- Tiểu muội đi quân khu đại viện cũng tốt, ai cũng không biết, nguy hiểm có chấm dứt hay không.
Ăn xong điểm tâm, Trần Thanh Đế liền trở về phòng, không có tu luyện, trực tiếp ngã xuống giường ngủ say. Tuy Trần đại thiếu là Luyện Khí tầng ba, nhưng cũng là thân thể huyết nhục, còn không có đạt tới tình trạng có thể không ngủ không nghỉ.
Hơn nữa, liên tục chiến đấu cùng tiêu hao linh khí, Trần đại thiếu thật sự là mệt mỏi.
Khi Trần Thanh Đế tỉnh lại, đã đến thời gian ăn cơm chiều. Ăn cơm tối xong, Trần Thanh Đế đi vào gara, khởi động một chiếc BMW màu trắng, sau đó đi ra biệt thự.
Chiếc BMW màu đen lúc trước, đã bị người Nhật Bản đụng hư mất, có lẽ vẫn còn sửa chữa. Trần đại thiếu lại muốn ít xuất hiện, cho nên lựa chọn BMW màu trắng.
BMW, ở trong mắt người bình thường, cái kia chính là đại gia, nhưng trong ga-ra biệt thự của hắn, có khoảng chừng bốn chiếc. Trần đại thiếu kia vốn là ngang ngược càn rỡ, căn bản sẽ không đụng tới BMW, cho dù là thoáng một phát.
Bất quá, Trần Thanh Đế lại thích BMW.
Ít xuất hiện mới là vương đạo.
Ngủ đã đủ rồi, cũng ăn no rồi, ta không thể nhàn rỗi, phải đi trường học nhìn xem, thuận tiện nhìn xem có thể thừa cơ tiến vào hồ sen tu luyện hay không.
Cái này, mới là mục đích thực sự của Trần đại thiếu.
- Thời gian nên đi học không đi học, ở hồ sen mò mẫm cái rắm a.
Đi tới hồ sen, Trần Thanh Đế nhìn xem một đôi tiểu tình lữ, ở dưới đêm dài yểm hộ, ôm nhau hôn thắm thiết, trong nội tâm cảm thấy rất là bất đắc dĩ.
- Đi khoa Văn Nghệ nhìn xem, đã khai giảng mấy ngày, rất nhiều muội tử chờ ca ca ta nhìn đây này.
Nghĩ vậy, lông mày Trần Thanh Đế có chút nhảy lên, liền từ từ đi tới khoa Văn Nghệ.
- Cẩn thận...
Trần Thanh Đế mới vừa đi tới phụ cận khoa Văn Nghệ, liền chứng kiến một đạo thân ảnh màu trắng vội vàng, vẻ mặt kinh hoảng lao đến.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, thân ảnh màu trắng lao vào trong ngực Trần Thanh Đế. Trần đại thiếu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Móa, chẳng lẽ ca ca ta có mị lực như vậy, nhanh như vậy đã có muội tử yêu thương nhung nhớ rồi hả? Bất quá, cái muội tử này có chút lạnh.
Trần Thanh Đế cảm thấy một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, muội tử trong ngực thân thể mềm mại, nhưng lại làm cho Trần đại thiếu rất nghi hoặc chính là, thân thể muội tử có chút lạnh.
Chẳng lẽ là làn da lạnh?
- Thực... Thực xin lỗi, ta không phải cố ý.
Lúc này, muội tử lao vào trong ngực Trần Thanh Đế, liên tục nhận lỗi nói:
- Thực xin lỗi, tôi có việc gấp, cho nên...
- Thanh âm rất quen thuộc, hình như là ở nơi nào đó nghe qua?
Trần Thanh Đế nhíu mày, liếc nhìn muội tử, rất nhanh liền nghĩ đến, mình thật đúng là bái kiến qua muội tử này.
Lúc trước, thời điểm Trần Thanh Đế mua Đỉnh Càn Khôn, gặp được Lý Nhược Băng.
- Là... Là ngươi.
Lý Nhược Băng ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Đế, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, vô ý thức lui về phía sau một bước.
Tuy nàng cảm giác Trần đại thiếu cùng đồn đãi không quá giống, nhưng mà, ai có thể đủ cam đoan cảm giác của mình phải chăng chính xác? Có phải Trần đại thiếu ngụy trang hay không?
Vẫn là bảo trì một chút khoảng cách thì tốt hơn.
- Lần sau cẩn thận một chút.
Nhìn Lý Nhược Băng lui về phía sau, Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng chẳng muốn cùng Lý Nhược Băng nói chuyện, từ bên người nàng vượt qua, tiếp tục đi đến khoa Văn Nghệ.
Người ta nhìn thấy ngươi là trốn, nếu như lại cố dính vào, cái kia cũng không phải là Trần đại thiếu rồi.
- Đợi... Chờ một chút!
Nhìn thấy Trần đại thiếu sắp ly khai, Lý Nhược Băng liên tục kêu lên:
- Thực xin lỗi, ta... ta có thể nhờ ngươi giúp một việc hay không?
- Không có hứng thú.
Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối. Choáng nha, ca ca lại không biết ngươi, ngươi còn ghét bỏ ca ca, muốn ca ca giúp ngươi? Dựa vào cái gì?
- Van ngươi.
Lý Nhược Băng bước nhanh tiến lên, ngăn ở trước mặt Trần Thanh Đế, cầu khẩn nói:
- Trần đại thiếu, thực xin lỗi, ta... ta không phải cố ý, cầu xin ngươi giúp ta một lần được không?
- Ta biết rõ cô không phải cố ý, bất quá, hiện tại ta bề bộn nhiều việc. Đương nhiên, nếu như cô trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ xem xét thoáng một phát, phải chăng có nên giúp cô hay không.
Nhìn thấy Lý Nhược Băng gật đầu, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Ta nghe nói cô là hoa khôi của khoa Văn Nghệ?
- Cái này...
Lý Nhược Băng Tâm run lên, không biết Trần Thanh Đế muốn làm gì, nói ra:
- Cái này đều là những nam sinh nhàm chán kia...
Lý Nhược Băng muốn giải thích, bất quá, lại bị Trần Thanh Đế cắt đứt:
- Trả lời ta phải hay không là được, nói nhảm khác ta không muốn nghe.
- Phải.
Lý Nhược Băng nhẹ gật đầu.
- Ý tứ hoa khôi của khoa, có phải ở toàn bộ khoa Văn Nghệ, cô là xinh đẹp nhất hay không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, rất nghiêm túc nói ra:
- Những nữ sinh khác trong khoa Văn Nghệ, đều không xinh đẹp bằng cô? Trả lời ta phải hay không là được.
- Không phải... phải!
Vẻ mặt Lý Nhược Băng bất đắc dĩ nói:
- Vấn đề này, ta thật không biết, dù sao, những cái này đều là những nam sinh nhàm chán kia bài danh.
- Cô có thể trở thành hoa khôi của khoa, có lẽ xem như xinh đẹp nhất khoa Văn Nghệ.