Nhìn Trần Thanh Đế quay người đi, Bùi Ngữ Yên nhịn không được nói ra.
Trong nội tâm Bùi Ngữ Yên, luôn có một loại dự cảm bất hảo, nhưng mà dùng thực lực của Trần Thanh Đế, coi như là toàn bộ Thanh Bang buộc cùng một chỗ, cũng không làm gì được a.
Cái này cũng khiến cho Bùi Ngữ Yên rất là khó hiểu.
Trần Thanh Đế thò tay vuốt ve mái tóc của Bùi Ngữ Yên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, nói ra:
- Yên tâm, anh không có việc gì đâu.
Nói xong, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh rời khỏi phòng, biến mất trong đêm tối.
- Ngữ Yên!
Trần Thanh Đế vừa rời đi không bao lâu, một thanh âm ôn nhu vang lên. Ngay sau đó, một trung niên nữ nhân bận trang phục màu đen, xuất hiện ở trong phòng khách sạn.
- Sư phụ!
Nhìn thấy người tới, Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, cung kính nói:
- Sư phụ, người... người đến đây lúc nào?
- Thời điểm Trần Thanh Đế ra tay chém giết cung phụng Thanh Bang, ta đã đến.
Trung niên nữ nhân nhíu mày, thản nhiên nói:
- Ngữ Yên, cùng Trần Thanh Đế ở chung một chỗ, con hạnh phúc sao?
- Trần Thanh Đế hiện tại, đã quên hết thảy ký ức có quan hệ tới con, một khi nhớ tới, hắn sẽ lựa chọn như thế nào? Sẽ làm như thế nào?
Trung niên nữ nhân, trầm giọng nói ra:
- Giết, hắn sẽ không chút do dự giết con.
- Con nói con, tội gì khổ như thế chứ?
Trung niên nữ nhân, thở dài một hơi nói ra.
Giết!
Hắn sẽ không chút do dự giết con?
Bùi Ngữ Yên nhịn không được sợ run cả người, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
- Đệ tử biết rõ.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy kiên định:
- Bất quá, trước kia là đệ tử tổn thương hắn quá sâu, đều là lỗi của đệ tử, chẳng trách người khác.
- Dù là ngày nào đó thực đến, Thanh Đế thật sự muốn giết đệ tử, đệ tử cũng chết không tiếc.
Bùi Ngữ Yên mặt ngọc ửng đỏ:
- Có yêu, yêu điên cuồng, đã đủ rồi, đã đủ rồi.
- Đệ tử vốn tưởng rằng, cả đời này đệ tử cũng sẽ không yêu, sẽ không yêu mến bất kỳ một nam nhân nào. Châm chọc nhất chính là...
Trên mặt Bùi Ngữ Yên lộ ra dáng tươi cười tự giễu, nói ra:
- Đệ tử yêu rồi, yêu thật sâu rồi, hơn nữa, còn là nam nhân năm đó đệ tử xem thường nhất, cận kề cái chết cũng không muốn gả.
- Hiện tại đệ tử đã yêu hắn, mà hắn lại quên đệ tử. Cho dù hiện tại, đệ tử cũng tinh tường biết rõ, hắn cũng không có yêu đệ tử, còn đề phòng đệ tử .
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên trắng bệch nói:
- Đệ tử còn biết, một khi hắn nhớ tới chuyện năm đó, tất nhiên sẽ giết đệ tử.
- Bởi vì đệ tử, hắn cưỡng ép xóa bỏ hết thảy trí nhớ có quan hệ tới đệ tử, hết thảy đều là vì đệ tử.
Nước mắt của Bùi Ngữ Yên, nhịn không được chảy xuống:
- Đệ tử tổn thương hắn bao sâu, mới có thể khiến cho hắn làm được cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ của mình.
- Con hối hận sao?
Trung niên nữ nhân nhíu mày, hỏi.
- Hối hận? Đệ tử có tư cách hối hận sao? Tựa như Trần Hương Hương nói, đệ tử có tư cách làm vị hôn thê của Trần Thanh Đế sao? Có sao?
Bùi Ngữ Yên cười thảm nói:
- Đệ tử không có a, năm đó tổn thương hắn quá sâu, đệ tử mấy lần ám sát hắn, có một lần thiếu chút nữa giết hắn đi. Mà hắn, còn cầu tình cho đệ tử, hắn càng làm như thế, đệ tử lại càng chán ghét hắn. Đệ tử đến cùng tổn thương hắn bao sâu? Ngay cả mình cũng không dám tưởng tượng.
- Ngươi đây là áy náy, mới yêu Trần Thanh Đế.
Thanh âm của trung niên nữ nhân trở nên lạnh lùng.
- Không.
Bùi Ngữ Yên lắc đầu, nói ra:
- Đệ tử tinh tường biết rõ, đệ tử là bị hắn hấp dẫn, là đơn thuần yêu hắn, cũng không phải bởi vì áy náy.
- Trần Thanh Đế thay đổi, không bao giờ còn là Trần đại thiếu trước kia nữa rồi.
Trên mặt của Bùi Ngữ Yên, lộ ra nụ cười hạnh phúc:
- Hắn biến thành một Trần Thanh Đế để cho đệ tử không cách nào tự kềm chế tình yêu trong lòng.
- Trần Thanh Đế đã từng nói qua, Trần đại thiếu si tình kia đã chết. Hiện tại chỉ có một Trần Thanh Đế, vì thủ hộ người đáng giá hắn thủ hộ, có thể không tiếc giết hết người trong thiên hạ.
Trong ánh mắt của Bùi Ngữ Yên, tràn đầy hướng tới:
- Đệ tử khát vọng có một ngày, có thể trở thành một bộ phận được hắn thủ hộ.
- Đệ tử không phải là vì để cho hắn thủ hộ mà thủ hộ, đệ tử là vì để cho hắn tiếp nhận đệ tử, thừa nhận đệ tử mà thủ hộ.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nói ra:
- Dù là, chỉ có một ngày, một giờ, một phút đồng hồ ngắn ngủn, đệ tử cũng chết mà không oán, sẽ không hối hận.
- Ngữ Yên, ngươi thật sự làm cho ta thất vọng rồi.
Trung niên nữ nhân hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ngươi cho rằng, ngươi thật sự tìm được Trần Thanh Đế thừa nhận sao?
- Ngươi không được quên thân phận của ngươi.
Trung niên nữ nhân, lạnh giọng nhắc nhở:
- Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là sư phụ của Mạnh Ngưng Tuyết cùng Tạ Khinh Diệu, là hắc y nữ nhân kia.
- Hiện tại Trần Thanh Đế muốn nhất, là móc ngươi ra. Một khi cho hắn biết, ngươi chính là hắc y nữ nhân kia, hắn sẽ như thế nào?
Trung niên nữ nhân cau mày, nói ra:
- Ngươi che dấu hoàn toàn chính xác là không tệ, Trần Thanh Đế cũng mấy lần thăm dò ngươi, ngươi cũng không có lộ ra sơ hở.
- Nhưng mà ngươi cho rằng, Trần Thanh Đế sẽ thừa nhận một nữ nhân lừa gạt hắn sao? Sẽ yêu một nữ nhân từng tổn thương hắn cực sâu sao? Cho dù là một phút đồng hồ?