Hiện tại nhảy ra ngoài nhiều Tu Chân giả như vậy, tất cả đều là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, muốn nói không có vòng tròn luẩn quẩn của bọn hắn, đánh chết Trần đại thiếu, Trần đại thiếu cũng không tin.
- Tài nguyên, trọng yếu nhất là tài nguyên. Chỉ cần có đại lượng linh thảo, ta muốn tăng tu vi lên, thật sự là quá dễ dàng.
Trên mặt Trần Thanh Đế tràn đầy tự tin:
- Ta phải mau chóng tăng tu vi lên, sau đó âm thầm đuổi kịp bọn người Ngô Tranh Vanh, tìm được vòng tròn của bọn hắn.
Nghĩ vậy, trong con ngươi của Trần Thanh Đế, lóe ra tinh mang.
Trần đại thiếu cần nhất, chỉ là tài nguyên.
Đã có đại lượng tài nguyên, Trần đại thiếu không những được tăng thực lực bản thân lên, càng là có thể đem lực lượng trong tay hắn, tất cả đều bồi dưỡng.
Bồi dưỡng lực lượng, tăng thực lực lực lượng của mình, tăng tu vi lên, chỉ cần có tài nguyên, đối với Trần đại thiếu mà nói, thật sự là quá dễ dàng.
Quản lý, thì giao cho Đoạn Thiên rồi.
- Đoạn Thiên chỉ là Luyện Khí tầng bốn, cũng phải tăng lên mới được.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Đan dược đủ là được, không thể luyện chế quá nhiều. Loại trân bảo hiếm thấy Vô Ngân Băng Tủy này, phải dùng ở trên linh thảo, đại lượng linh thảo, ta nhất định sẽ tìm được các ngươi.
- Ngô Tranh Vanh là lực lượng sau lưng Trần gia, không biết, lão gia tử biết rõ hay không. . .
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế nhìn trời đã sáng, cũng không có tiếp tục tu luyện, mà ý định đi Quân Khu Đại Viện.
Xuyên việt đến địa cầu lâu như vậy, Trần Thanh Đế còn không có quang minh chính đại đi Quân Khu Đại Viện.
Đi qua một lần, vẫn là vụng trộm đưa chứng cớ cho Trần Chấn Hoa.
Trần đại thiếu một đêm không ngủ, tinh thần lại vô cùng phấn chấn, vọt lên tắm rửa, ăn điểm tâm, vừa muốn đi ra ngoài, trong nhà đã tới khách nhân.
Ông. . .
Một chiếc xe mang biển số bình thường, điên cuồng vọt tới bên ngoài biệt thự, cũng không có trực tiếp lái vào trong sân biệt thự.
Cửa xe mở ra, một nam tử dáng người khôi ngô, trên mặt tràn ngập chờ mong, kích động, lo lắng, đứng thẳng đi xuống xe, nhìn vào biệt thự.
Hấp!
Nam tử hít sâu một hơi, cắn răng, vô cùng kiên định đi vào biệt thự.
Trương Hùng Phi!
Lính cũ của Trần Chấn Hoa, trải qua cố gắng của hắn, rốt cục làm tốt hết thảy sự tình. Sau đó trước tiên chạy đến tìm Trần Thanh Đế.
Mảnh đạn!
Mảnh đạn trong đầu Trương Hùng Phi hắn, hắn vô cùng khát vọng lấy ra.
Mà Trần Thanh Đế đã từng nói qua, có thể giúp Trương Hùng Phi lấy ra.
Trong khoảng thời gian này, Trương Hùng Phi xử lý công việc giao tiếp, vô cùng lo lắng, bất quá, thái độ và tính cách của hắn rất nghiêm túc, làm cho hắn không có qua loa chút nào.
Một loạt thủ tục giao tiếp cũng không dùng được thời gian dài như vậy. Nhưng mà, Trương Hùng Phi rất nghiêm túc, vẫn là tỉ mỉ hoàn thành mỗi một bước.
Sống ngày nào hay ngày ấy, đây là nguyên tắc của Trương Hùng Phi, cũng là điểm mấu chốt.
- Chú Hùng Phi, chú đã đến rồi.
Thời điểm Trương Hùng Phi đến, Trần đại thiếu liền phát hiện hắn, sau đó, liền rất nhanh đi ra.
- Thanh Đế, ta đã đến.
Trương Hùng Phi kích động, rồi lại cưỡng ép áp chế kích động của mình.
- Thanh Đế, ta hết thảy đều chuẩn bị xong.
- Chú Hùng Phi, cháu có thể hỏi chú một vấn đề hay không?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế khó hiểu, không nghĩ ra hỏi:
- Vì cái gì cho tới bây giờ, chú không bỏ qua ý định tiếp tục làm lính của cha cháu?
Nói thật, Trần Thanh Đế đối với Trương Hùng Phi cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Ngươi là một Cục trưởng Cục Công An không làm, lại chạy tới tiếp tục lăn lộn cùng Trần Chấn Hoa.
Có quan không làm, đi làm lính?
Trần đại thiếu thật sự là rất khó lý giải.
- Ha ha, Thanh Đế, cháu không hiểu.
Trương Hùng Phi lắc đầu nói ra:
- Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, Quân Thần đối với chúng ta ảnh hưởng lớn đến bao nhiêu.
- Cục trưởng Cục Công An, vị trí này, không biết bao nhiêu người, cả đời cũng khó làm được.
- Chỉ cần tòng quân làm lính của Quân Thần, sẽ không có người quan tâm.
Trương Hùng Phi ngạo khí lăng nhiên nói:
- Hơn nữa, chỉ cần ta nguyện ý, ta có thể bò lên rất cao. Không, không chỉ có ta, phàm là binh sĩ từ trong tay Quân Thần đi ra, chỉ cần nguyện ý, đều có thể bò lên rất cao.
Đi theo Trần Thanh Đế trở lại phòng khách biệt thự, Trương Hùng Phi ngồi ở trên ghế salon, vẻ mặt hoài niệm, tự tin.
- Thanh Đế, ta chỉ là một hài tử bình thường, không có bất kỳ bối cảnh, từ nông thôn đi ra.
Trương Hùng Phi hít sâu một hơi, nói ra:
- Cho dù là ta bởi vì bị thương àm xuất ngũ, làm một người bình thường. Mặc dù nói, ta quen biết không ít người, nhưng mà, lực lượng của bọn hắn, ta cho tới bây giờ còn chưa từng mượn qua.
- Khi ta rơi vào đường cùng, trở thành một cảnh sát, một mực leo đến vị trí Cục trưởng Cục Công An, dựa vào là chính mình, không có sử dụng bất kỳ quan hệ gì.
Vẻ mặt Trương Hùng Phi ngạo nghễ.
Ngươi không dùng lực lượng gì, nhưng những người có quan hệ tới ngươi kia, sẽ không vụng trộm giúp ngươi sao?
Chỉ là ngươi không biết mà thôi.
Xã hội hiện tại, một người không có quan hệ gì, muốn từ một cảnh sát nho nhỏ, leo đến vị trí Cục trưởng Cục Công An?
Khả năng sao?
Trần đại thiếu ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng oán thầm không thôi.