- Nếu như không có cái gì cái gọi là y phục Điều Hòa kia, chúng ta há có thể bị phái ra?
- Lời nói, kỳ thật cũng không thể nói như vậy.
Ngô Tranh Vanh trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Nếu như không phải y phục Điều Hòa xuất hiện, ba lão gia hỏa chúng ta, sao dễ dàng đụng phải cùng một chỗ như vậy?
Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng không biết y phục Điều Hòa là ai làm ra, nhưng mà, Ngô Tranh Vanh đã có suy đoán của mình, tất nhiên là có quan hệ cùng Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế là Tu Chân giả a.
- Lời này nói không sai, khoảng cách lần gặp trước, đã hơn mười năm rồi.
Lý Nặc Ngôn nhớ lại nói.
- Không nên ở trước mặt của ta làm cái gì thâm trầm.
Phong Thích Thảng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt tất cả đều là cảm khái.
- Đều ít nói nhảm, đi nhanh lên a.
Ngô Tranh Vanh nhướng nhướng mày, thân thể khẽ động, rất nhanh đi ra:
- Chúng ta so xem ai đến đầu tiên.
- Móa, ngươi chơi xấu.
- Mẹ nó, ngươi một chút tiết tháo cũng không có sao?
Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng, ngay ngắn chửi ầm lên, tranh thủ thời gian đuổi theo.
- Chụp quảng cáo, lại chạy đến loại địa phương quỷ quái này.
Trong sa mạc, Mục Lăng Phong đổ mồ hôi như mưa, nhìn mặt trời ác độc, chửi bới không thôi:
- Viên mập mạp kia, đầu bị cây hoa cúc kẹp tàn sao?
Bởi vì cái gọi là, lão tử anh hùng con hảo hán.
Những lời này đặt ở tuyệt đại đa số người, vẫn là rất chuẩn xác.
Cha của Mục Lăng Phong là ai, ai biết a, cho dù là chính bản thân hắn cũng không biết. Từ khi hắn sinh ra một khắc này, hắn đã mang họ mẹ.
Bất quá, mẹ của Mục Lăng Phong, Mục U Lam chính là Dị Năng giả tinh thần cường đại, có được thực lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.
Đã có một lão nương như vậy, con trai có thể rác rưởi sao?
Không thể phủ nhận, tinh thần dị năng của Mục Lăng Phong là rất không tệ, so với Bùi Ngữ Yên, còn mạnh hơn một chút.
Mặc dù như vậy, nhưng ở trong sa mạc, Mục Lăng Phong cũng bị nóng không thở nổi.
Người, ở thời điểm nóng bức, đây chính là rất bực bội đấy.
Trong sa mạc, nhiệt độ hơn 50 độ, cát vàng trên mặt đất càng là cao tới bảy tám chục độ, độ ấm như thế, há lại người bình thường có thể chịu được hay sao?
Thực lực của Mục Lăng Phong là không tệ, nhưng mà, hắn cũng không phải thần, chỉ là mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.
Nếu không phải vì gặp Bùi Ngữ Yên, Mục Lăng Phong hắn há có thể chạy đến loại địa phương này chịu tội?
- Mục thiếu, ăn trứng gà a, ngươi một ngày không có ăn cái gì rồi.
Đúng lúc này, một thục nữ dáng người xinh đẹp, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đi tới.
- Vừa chưng chín hay sao?
Mục Lăng Phong duỗi tay gạt đi mồ hôi trên mặt, nhìn trứng gà trong tay thục nữ, còn bốc lên một tia nhiệt khí, nhàn nhạt nói ra.
- Đúng vậy.
Thục nữ nhẹ gật đầu, nói ra:
- Trong sa mạc này, nhiệt độ trong cát thật đúng là đủ cao, bỏ trứng gà lên trên, một lát là chín.
Bảy tám chục độ, chưng trứng gà còn không chín mới lạ.
- Mục thiếu, bọn người Bùi Ngữ Yên cách nơi đây năm mươi dặm.
Một đạo thân ảnh bạch sắc hiện lên, một trung niên nam tử quần áo toàn thân đã ướt đẫm, đi tới trước mặt Mục Lăng Phong, cung kính nói.
- Ngữ Yên?
Mục Lăng Phong tinh thần chấn động, trên mặt tràn ngập hưng phấn, vung tay lên, nói ra:
- Đi, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất đuổi qua.
Nói xong, tay của Mục Lăng Phong có chút dùng sức, trứng gà trong tay, trực tiếp bóp nát, ném trên cát vàng, đứng mũi chịu sào, chạy vội về phía Bùi Ngữ Yên.
Ở thời khắc này, độ ấm của sa mạc, đối với Mục Lăng Phong mà nói, như là không có nóng nữa vậy.
Nhìn trứng gà ném ở trên cát, trên mặt thục nữ kia hiện lên một tia u oán. Bất quá, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn yên lặng đi theo.
Sự tình Mục Lăng Phong thích Bùi Ngữ Yên, nàng đương nhiên biết rõ.
- Đổng Dĩnh, tốc độ nhanh một chút.
Mục Lăng Phong quay đầu lại nhìn thục nữ, trong hưng phấn có chút không kiên nhẫn nói.
- A, đã biết.
Đổng Dĩnh theo ở phía sau lên tiếng, thở dài một tiếng, tốc độ nhanh chóng tăng lên, đi theo.
Mục Lăng Phong ngươi là vì biết rõ rất nhanh có thể nhìn thấy Bùi Ngữ Yên, mà không cảm giác nóng, cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà, những người khác thì sao?
Đây chính là rất nóng a.
Nhất là Đổng Dĩnh thích ngươi, trong nội tâm lại càng không có tư vị.
Nhìn nam nhân mình yêu, bởi vì sắp nhìn thấy tình địch của mình, mà cảm thấy cao hứng, hưng phấn. Cái này đổi lại là ai, cũng cao hứng không nổi a.
Đổng Dĩnh một đường chạy tới, tuy tốc độ không chậm, nhưng mà một chút hào hứng cũng không có.
Bởi vì Bùi Ngữ Yên, hắn bóp nát trứng gà ta cho hắn, ném trên mặt đất.
Đây chính là trứng gà ta chưng cho hắn a.
Càng nghĩ, trong nội tâm Đổng Dĩnh lại càng không thoải mái.
Một phương khác, Viên Cầu, Viên đại thiếu không sợ mặt trời độc ác trên bầu trời kia, cầm Micro trong tay, hưng phấn gầm rú nói: