Cổ Thiên Cầm như thế nào cũng thật không ngờ, Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao vậy mà sẽ bị Lữ gia thu mua. Càng tức giận chính là, hai người này là người nắm giữ cổ phần nhiều nhất sau nàng.
Phải biết rằng, Lữ gia cùng Trần gia thủy chung đều là quan hệ đối địch. Lực ảnh hưởng của Lữ gia ở thương chính lưỡng giới, hoàn toàn chính xác là rất cường đại, căn bản không phải là Trần gia có thể so sánh.
Vì đề phòng Lữ gia, Cổ Thiên Cầm đương nhiên cũng có tính trước, tiến hành khống chế cổ phần của Thanh Đế dược nghiệp. Ở phương diện cổ quyền, một mực đều cẩn thận từng li từng tí.
Những cổ đông khác, có được cổ phần Thanh Đế dược nghiệp đều rất ít. Cổ phần của Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao, là gần với Cổ Thiên Cầm nhất, theo thứ tự là thứ hai, thứ ba.
Cổ Thiên Cầm có thể cho bọn hắn nhiều cổ phần như vậy, cũng là bởi vì tín nhiệm bọn hắn, bọn hắn cũng vì Thanh Đế dược nghiệp bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Ở Cổ Thiên Cầm xem ra, mặc cho ai cũng có thể bị Lữ gia thu mua, nhưng Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao là quyết không bị thu mua.
Châm chọc nhất chính là, hai người bọn họ không chỉ có bị đón mua, còn hùng hổ dọa người, khí diễm hung hăng càn quấy, lôi kéo nhiều người như vậy, tập thể lui cổ.
Cổ Thiên Cầm không phải người ngu, đương nhiên biết rõ, ở trong phái yêu cầu lui cổ, trong đó có hơn phân nửa là Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao khuyên bảo, lôi kéo.
Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao không chỉ có phản bội, hơn nữa phản bội còn phi thường triệt để.
- Chủ tịch, Trần gia ở thương chính lưỡng giới không phải đối thủ của Lữ gia, đây đã là sự thật không thể tranh cải. Mọi người chúng ta đều là người biết chuyện, không muốn vốn gốc không còn, đến cuối cùng ngay cả tiền quan tài cũng mua không nổi.
Dương Thủ Đãi không chút khách khí, mặt âm trầm nói ra:
- Hôm nay, bất luận như thế nào, chúng ta đều phải lui cổ.
- Đúng, phải lui cổ, vô luận như thế nào, ngươi cũng không cải biến được quyết tâm lui cổ của chúng ta. Cho nên, khuyên ngươi không nên lãng phí miệng lưỡi.
Uông Bộ Lao kiên quyết nói:
- Xin đừng lãng phí thời gian của ta và mọi người.
- Chủ tịch, ngươi cũng đừng có lãng phí miệng lưỡi, nói cái gì chúng ta cũng phải lui cổ.
- Chúng ta phải lui cổ, vì gia đình của mình, chúng ta không thể tiếp tục lưu lại Thanh Đế dược nghiệp, bằng không thì chúng ta sẽ chết rất thảm.
...
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người muốn lui cổ, tất cả đều đứng lên, cũng không nói nhảm cùng Cổ Thiên Cầm, trực tiếp bức cung.
Ông...
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, lập tức, phòng họp yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều đem ánh mắt quăng về phía cửa.
Nhóm cổ đông đang họp, thảo luận là đại sự, lúc này ai dám tiến vào phòng họp? Thậm chí ngay cả cửa cũng không gõ thoáng một phát?
Thời điểm mọi người thấy người đến là Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương, lập tức đều bình thường trở lại.
Ai không biết, Trần gia đại thiếu ngang ngược càn rỡ đã quen, bất luận kẻ nào cũng sẽ không để trong mắt. Đừng nói là đẩy ra cửa phòng họp, coi như là bạo lực đá văng, cũng không có ai ngoài ý muốn.
