Lại đi vài ngày lộ trình, ngày càng gần Giang gia. Một buổi tối, gần hoàng hôn, ta tìm được một khách điếm. gọi là khách điếm, kì thực gọi… chuồng ngựa cũng không khác biệt. đây là một khách điếm của một thôn trang nhỏ, rất nhỏ, lại có phần bẩn thỉu. khách nhân cũng ít đến đáng thương, trừ bỏ tiểu nhị thì chỉ có ba nam nhân ăn to hét lớn.
Ta tùy tiện ngồi xuống một cái bàn nhìn có vẻ sạch sẽ nhất, khẽ nói “mang cho ta ít đồ ăn, thanh đạm càng tốt” hiện tại ta ngửi thấy mùi mỡ là muốn nôn, quả thực sắp thành ni cô, phải chăng trước kia ta đã gây nghiệt? đúng rồi, ta ngoại hiệu Nguyệt Quang tiên tử, chẳng phải tiên tử thì ăn chay sao?
“cô nương, thịt nướng của quán ta không tồi, người có muốn thử không?” tiểu nhị đứng cạnh ta vẻ mặt siểm mị, rõ ràng hắn nhìn ra quần áo ta mặc đều là tơ lụa thượng hạng nên có ý cầu tài.
“không cần, ta chỉ muốn chút đồ ăn thanh đạp” ta rút ra một khối bạc “dọn cho ta một phòng thật sạch sẽ là được”
Tiểu nhị cầm khối bạc, con mắt mở lớn như chưa từng bao giờ thấy vậy, vội vàng rối rít “được”
Chỉ chốc lát, có bốn món ăn được đưa lên. Đúng là thập phần thanh đạm, một chút mỡ cũng không có, như vậy là tốt.
Ta vừa cầm đũa, ngẩng đầu thì thấy ba gương mặt khó coi đang nhìn ta với ánh mắt hình viên đạ. Ta chán nản nói “các vị, làm gì?”
“cô nương, một người đi đường không sợ thổ phỉ sao?” một tên người béo vẻ mặt cực kì ti bỉ hỏi ta.
Ta liếc mắt “một người”
“một người rất cô đơn, không bằng ăn cùng chúng ta” một tên gầy nói xong cả ba cùng cười phá lên.
Ta nếm đồ ăn “ta thích yên tĩnh”
“cô nương, đô ăn này là cho chó sao cô nương ăn được” ta vừa cho vào miệng thì đã nói vậy, mắng ta là chó? Không muốn sống chăng?
Nếu là trước đây phỏng chừng ta đã đánh cho 3 tên thành đầu heo, nhưng hiện tại tính tình của ta hiền hòa đi rất nhiều, chỉ khẽ liếc mắt rồi tiếp tục ăn.
“cô nương đừng vô tình như vậy, không bằng lại đây” tên mập cực kì thô bỉ đi lại chỗ ta. Ta chưa kịp phát tác thì một âm thanh phẫn nộ vang lên
“dừng tay”
Ta hướng mắt nhìn ra cửa, lập tức trợn to, nếu không nhầm thì hẳn là Y dục Thành, tên họ Y tới đây làm gì? Ta không muốn gặp hắn , lập tức cúi đầu.
“ngươi là ai”
Y DỤc Thành nghiêm nói “khi dễ tiểu nữ tử, không phải là hành động của một đại trượng phu”
“tiểu tử, nếu không muốn chết thì rời đi, ta là người của đường môn”
A, chẳng trách đều xấu như vậy, phỏng chừng trên dưới đường môn chỉ một mình Cố Mộng tình là xinh đẹp thôi.
Ta cười lạnh “đường môn, quả nhiên đều là đồ mất dạy vô học”
“tiểu cô nương, biết Đường môn là cái gì không?” ba tên cười mị nhìn ta.
Ta cố ý khở dại nói “không biết?”
“ngươi” ba tên đồng loạt tức giận
“thế các ngươi có biết bách hiểu đường không?”
