Lý Nhược Băng biến sắc, lập tức trở nên lạnh như băng, lạnh giọng nói:
- Tôi sẽ không đi ra, tôi là tới tìm đại ca, trước khi tìm được đại ca, tôi sẽ không ly khai.
- Trần đại thiếu, nữ nhân này của cậu, còn là một Băng mỹ nhân a.
Chu Bưu cười hắc hắc, nói ra:
- Trần đại thiếu, còn hi vọng cậu đừng làm cho lão ca khó xử.
- Làm khó dễ ngươi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Chu Bưu, hôm nay bổn thiếu gia muốn mang theo nàng đi lên, chẳng lẽ ngươi có ý kiến?
- Cái này... Trần đại thiếu, không phải lão ca ta không để cho cậu mặt mũi, thật sự là quy củ không cho phép.
Chu Bưu biến sắc, nhưng cũng không dám đắc tội Trần Thanh Đế.
Tuy Trần Thanh Đế là phế vật, nhưng lực lượng sau lưng, cũng không phải là Chu Bưu hắn có thể đụng vào. Coi như là người sau lưng Chu Bưu, cũng không phải đối thủ.
- Quy củ? Ngươi cho rằng trong mắt bản đại thiếu, sẽ có quy củ gì hay sao?
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói:
- Coi như là Lữ Bất Phàm ở chỗ này, bản đại thiếu muốn đi vào, hắn cũng không dám nói một chữ không.
Tuy Chu Bưu là lão bản của Giang Nam Xuân Vũ, nhưng Trần Thanh Đế lại tinh tường biết rõ, sau lưng Chu Bưu lại là cả Lữ gia chèo chống. Mà Chu Bưu, là một con chó của Lữ Bất Phàm, một con chó vô cùng trung thành.
Bằng không thì Chu Bưu dám hung hăng càn quấy như thế sao?
Trần đại thiếu kia cho Chu Bưu mặt mũi, đích thật là cố kỵ Lữ Bất Phàm. Tuy Trần đại thiếu hoàn khố không chịu nổi, ngang ngược càn rỡ, lại không tính là kẻ đần thật sự, Lữ Bất Phàm đáng sợ, hắn cũng là biết đến.
Bất quá, Trần Thanh Đế hiện tại, đã xếp Lữ Bất Phàm vào danh sách tử vong, là người phải giết chết, ai còn có thể cho Lữ Bất Phàm mặt mũi?
Mặt mũi của mình cũng không đủ dùng, lấy cái gì cho ngươi?
Nói xong, Trần Thanh Đế mang theo Lý Nhược Băng cùng với Chương Đài, trực tiếp đi lên Giang Nam Xuân Vũ, lưu lại Chu Bưu một mặt khó chịu, vô cùng âm độc.
- Phi, tưởng mình là ai chứ, chỉ là một phế vật ỷ vào gia thế sau lưng, hung hăng càn quấy mà thôi, lão tử muốn nhìn ngươi có thể hung hăng càn quấy tới khi nào.
Chu Bưu ác độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trần Thanh Đế, thầm nghĩ trong lòng:
- Không bao lâu nữa, Bất Phàm thiếu gia sẽ diệt trừ ngươi, đến lúc đó, ta nhất định phải hảo hảo tra tấn ngươi, con mẹ nó!
Chu Bưu chỉ là một con chó trung thành của Lữ Bất Phàm, vốn Trần đại thiếu cũng sẽ không để ý. Mấu chốt là, tất cả mọi người biết rõ, Lữ Bất Phàm đối với Chu Bưu này vô cùng tín nhiệm.
Từ Chu Bưu có thể biết rõ, Lữ Bất Phàm muốn giết Trần Thanh Đế, là có thể nói rõ Lữ Bất Phàm đối với Chu Bưu, tín nhiệm đã đến loại trình độ gì.
Dùng tính cách của Lữ Bất Phàm, có thể tín nhiệm Chu Bưu như thế, năng lực cùng trình độ trung tâm của Chu Bưu không cần nói cũng biết.
