Dùng tu vi của Trần Thanh Đế, vận dụng một ít linh khí bảo vệ lỗ hổng bình xăng, vẫn có thể làm được. Bất quá, đến lúc này, căn bản cũng không có cái tất yếu kia.
Dù sao... tất cả mọi người đã biết rõ, bình xăng của CCXR hư mất, một mực rò dầu.
Rất nhanh, bọn người Trần Phong Nhiên cưỡi trực thăng bay tới chân núi. Sau đó Trần Phong Nhiên lại điều khiển Audi A6, lên núi chở Trần Thanh Đế cùng Lâm Tĩnh Nhu xuống dưới.
Lái xe của Lữ Hậu Tích chết rồi, Trần Thanh Đế đương nhiên là thắng, thắng là phải lấy tiền cùng ngọc bội rồi.
- Oa ha ha, Lữ Hậu Tích, thật sự là cám ơn.
Trần Thanh Đế cười lớn một tiếng, thò tay dựt lấy ngọc bội trên cổ Lữ Hậu Tích xuống:
- Đợi bổn thiếu gia chơi chán rồi, lại bố thí cho ngươi.
Ngọc bội ẩn chứa linh khí, mới là thứ Trần đại thiếu muốn nhất.
- Trần đại thiếu... Cái này...
Lữ Hậu Tích vốn định cản trở, lại phát hiện mình không có ngăn cản, quyết định chắc chắn nói ra:
- Trần đại thiếu, trước kia chúng ta đã nói, là ai tới đỉnh núi trước mới tính toán thắng, ngươi lại...
- Lái xe của mày đã chết, chẳng lẽ còn không tính bổn thiếu gia thắng? Lữ Hậu Tích, con mẹ nó có phải mày muốn chơi xấu hay không? Chơi xấu cùng bổn thiếu gia, mày chán sống sao?
- Không... Không dám!
Lữ Hậu Tích cảm thấy lưng mát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Chơi xấu với Trần đại thiếu?
Đúng vậy, ta xác thực muốn chơi xấu, bất quá, ta không dám a. Ai không biết thủ đoạn của Trần đại thiếu ngươi. Hơn nữa, Lữ Hậu Tích ta ở Lữ gia tính là cái gì chứ? Có thể so sánh với ngươi sao?
- Mau lấy 1500 vạn của tao ra, bổn thiếu gia cũng không có thời gian lãng phí ở trên người của mày.
Ngọc bội đã tới tay, Trần đại thiếu hận không thể lập tức trở về bế quan tu luyện, trùng kích Luyện Khí tầng hai.
Thực lực, Trần Thanh Đế cần thực lực.
Nếu như không phải vì Trần Thanh Đế đột phá đã đến Luyện Khí tầng một, có linh khí ăn gian, chỉ sợ trận đua xe này sẽ thua, không, chết đúng là Trần đại thiếu hắn rồi.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, tu vi Luyện Khí tầng một thật sự là không đủ xem, Trần đại thiếu vô cùng khát vọng tăng thực lực của mình lên.
Thực lực càng mạnh, mới càng an toàn.
Địa cầu quá nguy hiểm!
Đối mặt cường thế cùng bối cảnh hùng hậu của Trần đại thiếu, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát rất là không tình nguyện đem 1500 vạn tiền mặt trong xe thể thao, chung độ cho người ta.
- Lâm Tĩnh Nhu, ngươi mang đến vận khí cho ta, cho nên ta thắng. Thù lao của ngươi, nhất định sẽ cho ngươi thoả mãn.
Trần Thanh Đế thò tay kéo khóa túi tiền, túi tiền bị giật ra, hai tay ôm lấy hai chồng tiền giao cho Lâm Tĩnh Nhu:
- Lâm Tĩnh Nhu, cái này ngươi hài lòng chưa? Khoảng chừng hai mươi vạn.
- Khanh khách... Thật nhiều tiền a.