“biết”
“vậy biết đắc tội với đường chủ bách hiểu đường có hậu quả gì không?”
“tiểu tử kia là ddwonwgf chủ?” một tên không tin chỉ vào Y Dục Thành.
Y Dục Thành sớm đã thấy ta, kinh ngạc không nói nên lời.
Người nọ đột nhiên cười to “tiểu cô nương, ngươi không biết rồi, bách hiểu đường Mộ Dung Ý Vân đường chủ đã thoái ẩn giang hồ, hơn nữa Mộ Dung Ý Vân là nữ” cám ơn hắn còn nhớ.
Ta cười “đương nhiên ta biết, vậy ngươi xem ở đây có mấy nữ nhân?”
“Mộ Dung đường chủ, sao cô nương lại ở đây?” Y Dục Thành đã tới chào hỏi, trực tiếp bỏ mặc 3 tên kia đang ngây ngốc ở đó.
Ta thuận miệng đáp “ta ở đây ăn cơm” ba gia hỏa kia tựa như bây giờ mới hiểu ra vấn đề, đang kinh ngạc nhìn ta.
“còn Y trang chủ, người tới đây làm gì” ta cố ý nhấn mạnh, ba tên kia lập tức phát run, từng nghe môn chủ Cố Mộng tình nói tuyệt đối không được đắc tội với Y gia, cứ cho là đắc tội với bách hiểu đường có thể chết, nhưng nếu trái lệnh môn chủ, muốn chết cũng không xong.
“ai, tìm Lạc Lạc”
Ba tên gia hỏa kia vừa run vừa nhẹ nhàng đi ra. Ta giả vờ không nhìn thấy
“vậy ngươi đã gặp qua Độc cô Huỳnh?”
“Độc cô cô nương ta cũng từng sơ kiến, nàng đều đeo sa, không nói một lời với ta” đáng tiếc, người ngay trước mặt, hắn lại đi tìm khắp nơi.
“phải không, nghe nói Cố tiểu thư muốn thành hôn” ta lại cố ý nhấn mạnh, 3 tên kia lập tức tái mặt.
Hắn lắc đầu “ý tốt của Cố tiểu thư, tại hạ tâm lĩnh, nhưng hiện tại ta chỉ muốn tìm Lạc Lạc”
Ta thản nhiên “thích nàng sao?”
Y DỤc Thành tức thì ngây người như tượng, ánh mắt không tin nổi nhìn ta, miệng run run “Mộ Dung …cô nương… người vừa nói gì? Đó là muội muội của ta” đến gọi tên ta cũng sai, đủ biết hắn đang cực kì kinh ngạc, đến mưc quên rằng ta sớm đã là thê tử của người khác chứ đâu phải cô nương.
Ta cười “có hay không trong lòng ngươi hiểu rõ”
Hắn nhìu mày “cô nương… không… Mộ Dung đường chủ có ý tứ gì?”
“tự hiểu” ta đứng lên, hướng tới 3 tên mặt to bé kia.
3 tên kia muốn né tránh, nhưng tiếc là đã muộn, chớp mắt bị ta điểm huyệt, dựa vào võ công hiện giờ của ta, 3 tên mao cẩu đừng nói là né, ngay cả nhìn thấy cũng đừng hòng.
“Mộ Dung… Mục phu nhân… thực xin lỗi, đều là tiểu nhân có mắt không tròng” vừa nói vừa khóc, nếu không phải vì bị điểm huyệt phỏng chừng sẽ quỳ lạy ta.
“như vậy a” ta lại xoa xoa tay “các ngươi cứ ở đó đếm muỗi, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi”
“Mộ Dung đường chủ… có thể nể tình Cố tiểu thư thả bọn hắn?” Y Dục Thành thấy vậy cũng ái ngại.
“tiểu nhị, phòng của ta đâu? Y Dục Thành, loại người này nên có chút bài học không thể dễ dàng bỏ qua”
Tiểu nhị sớm đã trố mắt đừng nhìn, nghe thấy ta gọi, hắn run rẩy đi tới “cô nương… thỉnh”
“Mục phu nhân…”
“đường chủ…” Y DỤc Thành gọi ta lại
“chuyện gì?”
