Ta vội vã chạy đến chỗ bệnh thần kinh xem thương thế của hắn, vừa động vào hắn thì hắn đã “a” lên một tiếng. Quan sát một hồi, bệnh thần kinh dường như tỉnh lại.
“Ý Vân” vẫn là hỏi ta: “ ngươi có bị thương không?”
Ta là kẻ thông minh, biết bệnh thần kinh vẫn còn đổ máu, vội dìu hắn vào giường.
“nhanh nằm trên giường, ta giúp ngươi băng bó” ánh mắt nhìn qua kiếm của hắn, máu theo kiếm chảy xuống, trong lòng chớp mắt trống rỗng, kiếm trong tay hắn cũng không phải Long ngâm. Long ngâm a, ngươi rốt cuộc đáng ở đâu? Bệnh thần kinh núc này vẫn là hỏi ta:
“cánh tay của ngươi?” thương không sâu, không chết được.
“ ta không có thương nặng” nói xong dìu hắn đi tới giường.
“trước hảo bảo quản chính mình” bệnh thần kinh lấy trên người một bình dược nhét vào tay ta, người giang hồ thường xuyên bị thương, vì thế cũng phải mang thuốc bên người.
“ngươi thật đúng bệnh thần kinh” ta ai oán xé áo máu của hắn, miệng húp một ngụm khí. Miệng vết thương của bệnh thần kinh rất sâu, nếu sâu thêm một tấc, liền đâm trúng tim. Không hổ là bệnh thần kinh, cư nhiên có thể đỡ thay ta một đao này, nhân tình cực lớn.
Ta đem áo bỏ ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu khô, nhanh tay rắc kim sáng dược trên miệng vết thương. Có thể thấy hắn thực đau, bất quả hắn thủy chung không có hừ một tiếng, vẫn là gắt gao cắn răng. May mắn quần áo hắn là lụa thượng hạng, vải dệt mềm mại. Ta đem váy trên người xé ra , băng bó miệng vết thương cho hắn.
“đem quần áo thoát”
Đừng hiểu lầm, ta không có hứng thú với nam nhân như nhắn, ta là nhớ rõ sau lưng hắn còn có ám khí, không cởi quần áo thì băng bó thế nào?
“ngươi làm được không?” rõ ràng nghi ngờ y thuật của ta.
“ta chính là giúp ngươi đem ám khí lấy ra, cần phải bôi lên kim sang dược”
“yên tâm, ta đã đem độc bức ra. Ngươi chỉ cần đem dược phấn rắc ở trên, băng bó một chút là có thể” bệnh thần kinh nói xong, đột nhiền hừ một tiếng, thống khổ kêu lên. Ta đành nhắm mắt cắn răng, dùng sức xé mở lưng áo hắn, huyết nhục mơ hồ một mảng, miệng vết thương rất lớn, có thể thấy được hắn đau đớn cỡ nào. Không nghĩ đến bệnh thần kinh lại lợi hại như vậy, ta cùng hai tên kia đánh nhau, hắn là trên lưng có ám khí vẫn có thể đấu đến mức này, ta đối hắn hảo cảm gia tăng chút điểm, bất quá, có thể thấy được lần trước rắn cắn đại khối băng có bao nhiêu độc, hắn là cao thủ tầm cỡ mà cũng ngất lịm tại chỗ, nếu là ta nhất định chết. Thiếu đại khối băng, lại thiếu bệnh thần kinh, ai…!
Hết thảy làm tốt, máu cũng ngừng chảy, ta rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Ta nghĩ xử lí vết thương của chính mình, tay ta vẫn còn rỉ máu. Ta ngoài cánh tay bị đao cắt, còn có một vết thương trên vai, phải cởi áo ra. Ta liếc mắt hắn một cái:
“có thể nhắm mắt hay không, ta phải xử lí vết thương”
“yên tâm, ta không nhìn lén” hắn nói xong liền nhắm nghiền mắt, quay mặt vào tường. Đem áo ngoài cởi ra, cánh tay lưu lại một vết thương nhìn mà ghê người, ta là lần đầu bị thương đến mức này, toàn thân đổ mồ hôi.
