Trải qua hơn một giờ tiếp xúc, Lý Nhược Băng có thể khẳng định, Trần Thanh Đế không có như lời đồn đãi kia. Nếu như là ngụy trang, vậy hành động của Trần đại thiếu cũng quá nghịch thiên.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế chỉ là bắt mạch cho nàng, đã biết nhiều như vậy, nói không chừng có thể trị liệu tốt, cho nên, Lý Nhược Băng quyết định về nhà cùng Trần đại thiếu.
Nếu như Trần Thanh Đế có lòng xấu xa đối với nàng, Lý Nhược Băng cho dù chết, cũng quyết không để cho Trần đại thiếu thực hiện được.
Mỗi tháng một lần, Lý Nhược Băng đã nhận lấy hai lần, âm hàn chi khí bạo phát mang đến thống khổ, ở sâu trong nội tâm nàng rất sợ. Sau khi mỗi lần thống khổ chấm dứt, nàng đã nghĩ lấy tự sát chấm dứt hết thảy, vĩnh viễn không muốn tiếp tục chịu loại thống khổ này.
Chỉ là, Lý Nhược Băng sợ ba mẹ của mình thương tâm. Nếu như Trần đại thiếu thật sự muốn xâm phạm nàng, coi như là cho nàng một lý do tự sát.
Chết thì chết, Lý Nhược Băng cũng không sợ.
Cùng lúc đó, tại Mỹ quốc, Trần Phong Nhiên quyết đoán đào tẩu, vẻ mặt tiều tụy, đầu cũng có chút mất trật tự, sắc mặt vô cùng khó coi, người cũng gầy một vòng.
Rời Châu Á trong mấy ngày này, Trần Phong Nhiên trằn trọc các nơi, đã đi tới tất cả các bệnh viện chỉnh hình nổi tiếng nhất trên thế giới một lần.
Trần Phong Nhiên muốn trị liệu cánh tay bị Trần Thanh Đế phế đi kia.
- Tay cậu bị thương quá nặng, chúng ta bất lực. Tôi đề nghị cậu mau chóng chuẩn bị tiến hành cắt giải phẫu, nếu không, cậu sẽ chết.
Hồi tưởng đến lời nói của giáo sư chỉnh hình, Trần Phong Nhiên mặt xám như tro.
Lời như vậy, Trần Phong Nhiên đã không phải là lần đầu tiên nghe được.
Cánh tay phải không chỉ có trị không hết, không nhanh chóng cắt, ngay cả mạng nhỏ cũng có thể mất. Cái này là đáp án mà Trần Phong Nhiên lấy được ở tất cả các bệnh viện chỉnh hình nổi tiếng.
Mà bệnh viện cuối cùng này, lại để cho Trần Phong Nhiên triệt để tuyệt vọng.
Bởi vì, khoa chỉnh hình ở bệnh viện này là tốt nhất thế giới, ngay cả nơi tốt nhất trên thế giới cũng nói như vậy rồi, Trần Phong Nhiên biết rõ, hắn rốt cuộc không có cách nào trị liệu tốt cánh tay. Không chỉ có như thế, muốn mạng sống, còn phải cắt bỏ.
- Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định sẽ không bỏ qua.
Trần Phong Nhiên mặt xám như tro, từ trong bệnh viện đi tới, trong hai tròng mắt tràn đầy sát cơ đầm đặc, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi:
- Cho dù cánh tay của tao rốt cuộc trị không hết, thiếu đi một cánh tay, chỉ cần tao còn chưa chết, nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định.
- Về nước hãy cắt, ta muốn cho Trần Thanh Đế sống không bằng chết, sống không bằng chết.
Trần Phong Nhiên bụm lấy cánh tay phải đã không còn cảm giác, bắt taxi chạy tới sân bay, hắn muốn về nước.
Bây giờ là hơn bảy giờ Mỹ quốc, tám giờ sẽ có một chuyến bay về nước, Trần Phong Nhiên muốn ở trước tám giờ đuổi tới sân bay.
...
- Chương Đài, đỗ xe ở chỗ này, cậu đi làm chuyện của mình đi.
Cửa trường học Trung Y Học Viện, Chương Đài theo ý của Trần Thanh Đế đỗ xe, cũng không có để cho Chương Đài lái xe vào trường học.