“người… có phải biết chuyện gì?” hắn run run nói.
“ngươi quên ta là ai sao, biết đương nhiên là biết” đương nhiên ta biết, hơn nữa biết cực kì rõ ràng. Mặc kệ hắn đi, ta quay đầu đi thẳng. Ta đoán Y Dục Thành nhất định còn đến tìm ta. Tuy ta vừa nói rất mơ hồ, nhưng tin tưởng hắn có thể hiểu được. hắn quan tâm đến tiểu muội như vậy, chỉ là có thể nói ra hay không mà thôi, điều này chỉ có thể dựa vào chính hắn. nói thực ta rất muốn người có tình sẽ thành quyến thuộc, nhưng là, ta không thể can thiệp quá sâu vào chuyện tình cảm cá nhân, hơn nữa ta sợ bọn hắn có kết quả giống ta và Hàn…
“đường chủ…” quả nhien, sáng hôm sau, Y DỤc Thành đến tìm ta từ sớm.
Ta mị mị ười mở cửa “chẳng hay sáng sớm Y trang chủ đến tìm ta có việc gì?”
Hắn nhìn bàn trà , kì quái hỏi “phu nhân có khách?”
“mời ngồi, đặc ý chuẩn bị vì người” ta đã sớm chuẩn bị một ấm trà nóng, hai người từ từ nói chuyện.
“người biết trước ta sẽ đến” hắn kinh ngạc
Ta nhún vai “biết, chỉ cần ngươi muốn tìm muội muội, sẽ đến” ta cố ý ám chỉ.
Hắn nhìn thẳng ta “phu nhân, thỉnh nói thẳng, nếu biết Lạc lạc ở đâu, xin nói cho Y mỗ biết, Y mỗ tuyệt đối sẽ ghi ơn này”
Ta cúi đầu cười “ngươi muốn ta nói gì?”
“phu nhân biết cái gì?” không tính ngu, hiểu được ý của ta.
Ta lắc đầu “ngươi và Y lạc lạc chỉ có tình cảm huynh muội sao?”
Ánh mắt hắn lập tức lóe lên tinh quang, bình tĩnh nói “chúng ta chính là huynh muội”
“phải không? ngươi quan tâm nàng như vậy?” ta thực sự lãnh đạm
“Ta chỉ có một muội muội, đương nhiên quan tâm”
“phải không?” ta nâng chumg trà nhấm nháp, cố ý xem trộm thần sắc của hắn.
“Lạc lạc đối với ngươi, xem ra cũng không phải tình cảm huynh muội đơn thuần” ta đặp chum trà xuống rồi nói. Trên mắt hắn lập tức lộ ra một tia đau đớn, muốn nói lại thôi.
“Đại huynh như cha, có lẽ nàng rất ỷ lại ta” ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại không xác định.
“ta nghe nàng nói, có một lần, nàng rớt xuống nước, là ngươi tự mình ôm nàng lên bờ”
Hắn kinh ngạc nhìn ta, ta cười trộm “ta cùng Lạc Lạc sớm hóa thù thành bạn, quan hệ tốt lắm, nàng cái gì cũng nó cho ta…”
“nàng ở đâu?”Y Dục Thành đã không còn kiên nhẫn, gằn giọng.
Ta nhàm nhã tiếp tục uống ta, coi như không có hắn ở đây.
“phu nhân, ta mạo phạm” hắn biết mình lỡ ý, sợ ta không nói.
“Thần y a, người ngồi xuống, đừng kích động”
Hắn không từ bỏ “xin hỏi phu nhân, có phải người biết tiểu muội ở đâu?”
“ngươi không là nghĩ ta giam dữ nàng chứ” ta cười cười.
“ta biết, sau khi rời khỏi Mộ Dung gia thì không còn thấy nàng” Y DỤc Thành nhìn ta “nhưng ta tin phu nhân không có làm vậy”