Ánh sáng ngày mới chiếu vào chói mắt, ta theo trong mộng bừng tỉnh. Đầu tiên phát giác toàn thân hơi lạnh, đọng toàn sương, dùng sức nhu nhu ánh mắt. Ta vừa đứng lên, tay quờ quạng vào không khí, Hàn đã là không thấy đâu. Nhưng là tay ta vớ phải một thứ khác, là một tấm ngọc bội. Ngọc bội trên khắc thương long, là hượng hạng bạch ngọc, thợ khéo tinh mĩ, là Hàn đặt trên người ta? Ta đứng lên xem chung quanh, không một bóng người, thầm hô may mắn khi ngủ không bị gấu ăn thịt. Đại khối băng cũng đủ hung ác tâm đi, bỏ ta một mình nơi hoang dã này? Ta còn rất nhiều điều muốn nói với hắn. Ta nghĩ nói thích hắn, còn muốn cùng hắn. Chính là, ở thời khắc mấu chốt hắn lại đi mất? Chẳng lẽ là hôm qua ta lỡ lời thương tổn hắn, hay là hắn có sự việc trọng yếu gì? Hắn mang huyết hải thâm thù, không thể luôn cùng ta một chỗ. Hắn còn lưu cho ta khối ngọc bội, liền cho thấy lòng hắn còn có ta, có phải không? Dù sao thì, từ nay không có tâm lí về hiện đại, ngày rộng tháng dài, không tin không thể gặp hắn. Nếu chúng ta hữu duyên, rất nhanh tái kiến. Lần sau , khi gặp hắn ta nhất định phải nói, ta thích hắn. Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhìn cũng nhìn rồi, ngủ cũng ngủ chung rồi, đời này hắn tự nhiên phải phụ trách ta. Tưởng tượng như vậy, không có quá khó khăn nha! Ta đem ngọc bội dắt vào người, mắt nhìn lên bầu trời cao, hô to một tiếng:
“Độc Cô Hàn, ta Mộ Dung Ý Vân, đời này ngoài ngươi không lấy chồng, ngày sau gặp ta, ngươi phải cưới ta!”
Nói xong, tiêu sái cười, hôm nay quả là một ngày đẹp.
Xa xa, một góc nhỏ của cánh rừng, Hàn vẫn là đang đứng hướng về phía Mộ Dung Ý Vân, khóe miệng hơi thượng cười, một bộ dáng thập phần ôn nhu. Tật phong đứng phía sau hắn, nhẹ nói:
“chủ thượng, cần theo sau phu nhân không?” cùng Hàn hơn 20 năm, lần đầu tiên Tật Phong thấy hắn cười, cười thực ấm áp.
Hàn khoát tay: “không cần, nàng ngoại hiệu vô tình kiếm, anh hùng phổ bài danh đệ ngũ, không ai có thể thương tổn nàng, hiện tại chính sự quan trọng hơn”
Cho dù là mù đường, ta đi ba ngày cuối cùng cũng tới Tần Hoài. Quả thực phong cảnh hữu tình, dân chúng hiếu khách, khắp nơi đều nghe thấy tiếng cười nói nhộn nhịp, không hổ danh là một nơi phồn hoa đô hội.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đại hội đường quanh co sẽ được chính thức bắt đầu. Thành nội náo nhiệt phi phàm. Rất nhiều võ lâm nhân sĩ đến lui, đương nhiền nhiều là các thiếu hiệp, vốn chính là tìm đối tượng, tự nhiên là người trẻ tuổi có nhiều. Tần Hoàn Phong cảnh tự nhiên không cần phải nói, đã sớm nổi tiếng. Có lẽ chính ở nơi cảnh sắc hữu tình này, có không ít đôi trai tài gái sắc có duyên gặp mặt mà thành đôi, đường quanh co tổ chức ở đây, tuyệt đối là hợp lí.
Ta dù sao cũng là nữ nhân hiện đại có chút hiểu biết, nhưng là, nhìn thấy xung quanh mọi thứ đều thập phần mới vẻ mà lí thú. Hơn nữa khiến ta kinh ngạc chính là, các thiếu nữ hơn phân nửa đều theo cách ăn mặc của ta, một thân áo trắng đạm bạc. Có lầm hay không? Ta trở thành minh tinh? Vì phù hợ ngoại hiệu “vô tình kiếm” , ta mua một thanh kiếm cầm ở trong tay. Hiện tại biết rõ lai lịch của Phượng Vũ, càng biết nó trọng yếu, ta sẽ không ngu ngốc đem ra dùng bừa.
