Càn Khôn Đỉnh là Thần khí, không nhận chủ, đó là không thể sử dụng.
Theo tia tinh huyết cuối cùng bị Càn Khôn Đỉnh hấp thu, toàn thân Trần Thanh Đế đột nhiên chấn động, trong đầu của hắn, xuất hiện một tia cảm ứng tới Càn Khôn Đỉnh.
Nhận chủ thành công.
Tạm thời giải quyết chuyện của Càn Khôn Đỉnh, Trần Thanh Đế lại bắt đầu mở ra bốn cái rương lớn mà Viên đại thiếu đưa tới. Ở bên trong bốn cái rương, tất cả đều là ngọc thạch, đồ cổ, hơn nữa tuyệt đối không có một kiện là hàng giả.
Bất quá, Trần Thanh Đế ở trong những ngọc thạch, đồ cổ này, cũng không có tìm được một khối ẩn chứa linh khí.
Kết quả như vậy, không khỏi làm cho Trần Thanh Đế thất vọng. Đồng dạng cũng làm cho Trần Thanh Đế biết rõ, ngọc thạch ẩn chứa linh khí là phi thường hi hữu, có thể đạt được hay không, tất cả đều phải dựa vào vận khí mới được.
Ngày hôm sau, vừa ăn xong bữa sáng không bao lâu, Trần Hương Hương không thể chờ đợi được ôm lấy Tiểu Hắc chạy vào phòng của Trần Thanh Đế. Hiện tại Tiểu Hắc không có “khỏi hẳn”, Trần Hương Hương ở đâu yên tâm a.
Ở dĩ vãng, Tiểu Hắc nhìn thấy Trần Thanh Đế, đây tuyệt đối là nhe răng há miệng, điên cuồng sủa bậy, hận không thể nhào tới cắn Trần Thanh Đế. Còn lần này lại có điểm khác thường, Tiểu Hắc nhìn thấy Trần Thanh Đế lại rất yên tĩnh, không nhe răng cũng không sủa.
Không chỉ có như thế, bộ dáng Tiểu Hắc còn muốn tiến lên nịnh nọt Trần Thanh Đế, rồi lại không dám.
- Tiểu muội, ngươi ngồi xuống, không được nói, ta sẽ tiếp tục trị liệu thay Tiểu Hắc.
Nói xong, Trần Thanh Đế lấy ra một bao ngân châm, bắt đầu châm cứu cho Tiểu Hắc.
Toàn bộ quá trình, Tiểu Hắc đều rất thành thật, không có phát ra bất kỳ thanh âm nào. Mà Trần Hương Hương lại vô cùng khẩn trương, mấy lần muốn ngăn cản, cuối cùng vẫn là nhịn được.
Dù sao, lúc trước Tiểu Hắc hấp hối là Trần Thanh Đế cứu sống. Điều này cũng đã chứng minh, Trần Thanh Đế châm cứu là hữu dụng, sẽ không thương hại đến Tiểu Hắc.
Từ phản ứng của Tiểu Hắc đến xem, đích thật là như thế.
Châm cứu cho Tiểu Hắc, đây chỉ là Trần Thanh Đế dùng để che dấu, để cho Trần Hương Hương chứng kiến, hắn là trị liệu cho Tiểu Hắc như thế nào.
Bất quá, vì dùng phòng ngừa vạn nhất, Trần Thanh Đế vẫn là âm thầm rót linh khí vào trong cơ thể Tiểu Hắc. Nhưng mà, linh khí vừa rót vào, Trần Thanh Đế phát hiện, Tiểu Hắc vậy mà đã xảy ra dị biến.
- Đây là có chuyện gì? Tiểu Hắc như thế nào biến thành như vậy?
Trần Thanh Đế khẽ chau mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Tiểu Hắc chỉ là chó đất, nhưng hiện tại Tiểu Hắc hiển nhiên không chỉ là chó đất đơn giản như vậy, hình như là gien đã xảy ra dị biến, có điểm giống... có chút như Linh thú.