Kim sang dược đổ lên vết thương, đau đến muốn ứa nước mắt. Không có bông gòn, đành phải xé váy băng bó. Quần áo đều là vết máu, hơn nữa đều đã rách nát, đã sớm không có cách nào mặc. Ta mở ra trong hành nang, bên trong đều là 2 bộ quần áo màu trắng, vốn để dành làm Nguyệt Quang tiên tử. Ta mặc cũng không được không mặc cũng không xong. Hắn có phát hiện ta là Nguyệt Quang đi? Chủ yếu sẽ không đem ta cùng Nguyệt Quang đánh đồng? Nếu ta mặc quần áo màu trắng, hắn đem ta cùng Nguyệt Quang liên tưởng… ta thân phận bại lộ?
“Ý Vân”
“ân” ta theo bản năng xoay người, bệnh thần kinh cư nhiền nhìn thấy ta, ta là vẫn còn chưa mặc quần áo đâu. Ông trời, ta bị thấy được, ta vội đem chăn phủ trước ngực.
“uy, ngươi xem cái gì?”
“thực xin lỗi” hắn nhanh liền đem đầu quay sang.
“ta không có quàn áo mặc, làm sao giờ?” còn không mặc, ta không nghĩ trần chuồng chạy lung tung a.
“đại thẩm kia đâu?” hắn nói đến, ta mới nhớ ở đây còn có một đại thẩm, ta giao đấu rồi băng bó một hồi là quên mất một nhân vật đang tồn tại. Vừa rồi đánh nhau như vậy, không dọa chết đại thẩm đi?
“đại thẩm” ta lớn tiếng kêu, hướng phòng nàng chạy nhanh tới.
“đại thẩm” ta nhìn thấy nàng ngã trên mặt đất liền hoảng sợ.
“đại thẩm, tỉnh?” ta dùng sức ấn nhâm trung.
“khụ…” đại thẩm rốt cuộc tỉnh, mở to mắt nhìn ta.
“cô nương” xem ra, nàng không có chuyện gì, chỉ là bị dọa ngất. Nàng tựa vào giường dứng lên, thấy ta một thân toàn máu kinh hoàng nói: “ cô nương, ngươi làm sao?”
Ta cười nói: “không có gì, đại thẩm, có thể cho ta mượn y phục?”
Nàng thấy thế liền nói: “chúng ta nghèo, sợ quần áo không thể để ngươi mặc”
“chỉ cần có mặc là có thể”
“cô nương, ta đã là lão bà rồi, quần áo của ta ngươi mặc thế nào a”
“không sao, cứ lấy cho ta một bộ quần áo đi, mặc là được”
“thôi được”
Nàng nói rồi đi ra khỏi phòng, ta liền lấy bồn nước lạnh tẩy sạch thân thể. Huyết tinh hương vị thực khó chịu, không biết khi nào ta đã biết được mùi vị của huyết tinh? Đem phượng vũ bắt đầu mở ra, đặt ở trong nước, chậm rãi thanh tẩy. Phượng Vũ, thoạt nhìn là một cây trâm bình thường. Ai biết nó có thể đoạt mạng người? Tẩy đi huyết tinh, một lần nữa cắm lại trên tóc. Tẩy sạch vết máu toàn thân, ta lại tìm cái gương, trát lên mặt đầy phấn. Đeo lên kính mắt, trong gương chính là một cái nữ nhân ngu ngốc, ta không khỏi cười ra tiếng. Đủ ngốc, quái không được giang hồ truyền thuyết nói ta dung tục?
Bệnh thần kinh đã tìm đến, hắn đến thì đại thẩm đã ngủ, đương nhiên không thể an bài cho hắn. Ta phỏng chừng hắn muốn bảo hộ ta. Cẩn thận ngẫm lại, trong lòng còn có vài phần cảm động, hiện tại bệnh thần kinh ngủ ở cửa phòng của ta, hại ta không thể đi đâu, đành ngồi trong phòng.
Xa xa truyền đến tiếng gà gáy, trời rất nhanh đã sáng rồi.
“tiến vào đi” bệnh thần kinh đột nhiên mở cửa ra, đứng ở phía sau ta, ta hoảng sợ.
“uy, ngươi không có sao đi?”
Bệnh thần kinh cười nói: “ có ngươi chiếu cố, thế nào làm sao? “
“đi ngủ đi, ta ở đây thủ cho ngươi” ta cũng biết hắn đêm qua khó nhọc, vẫn là giúp hắn ngủ chút.