- Thanh Đế, Hương Hương, sao các con lại tới đây?
Sắc mặt Cổ Thiên Cầm tái nhợt, nhìn thấy Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương, trên mặt cố nặn dáng tươi cười khó coi.
- Cha nói mẹ nhớ con, cho nên con mang theo muội muội sang đây thăm mẹ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, quét qua mọi người, nói:
- Mẹ, xem ra nơi này rất náo nhiệt a? Con ở bên ngoài nghe được, hình như có rất nhiều người muốn lui cổ.
Trọng địa như phòng họp này, hiệu quả cách âm là phi thường lợi hại. Trần Hương Hương đi cùng với Trần Thanh Đế, là cái gì cũng không có nghe được.
Bất quá, Trần Thanh Đế là người nào?
Đây chính là Tu Chân giả lợi hại hò hét a. Hiện tại Trần Thanh Đế không chỉ có tu vi Luyện Khí tầng năm, càng là thuận nghịch tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, thuận nghịch đều là Luyện Khí tầng năm.
Hơn nữa, Trần đại thiếu xuyên việt đi vào địa cầu, tuy tu vi không có, nhưng mà nhãn lực, trí nhớ, thính lực lại không có vì vậy mà biến mất, vẫn còn tồn tại.
Thính lực của Kết Đan kỳ, biến thái không thể tưởng tượng?
Phòng họp cách âm là rất lợi hại không sai, nhưng há có thể đủ dấu diếm được lỗ tai của Trần đại thiếu? Trong phòng họp hết thảy, Trần đại thiếu nghe được thanh thanh sở sở, những người kia kêu gào, một chữ hắn cũng không có nghe lầm.
Bất quá, Trần Thanh Đế một mực nhẫn nhịn, cũng không có lập tức bão tố mà thôi.
- Thanh Đế, ở đây không có việc gì, con trước mang theo Hương Hương ra ngoài chơi, không nên chạy loạn.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, làm ra dáng tươi cười, nói:
- Đợi mẹ xử lý tốt chuyện nơi đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Nhìn thấy Cổ Thiên Cầm là phụ nữ mạnh mẽ, lại bị dồn đến mức này, trong nội tâm Trần Thanh Đế nhịn không được đau xót, giận dữ.
- Mẹ...
Một bên Trần Hương Hương nhịn không được chảy ra nước mắt, nghẹn ngào kêu lên.
- Hương Hương, đang yên đang lành con khóc cái gì. Hương Hương đừng khóc, mẹ không có việc gì.
Cổ Thiên Cầm cảm giác mũi đau xót, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, một tay ôm lấy Trần Hương Hương vào trong ngực.
Cổ Thiên Cầm là nữ cường nhân không sai, nhưng nàng có mạnh hơn nữa, cuối cùng cũng là một nữ nhân. Bị nhiều cổ đông dồn đến hoàn cảnh như vậy, trong nội tâm có thể dễ chịu sao? Nàng chẳng lẽ một chút cũng không ủy khuất sao?
- Chủ tịch, không nên dùng chiêu này đến lừa gạt chúng ta, chúng ta không có một cái nào là người ngu, căn bản là không bị ngươi lừa được đâu.
Dương Thủ Đãi cười lạnh không thôi, giễu cợt nói.
Dù sao Dương Thủ Đãi hắn đã tìm được đường ra, hơn nữa hắn cũng tin tưởng, trà trộn thương chính lưỡng giới, đi theo Lữ gia, cái kia tuyệt đối so với cùng Trần gia có tiền đồ hơn nhiều.
- Chuyện cho tới bây giờ, vô luận như thế nào dạng, đùa nghịch chiêu gì, chúng ta sẽ không bị ngươi kéo xuống nước. Lui cổ đã là xu thế tất nhiên, không có tình cảm gì có thể giảng.