Lâm Tĩnh Nhu chứng kiến trong túi cực lớn, tất cả đều là tiền mặt trăm nguyên, lập tức mặt mày hớn hở.
Trước kia, mặc dù Lâm Tĩnh Nhu biết có 1500 vạn tiền đặt cược, bất quá, nàng lại không có nhìn thấy. Bởi vậy, 1500 vạn đối với nàng mà nói chỉ là một tổ con số mà thôi.
Hơn nữa, Lâm Tĩnh Nhu là hòn ngọc quý trên tay Lâm gia, Lâm gia cao thấp không một ai không coi nàng là bảo bối, cho tới bây giờ không có vì tiền mà lo lắng.
Chi phiếu xấp xỉ một nghìn vạn, Lâm Tĩnh Nhu cũng không phải là không có, trái lại còn có vài tấm. Bất quá, nàng làm sao chứng kiến nhiều tiền mặt bày ở trước mặt của mình như vậy a.
Lực trùng kích của một đống lớn tiền mặt, đây chính là phi thường rung động nhân tâm, Lâm Tĩnh Nhu lập tức vui mừng nhướng mày.
- Cái này... Đều là của ta?
Lâm Tĩnh Nhu ha ha cười cười, rất nhanh tiếp nhận hai mươi vạn mà Trần Thanh Đế cho nàng, cất vào trong bọc của mình, lúc này Lâm Tĩnh Nhu phát hiện bọc của mình có chút nhỏ.
Trần Thanh Đế cùng Lâm Tĩnh Nhu phân chia tiền thắng, sắc mặt Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát khó coi không thôi, càng là hận nghiến răng nghiến lợi, đau lòng vạn phần.
Phân, phân con mẹ các ngươi, tất cả đều là tiền của hai huynh đệ bọn hắn a.
Nhất là Lữ Hậu Tích, ngọc bội đối với hắn vô cùng trọng yếu cũng thua trận rồi.
Đợi cho Lâm Tĩnh Nhu miễn cưỡng nhét hai mươi vạn vào trong bọc, nàng nhìn chằm chằm vào một đống tiền, hai mắt lóe lên, học động tác trước kia của Trần Thanh Đế, hai tay ôm lấy hai xấp tiền dày cộm, có chừng tám chín vạn, rất nhanh ôm ở trong ngực.
- Nhìn cái gì?
Lâm Tĩnh Nhu thấy Trần Thanh Đế quăng tới ánh mắt, hừ nhẹ một tiếng nói ra:
- Trần Thanh Đế, ngươi không nên quên, lần này tất cả đều là bởi vì vận khí của ta, cho nên ngươi mới có thể thắng. Thắng 1500 vạn, ta cầm hơn một chút, chẳng lẽ ngươi còn muốn đòi lại?
- Nguyện ý, ta làm sao lại đòi lại chứ? Chỉ cần ngươi thoả mãn là tốt rồi, lần sau tiếp tục ha.
Trần Thanh Đế cười cười, trong nội tâm bất đắc dĩ, ngươi đã ôm chặt trong ngực rồi, ta muốn đòi cũng có rắm dùng a.
- Cái kia... Ta còn không hài lòng lắm, ta có thể lấy thêm hai xấp nữa hay không? Một xấp cũng được.
Lâm Tĩnh Nhu một tay ôm tiền, tay kia nóng lòng muốn thử, chuẩn bị tùy thời ra tay.
- Lâm Tĩnh Nhu, chúng ta trước kia đã nói, ngươi nhập cổ phần một vạn, chờ sau khi thắng, vốn lẫn lời cho ngươi sáu vạn. Hiện tại đã cho ngươi gần 30 vạn, vượt xa trước kia rất nhiều, ngươi như thế nào còn chưa đủ? Bất quá...
Trần Thanh Đế quyết định chắc chắn, vẻ mặt thịt đau nói:
- Bất quá nếu ngươi thực hiện nụ hôn kia, ta... ta... ta sẽ cho ngươi lấy.