“Ý Vân, võ công của ngươi tốt lắm, trước đây, ta nhìn nhầm ngươi” hắn nhìn ta, bộ dạng chân thành. Ta liếc mắt hắn một cái
“thiết, cái gì nhìn nhầm, quả thực ngươi ánh mắt không tốt”
“ngươi vì cái gì phải trang điểm đậm như vậy?” ta có thể nói cho ngươi lời thật sao? Ta đứng lên, súy thủ nói:
“ngươi không biết, ta ở nhà một chút địa vị đều không có, cùng nha hoàn không sai biệt lắm, cha coi ta như không khí. Cho nên, ta đem phấn hương trang điểm, để thỏa mãn tâm hư vinh của chính mình. Dối gạt mình rằng mình là đại tiểu thư khuê các, ta là đại tiểu thư” ta nhìn hắn cười cười: “ thế nào? Có phải hay không rất dung tục, rất buồn cười?”
“ta là trang chủ thiên kiếm sơn trang, ngươi ngày đó có thể làm đương gia chủ mẫu, vì cái gì không muốn?”
“ ta không phải loại nữ nhân thiếu đầu óc, ta biết ngươi muốn cưới ta đều có dụng tâm. Gả cho ngươi, chẳng qua giúp ngươi có lợi , hoặc là vì trả thù, có hạnh phúc sao?”
Ta khóe miệng một mạt cười.
“ngươi thật thông minh”
Ta khẽ lắc đầu: “ không, ta một chút thông minh cũng không có. Nếu thông minh, sẽ không bị ngươi biến thành thân bại danh liệt”
Hắn mang theo xin lỗi nói: “ thực xin lỗi” hắn cũng thiệt tình xin lỗi ta? Ta cười khổ “không có gì, thực ra ta chính mình có vấn đề. Vì không lấy chồng, ta cũng vô cùng khổ sở. Cố ý bại hư thanh danh của mình, hiện tại mọi người đều nghĩ ta cùng đại khối băng..”
“các ngươi thực sự không có gì?” hăn làm như không tin.
“mẹ ta chết sớm, ta căn bản không có thủ cung sa, nếu ngươi hiểu lầm, ta cũng không cách nào nói rõ”
“Ý Vân, quần áo của ngươi bị hư hại như vậy, làm sao mặc?” hắn thấy một mảng quần áo đầy vết máu, cố ý xoay cái đề tài.
“ta hiện không có quần áo, sáng rồi nói sau” ta đứng lên “đi vào, đừng đụng vào miệng vết thuonwg.
“ý vân, ngươi vì cái gì giả mạo Nguyệt Quang?” giống lúc trước giữ Nguyệt Quang giống nhau, giữ chặt tay áo của ta.
Chương: bộ mặt thực
Ta bị bệnh thần kinh hỏi một câu đến giật mình…
Ta trước tới nay đều không có nghĩ bệnh thần kinh có thể tốt với ta. Nhưng là hôm qua hắn thực tốt với ta. Làm cho ta thực không quen. Bệnh thần kinh vết thương thực nghiêm trọng, thường xuyên nhìn hắn cắn răng hừ lạnh. Ta từ nhỏ hoành hành bá đạo, cho tới bây giờ không có người đả thương ta. Đây là lần đầu tiên, đối với ta mà nói bị thương tuy nhẹ nhưng khó chịu vô cùng. Điều này phải trách bệnh thần kinh, đương yên đương lành tự nhiên hắn đến làm sao chiếu mệnh của ta, làm ta gặp bao nhiêu xui xẻo, mấy kẻ đó đến không phải vì tìm bệnh thần kinh báo thù sao? Ở nơi thôn dã dưỡng thương hơn 10 ngày, may mắn là ta luôn chát phấn dày đặc, bệnh thần kinh không có nghi ngờ thân phận của ta, chính là không ngờ khi đó bệnh thần kinh vẫn là nghe được ta tự xưng Nguyệt Quang, thực là họa tại miệng!
Vết thương của ta đã liền miệng, mà hắn thương thể cũng đỡ hơn phân nửa. Bách hiểu đường đại hội đường quanh co cũng sắp tới gần, chúng ta phải nhanh chút đi tới tổng đường.
