Viên Cầu chỉ vào phòng bệnh cao cấp sau lưng, nói ra:
- Đang ở bên trong, nữ nhân của ngươi, khóc như nước mắt không cần tiền vậy, hiện tại hình như đã ngủ rồi.
Viên Cầu đi theo sau lưng Trần đại thiếu, vừa đi, một bên thấp giọng thổn thức không thôi nói:
- Ca ca ta xem như tăng kiến thức, nước mắt của nữ nhân thật sự là dọa người.
Trần Thanh Đế nhìn thoáng qua, Hoàng Dĩnh nằm ở trên giường đã ngủ rồi, lại nhìn mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt, thấp giọng nói:
- Không nên lớn tiếng, đừng đánh thức Hoàng Dĩnh.
- Cậu là Trần đại thiếu? Là bạn trai của Dĩnh nhi?
Lúc này, mẹ của Hoàng Dĩnh, một thiếu phụ nhìn về phía trên hơn năm mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, nhìn Trần Thanh Đế hỏi. Nàng giống như cũng sợ đánh thức nữ nhi của mình, cho nên thanh âm rất nhỏ.
- A di, người đã hiểu lầm rồi. Được rồi, chờ a di tốt rồi, cháu lại giải thích với a di.
Trần Thanh Đế lắc đầu, đi tới bên người của mẹ Hoàng Dĩnh, hai ngón tay khoác lên cổ tay của bà.
- Ân?
Trần Thanh Đế nhướng mày, thấp giọng nói:
- A di, trước kia người là đi làm ở loại địa phương như nhà máy hóa chất phải không, lại công tác thời gian rất dài, chí ít có 15-16 năm.
- Đúng vậy, a di làm ở nhà máy hóa chất, công tác 17 năm.
Mẹ Hoàng Dĩnh thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Thân thể của mình, tự mình rõ rang nhất. Trần đại thiếu, a di và một đứa con gái này, sống nương tựa lẫn nhau, a di hi vọng về sau cậu có thể hảo hảo chiếu cố nó.
Rất hiển nhiên, mẹ của Hoàng Dĩnh đã biết rõ, thời gian của mình không còn nhiều lắm rồi. Ngay cả bệnh viện lớn như vậy, cũng nói hết thuốc chữa, nàng cũng không nhận ra, Trần Thanh Đế có thể cứu được nàng.
- Trần đại thiếu, Hương Hương nói y thuật của ngươi rất lợi hại, Tiểu Hắc trúng độc, tất cả bác sỹ thú y đều trị không hết, nhưng ngươi lại có thể làm được.
Viên đại thiếu thấp giọng nói:
- Ngươi sẽ không ngay cả mẹ vợ tương lai của ngươi, cũng trị không hết chứ?
- A di, bệnh của a di là bởi vì trúng độc, lục phủ ngũ tạng bị ăn mòn. Bất quá, a di yên tâm, ta vẫn có thể trị tốt, chỉ cần bài trừ độc tố trong cơ thể a di ra là được.
- Trần đại thiếu, cậu không cần an ủi a di, a di rất rõ ràng tình huống của mình.
Mẹ của Hoàng Dĩnh lắc đầu cười khổ, nhìn thoáng qua Hoàng Dĩnh nằm bên người, nói ra:
- A di không yên lòng nhất đúng là Dĩnh nhi.
- A di, người không nên bi quan như vậy, ta nói có thể trị liệu tốt bệnh của a di, thì nhất định có thể trị liệu tốt.
Nói xong, Trần Thanh Đế lấy ngân châm ra, ở trên cổ Hoàng Dĩnh nhẹ nhàng đâm xuống, Hoàng Dĩnh nhẹ ân một tiếng, liền không có động tĩnh.
- Trần đại thiếu, cậu đây là...
Mẹ Hoàng Dĩnh giật mình, không biết Trần Thanh Đế là đang làm cái gì.
- Hoàng Dĩnh một mực lo lắng cho a di, thể xác và tinh thần mỏi mệt, thương tâm quá độ, như vậy đối với thân thể không tốt. Cho nên cháu cho nàng hảo hảo ngủ một giấc.
