Lý Vưu cố gắng chống người đứng dậy, đối với thương thế trên người mình, căn bản là không thèm để ý, mặt mũi tràn đầy vội vàng hỏi.
- Hắn hiện tại rất an toàn, ngược lại là các ngươi, tình huống rất nguy hiểm.
Trần Thanh Đế lắc đầu, thản nhiên nói:
- Nếu như không nhanh chóng cứu chữa, các ngươi đều chết.
- Chỉ cần Liễu đội trưởng không có việc gì là tốt rồi. Còn chúng ta...
Sắc mặt Lý Vưu tối sầm lại, vô cùng đau lòng nói:
- Ngươi vẫn là đi thôi.
- Ân?
Trần Thanh Đế nhíu mày, rất là khó hiểu:
- Nếu hiện tại ta ly khai, các ngươi tối đa còn có thể sống một ngày, cũng sẽ bị chết.
- Dùng thương thế của chúng ta bây giờ, cho dù không chết, cũng sẽ rơi vào tàn tật chung thân, chúng ta sống sót còn có ý nghĩa gì? Còn không phải ly khai... quân ngũ sao.
Trên mặt Lý Vưu tràn đầy tuyệt vọng:
- Xuất ngũ, còn không bằng để cho chúng ta chết đi.
Bọn người Lý Vưu đương nhiên biết rõ tình huống của mình, chỉ sợ bọn họ coi như là có thể sống sót, cũng sẽ biến thành tàn tật, không cách nào tiếp tục lưu lại Huyết Nhận.
Không cách nào tiếp tục lưu lại Huyết Nhận, đối với bọn họ mà nói, so chết càng thêm khó chịu.
Bất quá, cho dù chết, bọn hắn cũng sẽ không nói cho Trần Thanh Đế, bọn họ là một thành viên của Huyết Nhận. Đây là cơ mật cao nhất, cho dù là Trần Thanh Đế cứu được bọn hắn cũng không thể nói.
- Không nghĩ tới, Quân Thần Huyết Nhận, dĩ nhiên là một đám phế vật.
- Ngươi muốn chết, ta có thể giết các ngươi. Bởi vì, mạng của các ngươi là ta cứu, mà ta sẽ không cứu một đám phế vật.
- Ngươi nói ai là phế vật? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Đừng tưởng rằng đã cứu được chúng ta là có thể vũ nhục Huyết Nhận, có giỏi thì một đao giết lão nương đi.
Nữ thành viên Huyết Nhận, hai mắt sung huyết, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, hét lớn:
- Ngươi có thể vũ nhục chúng ta, nhưng không thể vũ nhục Huyết Nhận, không thể vũ nhục Quân Thần của chúng ta.
Giờ khắc này, năm tên thành viên Huyết Nhận, tất cả đều nổi giận, bởi vì bọn họ cho rằng Trần Thanh Đế là đang vũ nhục Huyết Nhận. Đồng dạng, bọn hắn bên trong phẫn nộ, ngay cả Trần Thanh Đế vì sao biết rõ bọn họ là thành viên Huyết Nhận, cũng không để ý đến.
- Các ngươi còn không phải phế vật sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Lão tử cứu được các ngươi, các ngươi lại một lòng muốn chết. Ai nói các ngươi về sau sẽ tàn tật? Ai nói về sau các ngươi sẽ rời khỏi Huyết Nhận?
- Con mẹ nó, lấy chút đức hạnh kia của các ngươi, coi như là lão tử trị liệu tốt bọn ngươi, có thể làm cho các ngươi tiếp tục lưu lại Huyết Nhận, các ngươi cũng chỉ là một đám phế vật, là sỉ nhục của Huyết Nhận.
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói:
- Lão tử cứu được các ngươi, mạng của các ngươi chính là của ta, coi như các ngươi muốn chết, cũng phải được lão tử đồng ý, các ngươi mới có thể đi chết.
- Các ngươi không phải muốn chết sao?
Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng:
- Tốt, hôm nay lão tử sẽ thanh toàn cho một đám phế vật các ngươi, mịa.
- Ngươi... ngươi nói ngươi có thể trị liệu tốt chúng ta?
Thành viên nữ duy nhất trong Huyết Nhận, Thiết Nam chấn động toàn thân, bất chấp đau nhức trên người, cắn chặt răng, dốc sức liều mạng đứng lên.
Sau khi Thiết Nam đứng dậy, trên trán của nàng đã hiện đầy mồ hôi lạnh. Lấy thế thương hiện tại của nàng, có thể đứng lên, so với bảo một người thọt, vứt bỏ xe lăn hành tẩu như người bình thường, còn muốn khó hơn nhiều.
Một đao xỏ xuyên qua đùi, không ngừng phun máu ra bên ngoài, mà Thiết Nam lại không nhìn tới, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Do đó có thể thấy được, Thiết Nam đối với có thể trị liệu tốt là khát vọng cỡ nào, đồng dạng cũng có thể nhìn ra, nàng có thể nhịn thống khổ cỡ nào.
- Như thế nào? Không muốn chết rồi hả?
Trần Thanh Đế nhíu mày, đảo qua trên người bốn gã thành viên Huyết Nhận khác, lạnh giọng nói:
- Các ngươi còn có ai muốn chết? Hiện tại ta có thể một đao giết hắn đi.
- Chúng ta không sợ chết, nhưng chúng ta càng thêm khát vọng đứng lên, có thể tiếp tục thủ hộ vinh quang của Huyết Nhận.
Hàm răng Lý Vưu khẽ cắn, mồ hôi lạnh như mưa chảy xuống, cuối cùng cũng đứng lên theo.
Ba gã thành viên Huyết Nhận khác cũng là như thế, mỗi người bọn hắn đều như Thiết Nam, đùi đều bị một đao xỏ xuyên qua, nhưng bọn hắn đều ương ngạnh đứng lên.
- Hiện tại các ngươi còn không tính quá phế vật.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đồng thời, trong lòng cũng vì những thành viên Huyết Nhận này ương ngạnh mà rung động.
Thương thế của năm người, Trần Thanh Đế hắn đương nhiên tinh tường biết rõ. Thương thế đồng dạng, nếu đổi lại là quân nhân khác, đừng nói đứng lên, không hôn mê đã xem như kỳ tích.
Bịch!
Lúc này, Thiết Nam nhìn Trần Thanh Đế, hai đầu gối quỳ xuống đất, cầu khẩn nói:
- Van cầu ngươi trị liệu giúp chúng ta, chỉ cần trị liệu tốt chúng ta, cái mệnh này của Thiết Nam ta sẽ là của ngươi.
- Cô phải tinh tường một việc, mạng của các ngươi, hiện tại chính là của ta.
Trần Thanh Đế nhìn Thiết Nam, lạnh giọng nói ra:
- Nói cho ta biết, tại sao cô phải quỳ xuống? Chẳng lẽ cái này là Huyết Nhận? Huyết Nhận có thể vì không muốn tàn tật về sau, mà quỳ xuống? Hướng người khác cúi đầu? Phế vật như vậy, lão tử không có hứng thú.
- Ta muốn báo thù, ta muốn báo thù cho em trai của ta, báo thù cho các đồng đội đã chết.
Thiết Nam quỳ trên mặt đất, đùi đang không ngừng chảy máu, thân thể lại kéo căng vô cùng thẳng, trong hai tròng mắt tràn đầy cừu hận:
- Em trai của ta cùng các đồng đội của ta, bị những Ninja kia giết, ta muốn báo thù thay bọn hắn.
- Chỉ cần ngươi trị liệu tốt ta, ta sẽ cam tâm tình nguyện đem mệnh giao cho ngươi, vô luận để cho ta làm chuyện gì, chỉ cần không bắt ta phản bội quốc gia, bất cứ chuyện gì cũng có thể.
Sắc mặt Thiết Nam kiên định, dứt khoát kiên quyết nói.