- Vâng, đại thiếu.
Nhìn Trần Thanh Đế cùng Lý Nhược Băng xuống xe, vẻ mặt Chương Đài cảm động nói:
- Trần đại thiếu, ta sẽ ở trước 9:30 tới đón ngài.
Chương Đài đã biết rõ, tự học buổi tối ở Trung Y Học Viện, sẽ chấm dứt lúc 9:30.
Căn cứ quy định của Trung Y Học Viện, vô luận là cấp 3, hay là giáo khu đại học, đều phải có lớp tự học buổi tối, mãi cho đến 9:30 mới có thể trở về.
Bất quá, cái quy định này đối với Trần đại thiếu mà nói, căn bản là có cũng được mà không có cũng không sao, có thể bỏ qua. Đừng nói là tự học buổi tối, coi như là cả ngày không đến trường học, cũng không có ai dám nói cái gì.
Trần Thanh Đế là ở ngày đầu tiên khai giảng đến Trung Y Học Viện ra, vài ngày sau căn bản là không có tới.
Đương nhiên, người có bối cảnh, nhưng không có ngưu bức như Trần Thanh Đế, vẫn là rất quý trọng thời gian ở trường học. Trong đó chỉ có một một ít người, là dốc sức liều mạng học tập, về sau trở nên nổi bật. Mà đại đa số người, thì mượn nhờ trường học, cùng những người khác làm tốt quan hệ.
Phải biết rằng, có thể tiến vào Trung Y Học Viện, ngoại trừ thành tích phi thường ưu tú ra, nguyên một đám đều là người có bối cảnh. Ngay cả nhân vật như Lữ Bất Phàm, cũng học ở Trung Y Học Viện.
Lữ Bất Phàm tiến vào Trung Y Học Viện, ngoại trừ là vì hắn thích Mã Tình Tình ra, còn có nữa là, chọn lựa nhân tài trong Trung Y.
Có thể dựa vào bản lĩnh thật sự thi vào Trung Y Học Viện, chỉ cần hảo hảo bồi dưỡng, tuyệt đối đều là nhân tài.
Xã hội hiện tại, quan trọng nhất là cái gì? Đó chính là nhân tài.
Lữ Bất Phàm chính là muốn ở bên trong Trung Y Học Viện, sàng chọn nhân tài, tiến hành bồi dưỡng, để cho Lữ gia bọn hắn càng thêm cường đại. Đương nhiên, cũng phải truy cầu Mã Tình Tình.
Những người có bối cảnh, lại không phải ngưu bức cỡ nào, thì là muốn cùng người đống cấp bậc làm tốt quan hệ. Đương nhiên, có thể dính vào người như Trần Thanh Đế, Viên Cầu, Lữ Bất Phàm, đó là không còn gì tốt hơn rồi.
Tự học buổi tối, đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là một cơ hội rất tốt.
- Cô đi đi, ta ở hồ sen chờ cô.
Đi tới bên hồ sen, Trần Thanh Đế ngừng lại, lòng của hắn đều ở linh mạch dưới đáy hồ sen, nào có tâm tư gì nhìn mỹ nữ a.
Nói xong, Lý Nhược Băng mặt ngọc đỏ lên, cảm giác thật xin lỗi. Lời này nói, có loại cảm giác cáo biệt cùng bạn trai, hơn nữa còn để cho bạn trai phải chờ nàng.
Lý Nhược Băng thẹn thùng, bước nhanh đi ra, chạy tới khoa Văn Nghệ.
- Nữ nhân này... Thật là làm cho người khó có thể lý giải, nói xấu hổ liền xấu hổ.
Trần Thanh Đế lắc đầu, quét qua bốn phía hồ sen, nhìn xem mấy đôi nam nữ, miệng miệng thương yêu không dứt, tùy tiện tìm một bãi cỏ, nằm xuống nhìn sao.
Ách?
Hôm nay mặc dù thời tiết không tệ, ánh trăng treo ở trên không, nhưng Trần đại thiếu tìm một hồi lâu, lại không có tìm được một ngôi sao. Không khí ô nhiễm, thật sự là quá lợi hại.