Trần Thanh Đế vừa nói, một bên bế Hoàng Dĩnh lên, đặt ở trên giường bên cạnh, sau đó giúp nàng đắp chăn.
- Viên mập mạp, ngươi còn đứng đây làm gì? Thời điểm ta chữa bệnh cho người khác, không thích có người vây xem.
Trần Thanh Đế an trí Hoàng Dĩnh xong, trực tiếp nhìn Viên đại thiếu trục khách.
- Oa kháo... Trần đại thiếu ngươi... choáng sao, ta... ta hận ngươi.
Viên Cầu cắn răng mở miệng, rất là khó chịu rời khỏi phòng bệnh:
- Ngươi nhanh lên, ca ca ta vẫn chờ ngươi mời khách đó, mẹ.
Rất nhanh, nửa giờ đã trôi qua, mẹ của Hoàng Dĩnh đã ngủ, Trần Thanh Đế từ trong phòng bệnh đi ra, bất quá, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, xem ra mệt mỏi không nhẹ.
- Thế nào? Có cứu được hay không?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi ra, Viên đại thiếu liền hỏi:
- Hương Hương nói y thuật của ngươi rất lợi hại, đến cùng như thế nào đây?
- Tạm thời không có vấn đề gì quá lớn, bất quá, muốn khỏi hẳn, còn cần một loại thảo dược. Mà loài thảo dược này, chỉ sợ trên thị trường không có.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:
- Viên mập mạp, còn phải nhờ ngươi vất vả một thời gian ngắn, ta muốn đi tìm loại thảo dược kia.
- Đi thôi, ca ca ta là một người mệnh khổ.
Viên Cầu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Con mẹ nó, người ta là nữ nhân của ngươi, là mẹ vợ tương lai của ngươi, không phải của ca ca ta.
- Viên mập mạp, ca ca ta sẽ không để cho ngươi chịu khổ không công, chờ ta trở lại, sẽ cho ngươi một cơ hội phát tài tốt.
Phát tài trong miệng Trần Thanh Đế, đương nhiên là chế tác điều hòa y, lại để cho Viên đại thiếu đi bán.
Trần Thanh Đế đã sớm muốn làm rồi, bất quá, một mực không có cơ hội cùng thời gian mà thôi.
- Cơ hội phát tài tốt? Cái cơ hội tốt gì?
Viên Cầu lộ ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ, liền nói:
- Chẳng lẽ ngươi định mang theo Lâm Tĩnh Nhu đi đua xe, sau đó hung hăng lợi nhuận một số? Oa ha ha, đây tuyệt đối là một cơ hội phát tài tốt.
- Nhìn chút tiền đồ kia của ngươi kìa.
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, nói ra:
- Ngươi tiếp tục lưu lại ở đây chiếu cố bọn họ, chờ sau khi trở về, tuyệt đối sẽ không cho ngươi thất vọng.
- Kháo... Có tất yếu thần bí như vậy sao? Ta cũng không tin, ngươi còn có thể làm ra cái gì, so với nhà máy trang phục của ta còn nhiều tiền hơn?
Nhìn bóng lưng Trần Thanh Đế ly khai, trên mặt Viên đại thiếu tràn đầy vẻ khinh bỉ.
- Viên Cầu thật đúng là đủ biết hưởng thụ, cái tọa giá này bị hắn sửa thành như vậy, thật đúng là rất thoải mái.
Trần Thanh Đế đứng ở bên ngoài bệnh viện, nhìn tọa giá của Viên đại thiếu, là chiếc Ford E350 cảm khái không thôi.
Viên đại thiếu là một người biết hưởng thụ, tọa giá của hắn, chỉ là phí tổn làm xe cũng đã hơn giá trị chiếc xe rồi.
Có thể không thoải mái sao?
- Linh Vụ Sơn cách nơi này không xa, hơn nữa trong núi ẩn chứa linh khí nhàn nhạt, rất có thể sẽ có loại linh thảo cấp thấp Dẫn Độc thảo này.