Vẫn bởi vì sự kiện của võ lâm này, tửu lâu khách điếm sinh ý cực tốt. Bách hiểu đường mời rất nhiều người đến tham gia, chính là bách hiểu đường cho dù có lớn thế nào, cũng không thể chứa hết từng đó người. Trừ bỏ nhân vật có danh tiếng được bách hiểu đường mời đích danh ra, những người khác đều là tự túc . ta tùy tiện vào một tửu lâu, phải thưởng thức đặc sản ở nơi đây mới được. Ăn thì ăn, tai vẫn nghe tám hướng.
Như thế nào, ta nghe thì ta vẫn là chủ đề “hot”. Ngày đó có người nhìn đến dung nhan của ta, tuổi cũng đính chỉnh trở lại. Lục Tây Lâm thực có tài ăn nói, trước mắt mọi người bày ra một Nguyệt Quang tiên tử tựa như sao sáng trên trời. Về phần quan hệ giữa ta cùng bệnh thần kinh, thực nhàm chán, đều nói bệnh thần kinh thích Nguyệt Quang,. Hơn nữa còn có tin đồn, bệnh thần kinh chính vì Nguyệt Quang mà hưu Mộ Dung Ý Vân. Tóm lại chính là loạn bát nháo. Có người thậm chí đoán, lần này ở đường quanh co, hai người sẽ nhân cơ hội hỉ kết lương duyên. Hiện tại một số đổ phường còn khai bàn, đổ xem cuối cùng Nguyệt Quang cùng họ Giang có kết đoạn nhân duyên? Nhưng ta còn nghe thêm tin tức, về phần Mộ Dung Ý Vân cùng Hàn, vẫn là ta a. bọn họ đồn rằng, Hàn cùng Mộ Dung Ý Vân đang âm thầm đề ra cái đại âm mưu. Rồi lại nói ta thương phong bại tục, không biết liêm sỉ, hay Hàn lừa gạt tình cảm tiểu cô nương…. Please, chúng ta đều là thiệt tình yêu nhau.
Ta đang ăn, vừa ngẩng đầu đã thấy trước cửa 4 người. Trong đó có 2 người ta nhận thức, hơn nữa cực kì quen thuộc. Lão nhân kia cư nhiên là Mộ Dung Nghĩa cha ta, còn mĩ nử đứng ngay sau lão cha chẳng ai khác đương nhiên là Mộ Dung Nhược Nhan tỉ, còn ở sau nữa thì là 2 nam nhân mặc đồ tầm thường giống nhau, là gia đinh.
Ta kì quái, tỉ tỉ của ta đương kim đệ nhất mĩ nữ, lại là cao thủ đề danh đệ thập, đương nhiên được mời, vậy còn cha, lão tới làm gì?
Cha lướt nhìn qua, cư nhiên đi tới chỗ ta. Trời, ta bị phát hiện? Nhưng rất nhanh ta hiểu được, trừ bỏ bàn của ta, đã không còn trỗ chống khác. Ta thở dài, bên ngoài ta có thể dùng phấn sáp trang điểm, che dấu thân phận, nhưng là cha ta ở đây, chẳng nhẽ không nhận ra con gái? Vô luận là trang điểm cỡ nào, chỉ cần không che mặt, hắn liền nhận ra. Ta nghĩ, nhanh đem cái gì che mặt thật kín, ta đường đường là tương lai bách hiểu đường chủ, vậy mà dùng bộ mặt thật gặp người cũng không dám, thực thảm a.
Ta đang tự than đến đầu óc mụ mẫm, chợt có tiếng nói:
“cô nương, lão phu có thể ngồi đây không?”
Ta ngẩng đầu, cha rất có phong độ nhìn ta. Ta còn chưa kịp nói gì, cố gắng kìm chế cảm xúc, thản nhiên nói:
“tiền bối, mời tự nhiên”
Ánh mắt không tự chủ đảo qua mĩ nữ tỉ tỉ, nàng cũng nhìn qua ta một cái, nhíu mày nói:
“cô nuonwg chính là vô tình kiếm Nguyệt Quang tiên tử?” tỉ tỉ, không ngờ hôm nay tỉ hại ta/
Ta đành gật đầu, tiếp tục giả như không nghe không thấy, tiếp tục ăn. Cho dù không nhìn ra mặt, thanh âm của ta hẳn là cha không thể quên, không nói tốt nhất.