Trọng yếu hơn là, cho dù tất cả mọi người khắp thiên hạ, cho dù là toàn bộ Lữ gia đều phản bội Lữ Bất Phàm, Chu Bưu cũng quyết không phản bội. Tối đa, cũng chỉ là bảo hộ Lữ Bất Phàm mà chết.
- Xem ra Chu Bưu này, là giữ lại không được.
Trần Thanh Đế không có quay đầu, nhưng lấy thần thức của hắn, vẫn có thể nhìn ra ánh mắt ác độc của Chu Bưu, nhìn một cái không sót gì.
- Trần đại thiếu.
Vừa lên lầu hai, Chương Đài thấp giọng nói:
- Chu Bưu kia động sát tâm với ngài.
- Ngươi là làm sao mà biết được?
Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, không nghĩ tới Chương Đài lại có thể phát hiện, lập tức làm cho Trần đại thiếu cảm thấy rất ngạc nhiên.
- Một loại cảm giác, tôi nói không nên lời.
Chương Đài lắc đầu, trên mặt cũng tràn đầy nghi hoặc:
- Cảm ứng của tôi đối với nguy cơ, phi thường mẫn cảm, cho tới bây giờ chưa có xuất hiện qua sai lầm, một lần cũng không có.
- Ngươi lại có loại năng lực này, không tệ, rất không tồi.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thầm nghĩ trong lòng:
- Xem ra Chương Đài này, là một hạt giống không tệ, bất quá, cũng không biết hắn có phải là người của Lữ Bất Phàm hay không.
Trần đại thiếu cũng không dám cam đoan, Chương Đài có phải là người mà Lữ Bất Phàm cố ý xếp ở bên cạnh hắn hay không.
- Ngươi yên tâm, chỉ cần để cho em gái của ngươi ngủ cùng huynh đệ ta một đêm, sau này ngươi sẽ là anh vợ của ta, ta có thể không giúp ngươi sao?
- Đến lúc đó, các ngươi có Lữ gia chúng ta làm chỗ dựa, ai dám chọc giận Lý gia các ngươi?
- Hậu Tích huynh, về sau nhờ anh chiếu cố rồi.
Lý Nhược Phong cam đoan nói:
- Sự tình hạ dược vào rượu của em gái ta, ta nhất định sẽ không để cho anh thất vọng.
- Hạ dược trong rượu của mình? Anh của mình không có bị bắt, mà là... mà là...
Lý Nhược Băng nghe được hết thảy, sững sờ nguyên tại chỗ, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Lý Nhược Băng như thế nào cũng thật không ngờ, đại ca của nàng vì có thể cùng một tuyến với Lữ Hậu Tích và nhấc lên quan hệ với Lữ gia, lại muốn bán đứng nàng. Muốn hạ dược trong rượu của nàng, sau đó ngủ cùng Lữ Hậu Tích.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ cái này là mê gian sao?
Trần Thanh Đế đưa tay vỗ vỗ, sắc mặt Lý Nhược Băng tái nhợt, thân thể đang không ngừng run rẩy, ý đồ an ủi.
- Tôi không sao.
Lý Nhược Băng lắc đầu, lạnh như băng nói:
- Cảm ơn ngươi, Trần đại thiếu, ta đi trước.
Tuy Lý Nhược Băng rất khó tin tưởng, nhưng ở thời khắc này, nàng biểu hiện lại phi thường tỉnh táo, không có xông lên lý luận với Lý Nhược Phong, cũng không có mắng Lý Nhược Phong, mà là quay người ly khai.
- Đợi một chút.
Trần Thanh Đế một tay giữ chặt Lý Nhược Băng, sau đó ôm trong ngực, thấp giọng nói:
- Đi theo ta.
Cường gian, luân gian, mê gian, đây tuyệt đối là sự tình Trần đại thiếu thống hận nhất. Mặc dù nói, Trần đại thiếu trước kia làm không ít qua.