Thôn trang cách tổng đường không quá xa, còn có một cái trấn nhỏ, cho nên chúng ta quyết định trước ghé qua trấn tìm đồ ăn, mua ít phấn để dành a, mấy hôm chát phấn dày mặt cũng đã làm hộp phấn của ta gần hết.
Ăn uống tạm ổn, mua sắm cũng đủ, chúng ta bắt đầu lên đường , bệnh thần kinh kì quái hỏi ta:
“kiếm của ngươi đâu?”
Ta thản nhiên nói: “ trong lòng có kiếm là đủ, cao thủ chân chính trong tay không kiếm mà trong lòng cũng không kiếm, ta là người bình thường,cho nên trong tâm có kiếm , trong tay vô kiếm” ta cố ý nói liên thiên đi, mượn mấy lời tiểu thuyết nói ra. Phượng Vũ vần là được ta cài trên đầu, 1 cái nam nhân sẽ không chú ý đến cây trâm.
Bệnh thần kinh bất đắc dĩ cười nói: “không có biện pháp, kiếm của ngươi ta chưa thấy, nhưng là sắc bén lắm, từ tay danh gia đi?”
Ta gật đầu: “đích xác”
“là ai chú tạo?”
“sơn bản tuệ tử” ta thuận miệng đáp.
“cái gì? Sơn bản… tuệ tử?”
Bệnh thần kinh cực kì kinh ngạc, hắn nhận thức sư phụ ta?
“đúng, ngươi làm sao?”
“ngươi nói chính là Sơn bản tiền bối, phu nhân của Độc cô Trống trơn tiền bối, nữ chủ nhân thần binh lâu?”
Thần binh lâu là cái gì? Độc cô Trống Trơn lại là ai? Sư phụ của ta cùng Độc cô gia thế nào có quan hệ? Ta lắc đầu:
“ ta không biết, ta chỉ biết sư phụ tên Sơn Bản Tuệ Tử”
Bệnh thần kinh xem ta ánh mắt mịt mờ, không hỏi thêm.
“không muốn nói thì thôi”
Chúng ta đến được trấn nhỏ, trên đường rất là náo nhiệt. Nơi nơi đều là người võ lâm, không cần phải nói, tất cả mọi người đều là đến vì đường quanh co võ lâm đại hội. Tuy nhiên còn có hơn nửa tháng mới bắt đầu, nhưng vẫn có rất nhiều nữ hiệp hi vọng ở đường quanh co, có cơ hội gặp được ý trung nhân.
“hai vị, thực ngại quá, tiểu điếm thực sự không có phòng” đã muốn là căn thứ 4, khách điếm giờ này đã hết nhẵn. Ta nhớ lại trước kia đi thi đại học cũng là thế này. Cuối cùng, tìm hơn nửa buổn mới thấy một cái khách điếm còn trống, chỉ là người đông lắm. Ta có thể đến tiếu ngạo giang hồ, nhưng là bệnh thần kinh sẽ phát giác ta là Nguyệt Quang.
Đứng trong khách điếm chật kín người, bệnh thần kinh trên mặt muốn kết băng:
“đêm nay ngoài nơi này không còn chỗ nào sao?”
“vô nghĩa, không nghĩ lưu lại ta không bắt ép ngươi” hắn đã thấy lợi hại của ta, sẽ không úy hiếp ta đi.
Hắn cwời lạnh: “ muốn bắt ngươi rất nhiều người, ngươi thực sự không sợ?”
Ta tự phụ cười: “ ngươi quên sao? Với võ công của ta, ai động tới được, trừ phi nội trong thập đại cao thủ, ngoài ra ta không ngán ai” kì thật trong lòng vẫn là sợ hãi.
“có lẽ, ngươi thực sự là cao thủ” bệnh thần kinh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng phun một câu vô nghĩa.
“cao thủ thì thế nào? Ta nghĩ muốn làm nd Ý Vân bình thường dung tục” ta nói xong, ánh mắt loạn chuyển, căn bản không để ý tới hắn.
“sang năm, ngày 3 tháng 8 là võ lâm đại hội, ngươi có thể ở đó tranh đoạt”
Còn nửa năm, khi đó ta còn ở đây hay không vẫn còn khó nói. Ta mặc kệ hắn, tùy ý ngắm nghía khắp nơi.
