến, sư phụ Đoạn Phàm Trần Thanh Đế vậy mà sẽ ở đó?
- Nhanh, đi Nhà máy Sắt Thép Chu thị.
Thôi Lập giựt hết dây truyền nước, không để ý tới vết thương trên người, mắng to một tiếng, rất nhanh lao ra khỏi bệnh viện.
Khá tốt... khá tốt Thôi Lập là về tới địa bàn hắn chưởng quản trị liệu, bằng không thì muốn đuổi tới Nhà máy Sắt Thép Chu thị, sẽ không có nhanh như vậy rồi.
- Tiểu Lang, là ai đi xử lý sự tình Nhà máy Sắt Thép Chu thị?
Thôi Lập ngồi ở trong xe, đối với lái xe Tiểu Lang, rít gào nói:
- Gọi điện thoại cho lão tử, không cho phép bọn hắn lộn xộn.
- Cái này...
Vẻ mặt lái xe Tiểu Lang bất đắc dĩ, nói ra:
- Lập ca, lúc ấy chúng ta căn bản là không có quá để ý Nhà máy Sắt Thép Chu thị, cho nên tùy tiện phái mấy cái...
Không có quá để ý?
Tùy tiện phái mấy người?
Là những người kia?
Không biết.
Chỉ là từ điểm này, cũng có thể thấy được, Đoạn Thiên Môn căn bản không có coi Nhà máy Sắt Thép Chu thị là chuyện quan trọng.
- Ta *** mẹ ngươi, lái nhanh lên cho lão tử.
Thôi Lập lập tức vô cùng phẫn nộ, lạnh giọng quát:
- Nếu xảy ra vấn đề gì, lão tử không sống được, các ngươi cũng phải chết toàn bộ.
- A...
Tiểu Lang không biết chuyện gì xảy ra. Bất quá, hắn cũng không dám hỏi nhiều như vậy, điên cuồng giẫm chân ga, cấp tốc tiến đến Nhà máy Sắt Thép Chu thị.
Ở thời khắc này, Tiểu Lang đem kỹ thuật lái xe của hắn, phát huy đến cực hạn.
Lão tử không sống được, các ngươi cũng phải chết toàn bộ!