Mộ Dung lão nhân a một tiếng, nói:
“cô nương chính là vô tình kiếm Nguyệt Quang tiên tử? Thực là không ngờ, tuổi còn trẻ mà danh trấn giang hồ, võ công tuyệt tác, thực khiến lão phu mở rộng tầm mắt, lão phu Mộ Dung Nghĩa, còn thiếu tiên tử một nhân tình, cảm tạ tiên tử trước cứu tiểu nữ”
Nói xong, chắp tay.
Ta dùng hết khả năng , mặt lạnh như băng nói:
“thì ra là Mộ Dung tiền bối đỉnh đỉnh đại danh, ngưỡng mộ từ lâu, tiền bối không cần khách khí, thi ân bất cầu báo”
“Nguyệt Quang tiên tử, nghe nói ngươi cùng tiểu nữ là bạn tốt?” Mộ Dung lão nhân hỏi thắm.
Ta vẫn ân một tiếng, không muốn nhiều lời. Lão nhân, đừng hỏi, ngươi nếu biết ta chính là nữ nhân của ngươi, nhất định bị dọa chết.
“chẳng hay, tiên tử có biết tiểu nữ ta hiện đang ở đâu, ta rất là lo lắng cho nó” lão nhân thật có phong phạm, một chút sinh khí cũng không có, hơn nữa còn tỏ vẻ quan tâm khiến ta lòng có chút xao động, dù sao đó cũng là cha của Mộ Dung Ý Vân, hổ nào là ăn thịt con cơ chứ?
“không biết” ta vẫn cố giữ mặt lạnh, đơn giản nói.
Mộ Dung lão nhân thờ dài , bất đắc dĩ nói:
“ai, ngươi cùng Ý Vân nhà ta tình như tỉ muội, chỉ tiếc tiểu nữ hồ đồ, cùng Mục Hàn kia dây dưa không rõ, biến thành thân bại danh liệt”
“không thể nói vậy, nam hoan nữ ái là thiên lí thường tình, tiền bối yên tâm, ta thấy Mục giáo chủ đối với thiên kim nhất mực thương yêu, đi theo hắn lệnh thiên kim chắc không chịu ủy khuất” ta thích hắn đó, không phục? Ta liếc mắt với mĩ nữ tỉ.
“là a, cha cũng nghe nói không? Hắn đối với muội muội thực sự tốt lắm, không bằng cho muội muội theo hắn đi, cha cũng hi vọng muội muội hạnh phúc đi?
“Phi hà tiên tử nói không tồi, Mục Giáo chủ đối lệnh thiên kim rất trọng thị, năm lần bẩy lượt vì lệnh thiên kim mạo hiểm” ta vừa nói vừa trộm nhìn Nhược Nhan tỉ, vẫn là tỉ biết lo lắng cho ta!
Mộ Dung lão nhân sắc mặt trở lên không tốt, nhưng vẫn giữ phong phạm, thản nhiên nói:
“Nguyệt Quang tiên tử, tựa hồ cùng Mục Hàn rất quen thuộc a? tiên tử sắp kễ vị đường chủ bách hiểu đường, chỉ sợ nếu cùng Mục Hàn quá thân cận sẽ ảnh hưởng tới thanh danh” nói nhảm, bổn cô nương liền yêu hắn, liền lấy hắn làm chồng! Ta hừ lạnh:
“làm việt không cầu phú quý danh lợi, chỉ cầu gặp tri kỉ, ta cùng Mục hàn quân tử chi giao. Bách hiểu đường trước nay vẫn giữ thế trung lập trong võ lâm, mặc kệ ân oán giang hồ, lệnh thiên kim nói cho cùng, vẫn là vì mình mà sống chứ không phải vì người giang hồ mà sống”
Lão nhân không những không sinh khí, ngược lại cười đáp:
“tiên tử quả nhiên nữ trung hào kiệt”
“lệnh thiên kim cũng là vị kì nữ” lão nhân, ta tốt như vậy, lão không phát hiện?
“Tiểu nữ Nhược nhan chỉ có hư danh” lão nhân, ta cảnh cáo ngươi, đừng có quên bẵng đi Ý Vân tiểu nữ này!
Ta có phần bực mình, đứng dậy:
“tiền bối, chúng ta duyên bèo nước đến đây cũng cạn, ta xin phép đi trước!”