“không tốt, có thập đại cao thủ là đủ rồi, Mộ Dung Ý Vân không muốn tranh cùng. Ai, Hàn làm thiên hạ đệ nhị, lại thế nào? Hắn đâu có vui vẻ?” không biết vì sao, đột nhiên trong đầu ta xuất hiện bóng dáng Hàn. Thản nhiên, càng ngày càng mơ hồ, thậm chí đã không rõ tại sao. Chỉ biết, bóng dáng kia vô luận nói thế nào cũng không đi. Bệnh thần kinh chợt sắc mặt biến:
“ngươi kêu hắn cái gì?”
Ta lập tức phản ứng, hắn kêu ta “Vân Nhi” đã là muốn thân mật, ta cư nhiên kêu hắn “Hàn”. Quái không được, ngoại nhân nghĩ chúng ta có sự gì. Ta làm sao đây? Cư nhiên thuận miệng một tiếng kêu ra. Ta vội xua đuổi ý tưởng trong đầu, lấy bệnh thần kinh mắng:
“bệnh thần kinh, ngươi không phục? Ta gọi hắn “Hàn”, ngươi nghe hắn gọi ta Vân nhi?”
“Vân Nhi…” hắn kêu một tiếng, tựa hồ giận dữ. Ta nghi hoặc nhìn hắn:
“ngươi không phải điên? Ngươi đã muốn hưu ta đi? Kêu thân mật như vậy làm gì? Hơn nữa, ta nhìn ngươi chính là bộ dạng ăn dấm chua”
Bệnh thần kinh liếc mắt mộ cái: “ hắn có thể gọi, vì gì ta không thể?”
Ta hừ lạnh:” Vân nhi này chỉ có hắn được kêu,ngươi không thể, ta liền không cho ngươi kêu, thế nào?”
Bệnh thần kinh một vẻ giận giận nói: “ Ý Vân, về sau ta kêu ngươi như thế”
Đã sớm biết hắn điên, ta liếc mắt hắn một cái:
“gọi Mộ Dung cô nương, ta và ngươi vô can”
“ngươi là thê tử chưa cưới của ta” bệnh thần kinh đột nhiên nói một câu làm ta nhảy dựng.
“ngươi quên, ngươi đã hưu ta, chúng ta là thù nhân không đội trời chung, còn có, Nguyệt Quang tỉ tính là gì?”
Bệnh thần kinh nghe vậy, ngữ khí hơi nhuyễn: “ chúng ta đã là bằng hữu, vì sao phải khách khí?”
Bệnh thần kinh, ta cảnh cáo ngươi, ta không phải ngốc tử, căn cứ vào biểu hiện của ngươi, ta sợ là ngươi lại thích ta?
“thực xin lỗi, bệnh thần kinh,ta với ngươi không thể làm bằng hữu”
“không cho ngươi kêu bệnh thần kinh” hắn dùng mệnh lệnh nói, làm cho ta càng không thích. Ta đương nhiên nói:
“ngươi chính là bệnh thần kinh”
“gọi tên ta” hắn đanh mặt gằn giọng.
“Lạc Lạc, ngươi xem nhiều thứ đẹp vậy?” một mĩ mạo nữ tử hồng y cầm một hồng bao kiếm, bên trái còn có một nữ tử hoàng y chính là đang nói chuyện cao hứng/ Hồng y nữ tử phía sau còn có tám thị nữ, không cần phải nói, chính là Cố tiểu thư Cố Mộng Tình. Bên người nữ tử hoàng y chính là yvv, các nàng thực đúng là chật vật, đi một đoàn người lại ở chốn đông người, thực có cảm giác ô tô lớn chen chúc ngõ nhỏ nha. Ta cùng các nàng lại vẫn là oan gia ngõ hẹp.
Ta mặc kệ coi như không gặp, đi nhanh qua. Bệnh thần kinh vẫn là theo sau ta, không nghĩ gặp các nàng. Y Lạc Lạc đột nhiên xoay người
“Giang đại ca”
Cố mộng tình cũng xoay người, ôm quyền nói: “Giang trang chủ”
“Cố tiểu thư, sức khỏe tốt đi” bệnh thần kinh cũng khách sáo.
“Mộ Dung Ý Vân” Y Lạc Lạc ngàn lần không nghĩ ta cùng đi với bệnh thần kinh, kinh ngạc hô lên.
“nàng là Mộ Dung Ý Vân?” Cố Mộng tình nghe thế, nhất thời bất ngờ.