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ là bởi vì lúc trước ta chải vuốt thân thể cho Tiểu Hắc, cho nên mới làm cho Tiểu Hắc xảy ra dị biến nhỏ?
Trong lòng Trần Thanh Đế rung động:
- Nếu như là như vậy, ta đây há không phải có thể đem động vật bình thường, cải biến thành Linh thú sao?
- Mượn Tiểu Hắc làm thí nghiệm, thử xem a.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế liền điều động linh khí trong cơ thể, lại bắt đầu vì Tiểu Hắc chải vuốt thân thể.
- Quả nhiên, theo ta không ngừng chải vuốt, Tiểu Hắc cũng đang không ngừng biến hóa. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần có đầy đủ thời gian, ta tất có thể cải biến Tiểu Hắc thành Linh thú. Hơn nữa, theo ta không ngừng chải vuốt, linh khí tuy tiêu hao, nhưng cũng cho ta đối với khống chế linh khí cũng càng ngày càng tinh chuẩn.
Đối với cái này, trong nội tâm Trần Thanh Đế cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Cứ như vậy, bảy ngày thời gian trôi qua.
Trong bảy ngày này, mỗi ngày Trần Thanh Đế đều chải vuốt Tiểu Hắc một lần, Tiểu Hắc cũng cách trở thành Linh thú càng ngày càng gần. Khục khục, mặc dù nói, còn có một đoạn đường rất xa phải đi.
Bất quá, cái này cũng hoàn toàn xác nhận suy đoán của Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế còn dần dần phát hiện, mỗi lần chải vuốt cho Tiểu Hắc, đợi sau khi khôi phục linh khí tiêu hao, linh khí trong cơ thể hắn cũng trở nên càng thêm tinh khiết.
Chải vuốt thân thể cho Tiểu Hắc, đối với Trần Thanh Đế vẫn có chỗ tốt.
Đã có Tiểu Hắc làm cầu, quan hệ của Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương ở trong mấy ngày này, tiến triển tuy không tính quá lớn, nhưng không phải một chút hiệu quả cũng không có.
Ít nhất, Trần Hương Hương không giống như trước kia, cừu hận Trần đại thiếu như vậy, nhìn thấy Trần đại thiếu giống như gặp cừu nhân.
Bất kể nói thế nào, đối với Trần Thanh Đế mà nói, đây đều là một bắt đầu tốt. Trọng yếu hơn là, hôm nay Tiểu Hắc càng ngày càng ưa thích Trần Thanh Đế rồi.
Trần Thanh Đế đương nhiên biết là vì cái gì, hôm nay Tiểu Hắc coi như là bán Linh thú, đương nhiên ưa thích linh khí. Mà Trần Thanh Đế ở trong mắt Tiểu Hắc, cái kia chính là nơi phát ra linh khí a.
Tiểu Hắc có thể không thích Trần Thanh Đế mới là lạ.
Bất kể là nguyên nhân gì, Tiểu Hắc ưa thích Trần Thanh Đế đối với Trần Thanh Đế mà nói, cái kia tuyệt đối là một chuyện tốt.
Bởi vì cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, Tiểu Hắc ưa thích Trần Thanh Đế như vậy, muốn nói đối với Trần Hương Hương không có liên quan, đây tuyệt đối là gạt người. Chỉ là đạo âm ảnh trong lòng Trần Hương Hương kia, thủy chung không cách nào phai mờ.
Chỉ quỷ dị chính là, Trần Thanh Đế một mực đang đợi Trần Phong Nhiên ra chiêu, nhưng mà, Trần Phong Nhiên trong đoạn thời gian này, lại không có phản ứng chút nào, rất là bình tĩnh.
Vì thế, Trần Thanh Đế lại tìm lý do, kéo hai ngày thời gian, Trần Phong Nhiên vẫn không có động tĩnh.
- Trần Phong Nhiên thật đúng là có thể vững vàng, cũng được, ca ca cũng muốn nhìn ngươi có thể chơi ra cái dạng gì.