- Chẳng lẽ là, bảo tiêu bảo hộ Trần đại thiếu, thực lực rất ngưu bức?
Nghe nói như thế, Ngô Tranh Vanh ở chỗ tối, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt: Cái này mới là lời nói của người nói ra được.
Bất quá...
- Thực lực ngưu bức, cũng không dám đi ra, chẳng lẽ là cao thủ nhát gan? Hoặc là, nhân phẩm quá cặn bả?
Viên Cầu lắc đầu, thở dài:
- Nhân phẩm cặn bã, thực lực có mạnh hơn nữa cũng không dùng được?
Mặt mo của Ngô Tranh Vanh đã phát tím rồi.
Trúng độc.
Trúng khí độc!
Bị Viên mập mạp cho khí.
Trần Thanh Đế kiên trì không cho gọi người, Viên Cầu đương nhiên không phải người ngu, hắn biết rõ, bảo tiêu âm thầm bảo hộ Trần đại thiếu, thực lực tuyệt đối không thể yếu.
Về phần tại sao không hiện ra, khẳng định có nguyên nhân gì, hoặc là quy định nào đó.
Đường đường đứng đầu Tam đại Cự Đầu quân đội, người nối nghiệp Trần gia tương lai, làm sao có thể có một bảo tiêu phế vật? Cái này nói ra ai mà tin.
Sở dĩ Viên mập mạp nói như vậy, chính là muốn Ngô Tranh Vanh buồn nôn chết.
Chỉ là, Viên Cầu không biết là, Trần đại thiếu căn bản cũng không có đem Mục Lăng Phong để vào mắt, cũng không có xem là uy hiếp.
Thực lực!
Thực lực Trần đại thiếu rất cường hãn, Viên mập mạp không biết mà thôi.
Trông cậy vào bảo tiêu không chuyên nghiệp Ngô Tranh Vanh này?
Tỉnh lại đi.
Chờ sau khi bị giết, Ngô Tranh Vanh nhảy ra nhặt xác coi như cũng được.
Toàn bộ quá trình, Lâm Tĩnh Nhu thủy chung không có nói câu nào, lúc này sắc mặt thật không tốt xem, cắn bờ môi, tâm tình phi thường không tốt.
Bởi vì nàng phát hiện, mình rất vô dụng.
Vậy mà... vậy mà không có bất kỳ năng lực trợ giúp Trần Thanh Đế, nam nhân Lâm Tĩnh Nhu nàng thích.
Bình hoa?
Chẳng lẽ Lâm Tĩnh Nhu ta chỉ là một cái bình hoa sao?
Không!
Ta không muốn!
Ta không muốn làm bình hoa!
Ta muốn trở nên mạnh mẽ!
Cách sân bay mà Viên đại thiếu đỗ máy bay không xa, trong một khách sạn bốn sao, Mục Lăng Phong ngâm trong bồn tắm đầy đá lạnh.
Toàn thân cao thấp, làn da của Mục Lăng Phong sửng sốt không có mấy khối hoàn hảo, tổn thương trình độ bất đồng.
Cát vàng, nhiệt độ cao bảy tám chục độ, nằm ở phía trên, ai có thể chịu được a. Mục Lăng Phong không có bị chưng chín, đã phi thường không tệ rồi.
- Đổng Dĩnh, còn không có liên hệ được với mẹ ta?
Nhìn thấy Đổng Dĩnh gật đầu, Mục Lăng Phong nằm trong bồn tắm khoát tay áo nói ra:
- Không cần liên hệ nữa, khẳng định mẹ ta có chuyện trọng yếu gì đi làm.
Mục U Lam bị giết, Mục Lăng Phong cũng không biết.
Có chuyện cần làm?
Cái kia thật đúng là có chuyện cần làm, đang cùng mấy tiểu quỷ nói chuyện phiếm.
- Bất quá...
Trong con ngươi của Mục Lăng Phong lóe ra hàn mang, vô cùng âm trầm nói:
- Vì dùng phòng ngừa vạn nhất, liên hệ Quỷ thúc thoáng một phát, bảo cho hắn tới.
- Vâng, Mục thiếu.
Đổng Dĩnh đứng ở bên cạnh bồn tắm, muốn nói cái gì đó, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Cuối cùng, hít sâu một hơi, rất nhanh phát một tin vắn cho Quỷ thúc trong miệng Mục Lăng Phong.
Quỷ thúc, tính danh thật sự là gì, Đổng Dĩnh cũng không biết. Bất quá, thực lực Quỷ thúc này phi thường cường hãn, làm người cũng rất âm độc.
Còn có nữa là, Quỷ thúc này rất thích mẹ của Mục Lăng Phong, Mục U Lam. Đối đãi Mục Lăng Phong giống như là đối đãi con của mình vậy.
Bảo bối!
Vô cùng bảo bối.
Đương nhiên, phàm là người biết cũng biết, Quỷ thúc là muốn thông qua Mục Lăng Phong, để đả động Mục U Lam. Dù sao, Mục Lăng Phong là con độc nhất của Mục U Lam. Cũng là con trai thương yêu nhất.
Làm tốt quan hệ cùng Mục Lăng Phong, có Mục Lăng Phong ở một bên nói tốt. Khả năng thành công đuổi theo Mục U Lam, đây chính là gia tăng thật lớn.
Đáng tiếc, Mục U Lam rất không thích Quỷ thúc.
Không chỉ có như thế, Mục U Lam cũng nhiều lần khuyên bảo Mục Lăng Phong, không nên cùng Quỷ thúc đi gần, Mục Lăng Phong ở phương diện này, còn là rất nghe lời.
Nhưng mà, vì trả thù Trần Thanh Đế. Vì ổn thỏa, Mục Lăng Phong vẫn là quyết định mời Quỷ thúc hỗ trợ.
Không phải Mục Lăng Phong muốn làm như vậy, thật sự là Mục Lăng Phong một mực không liên lạc được mẹ của hắn, Mục U Lam, rơi vào đường cùng, đành phải tìm Quỷ thúc.
- Mục thiếu, đã thu được tin nhắn. Quỷ thúc sẽ ở trong thời gian ngắn nhất chạy đến.
Đổng Dĩnh trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Mục thiếu, gọi Quỷ thúc đến, cái này nếu để cho...
- Không cần nhiều lời, ta tự có chừng mực.
Mục Lăng Phong toàn thân xích lõa, từ trong bồn tắm đứng lên. Một phát bắt được Đổng Dĩnh, kéo đến trong bồn tắm.
- Mục thiếu...
Sắc mặt Đổng Dĩnh đỏ hồng, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Đổng Dĩnh, ngươi không phải một mực đều rất yêu ta sao?
Mục Lăng Phong hai tay rất nhanh cắm vào trong quần áo của Đổng Dĩnh, hung hăng cầm chặt hai vú của Đổng Dĩnh.
- Không... Không muốn, Mục thiếu...
Đổng Dĩnh liên tục thò tay, cách quần áo đè tay Mục Lăng Phong lại: