Hai vợ chồng Phó Thành Lãm và Việt Thanh Loan đang ngồi đối diện nhau. Phó phu nhân ngồi ở giữa.
Việt Thanh Loan tưởng sau đêm hôm đó lăn giường xong chồng cô sẽ cởi mở hơn, nhưng lại thất vọng bởi Phó Thành Lãm vẫn lạnh nhạt như thể chưa có gì giống trước kia. Cô cũng từng nghi ngờ chồng có phụ nữ bên ngoài, cũng từng cho người âm thâm điều tra, nhưng kết quả là anh ấy không hề nɠɵạı tình.
- Mẹ đang nghĩ nếu con nɠɵạı tình thật thì sẽ thế nào. Mẹ sẽ từ con hay vứt con đi, kêu luật sư chia tài sản rồi từ mặt luôn cho dễ. Làm gì có chuyện đó.
Bà lẳng lặng bảo người làm làm cho con trai một ly nước cam, con dâu một ly cacao nóng. Thói quen và sở thích của con cái, người mẹ này vẫn nhớ rất rõ.
- Hzzz, nếu con nɠɵạı tình thật, thì mất dạy quá. Mẹ có thể không chửi chồng nếu ông ấy nɠɵạı tình vì ông ấy là con của mẹ chồng, nhưng con mẹ thì mẹ chửi được. Mẹ nuôi dậy con không tốt thì con mới thế. Mẹ khuyên người ta đừng nɠɵạı tình, mà con trai mẹ nɠɵạı tình thì xấu hổ biết bao. Nói thật với các con, trong mấy chục năm sống trong hôn nhân, có lúc bố mẹ cũng chán nhau chứ, cũng muốn đi tìm thú vui lắm. Nhưng không dám đâu, mẹ không dám mà con lại dám? Trời ạ, tội này phải gánh thế nào đây.
Phó Thành Lãm thở dài rồi nhìn người mẹ drama của mình.
- Mẹ à, mẹ xem phim nhiều quá rồi đấy. Con không nɠɵạı tình nên mẹ bớt suy diễn đi.
Người phụ nữ trung niên lại cầm tay con dâu rồi lo lắng.
- Thanh Loan, chắc con tức giận lắm. Thôi đừng có giận nhé, nó nói không thì là không, không phải mẹ bênh con trai mẹ đâu, nhưng mẹ tin lần này không phải Thành Lãm. Trong cơn tức giận ấy mà, ta chỉ nhìn thấy lỗi lầm của người kia, thấy mình thiệt thòi mà quên đi sự tử tế dành cho nhau.
Việt Thanh Loan nhăn nhó, mẹ chồng cô là người hay nghiêm trọng hóa vấn đề, nhưng bà ấy nói hợp lý và không sai.
- Vâng mẹ, con ổn mà.
Miệng nói ổn, nhưng dù tin chồng không ở nhóm chat kia thì Việt Thanh Loan vẫn thấy quan hệ giữa cả hai bất ổn.
Muối và đường giống nhau, nếm mới biết mặn ngọt.
Chẳng phải có câu nói như này sao:
“Muốn thử đàn ông, cho anh ấy tự do.
Muốn thử đàn bà, ngừng chi tiền cho cô ấy.
Đàn ông khi yêu không cần tự do, đàn bà khi yêu không cần vật chất“.
Phó Thành Lãm tận hưởng tự do, Việt Thanh Loan nhà nɠɵạı không hề nghèo. Cô thử chồng mình, còn anh lại hào phóng chi tiền cho vợ.
Là anh không yêu, còn cô yêu rất nhiều.
Mẹ chồng rời đi, chỉ còn lại hai người, Việt Thanh Loan nhìn chồng hỏi:
- Anh có gì muốn nói với em không?
Phó Thành Lãm cầm ly nước cam uống một ngụm, rồi lạnh nhạt đáp lời.
- Ý chính thì em vừa nghe rồi đó. Về cơ bản không có gì để phải nói thêm cả.
Việc này có thể được coi là nghiêm trọng, Phó Thành Lãm cũng không hề giải thích với Việt Thanh Loan một lời.
Cảm giác tồi tệ nhất của Việt Thanh Loan lúc này, là bẽ bàng nhận ra mình không có ý nghĩa gì với đối phương như cô vẫn nghĩ. Và cô tự thấy mình thật ngu ngốc khi quan tâm quá nhiều tới anh.
Thì ra, hiểu được lòng người là khôn ngoan, hiểu được lòng mình là tỉnh ngộ.
Những người khác chỉ thấy họ rất hạnh phúc, chứ không biết cuộc hôn nhân này bế tắc đến nhường nào.
Việt Thanh Loan nhìn lên bức tranh cầu kì và đắt giá trên tường, bâng quơ nói đầy buồn bã.
- Tranh càng đẹp, tay càng lấm lem. Vậy mà người ta đâu quan tâm, họ chỉ nhìn thấy mỗi bức tranh mà thôi.