Nói xong đi khỏi cửa tửu lâu, không thèm quay lại, mĩ nữ tỉ truy lên nói:
“tiên tử dừng bước”
Ta đối mĩ nữ tỉ vẫn có hảo cảm, dừng cước bộ nói: “tiên tử có gì chỉ giáo?”
Mĩ nữ tỉ hướng bên trong nhìn qua, thấy Mộ Dung lão nhân không có nhìn lén, nàng liền đem ta kéo ra ngoài:
“ muội sao ở đây?”
“vài ngày nữa muội liền kế thừa bách hiểu đường, tự nhiên phải ở đây!” ta trả lời đạm, tựa như tỉ không biết mà còn hỏi?
“Mục hàn đâu?”
Ta không tốt nói: “hỏi hắn làm gì?”
“không có hắn bảo hộ, ta lo lắng cho muội” mĩ nữ tỉ nhíu mày, hiển nhiên không tin vào khả năng của ta.
“tỉ quên ư? Ta là thiên hạ đễ ngũ, vô tình kiếm, Nguyệt Quang tiên tử, bài danh trên giang hồ hiện tại còn cao hơn tỉ, cần có người bảo hộ sao?”
Ta miệng nói cứng như vậy, nhưng thực thường xuyên sợ này nọ. Mĩ nữ tỉ bất đắc dĩ lắc đầu:
“ai, không nghĩ đến, ta cùng ngươi sống chung hơn 17 nă, cư nhiên ta vẫn không hiểu biết ngươi” hiểu được mới là quái. Ta thản nhiên nói:
“không hiểu thì là không hiểu, có lẽ sau này Mộ Dung Ý Vân sẽ vính viễn không lộ diện”
Mĩ nữ tỉ thở dài một tiếng, tựa tiếu phi tiếu:
“giang hồ đồn đãi Mục Hàn không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ Mộ Dung Ý Vân, có phải thực sự?”
“không phải sợ, là tôn trọng ta, hắn thích ta, cho nên tôn trọng” ta lại ăn trộm mấy câu trong tiểu thuyết ra nói.
“ai, ta thực hâm mộ ngươi, chỉ hi vọng hắn có thể hảo hảo đối đãi ngươi” mĩ nữ tỉ giường như ánh mắt có đôi phần miên man, nhưng rất nhanh biết mất, đổi giọng hỏi:
“ngươi còn có Giang tử Ngang?”
“hắn có gì phải lo?”
“chẳng phải giang hồ đồn rằng hắn quỳ trước cửa phòng ngươi nửa ngày, chỉ cầu ngươi tha thứ, một thân ngạo cốt mà hắn quỳ gối trước một nữ tử, tuyệt đối không phải là loại tình càm bình thường” tỉ tỉ coi như hảo nhãn lực. Ta khẽ ngẩn đầu, nhìn ánh mắt mĩ nữ tỉ:
“tỉ tỉ, kiếp này ta chỉ có Hàn, không có nam nhân nào khác!” ta cố ý dùng biểu tình kiên định nhất, quyết đoán nhất, nói như đinh chặt sắt, làm cho tỉ tỉ hiểu được tâm của ta.
Mĩ nữ tỉ thật dài thở một hơi: “không cần nói, ta sớm biết quyết tâm của ngươi, chỉ tại tự chỉ đa tình, Mục giáo chủ thực sự là anh hùng, còn hơn Giang đại ca. thích ai đều được, ngươi vui vẻ liền hảo”
Nhìn đi nhìn lại, tỉ tỉ vẫn là thực lòng thương ta, khiến ta cảm động!
“đó là đương nhiên” ta xúc động, cố dùng khuôn mặt tươi cười nói.
“ngươi từ bao giờ có bản lãnh trở mặt như trở tay? Vừa rồi trước mặt lão cha còn một vẻ băng sương lãnh đạm, ta chút nữa còn nghĩ nhậm nhầm người, quái không được giang hồ không ai phát giác ra ngươi” mĩ nữ tỉ cảm thán, chỉ là tỉ không biết có người tự nghĩ ra thân phận thực của ta, chính là bệnh thần kinh.
“ tỉ tỉ, ngươi hay là nên quay lại với cha? Thời gian dài hắn hoài nghi, đợi lát ngươi đến bách hiểu đường, chúng ta tiếp tục nói chuyện”
Mĩ nữ tỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng tiêu sái đi vào trong, ta cũng nhìn tỉ lần cuối rồi quay đầu đi thẳng, không muốn dây dưa tiếp gây phiền toái.