Phó Thành Lãm đêm nay uống kha khá, thậm chí Việt Thanh Loan được giữ lại ở phòng ngủ của chồng.
Dù là vợ chồng mấy năm rồi, cũng không phải lần đầu, nhưng Việt Thanh Loan hồi hộp hơn cả lần đầu.
Vừa vui mừng, vừa lo lắng, cả chút sợ.
- Chồng à, uống chút nước giải rượu đi.
Phó Thành Lãm cầm lấy nhưng không uống, mà đặt trên bàn cạnh đó.
Ban công chưa đóng cửa, Việt Thanh Loan sợ chồng uống rượu gặp gió lạnh sẽ ốm mất, bèn đứng lên đóng lại.
Bất ngờ cô được ôm gắt gao từ phía sau, Phó Thành Lãm hơi thở toàn mùi rượu gục trên vai vợ, giọng nỉ non làm Việt Thanh Loan sửng sốt.
- Anh xin lỗi, rất xin lỗi em vì năm đó. Xin em đừng đi!
- Thành Lãm, anh say rồi, đi nghỉ đi!
Việt Thanh Loan xoay người đỡ chồng xuống giường, bàn tay khẽ khàng cởi áo khoác ngoài của anh ra. Cô không vội, từ từ, thi thoảng còn lén lút nhìn chồng mình.
Vợ chồng danh chính ngôn thuận, nhưng với người phụ nữ này đúng là vừa gần vừa xa.
Phó Thành Lãm mơ màng nhìn Việt Thanh Loan, lại cầm lấy tay cô rất chặt, chặt tới mức Việt nhăn mày đau đớn.
- Em đau!
Tay được buông ra, Phó Thành Lãm lại vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trước mắt.
Một cái nghiêng người, một nụ hôn từ nông tới sâu khiến Việt Thanh Loan không kịp thích nghi.
Cô hốt hoảng, thở không nổi với sự thay đổi quá nhanh từ chồng mình.
Có mơ Việt Thanh Loan cũng không nghĩ lần quan hệ thứ hai của họ, cũng là lần quan hệ đầu tiên sau hôn nhân lại diễn ra trong lúc chồng cô không hoàn toàn tỉnh táo.
Lâu nay, Việt Thanh Loan vẫn giữ nguyên mùi nước hoa cũ mà không đổi. Cô nghĩ Phó Thành Lãm thích mùi hương này, cũng là loại nước hoa cô đã dùng khi lăn giường cùng anh ngày ấy, nên chung thủy dùng nó mấy năm trời.
Phó Thành Lãm cảm nhận được mùi hương quen thuộc và nhung nhớ bấy lâu, quả thực không kìm nén thêm được nữa.
Việt Thanh Loan ở dưới thân chồng mình, do đã quá lâu không tiếp xúc thân thể nên mới đầu có chút hoảng loạn, cảm xúc lẫn lộn không biết nên vui hay buồn. Một lúc sau, khi hai cơ thể đã thích nghi và không ngừng va chạm, thì họ mới thực sự chìm đắm vào sự hoan ái, việc vốn dĩ quen với các cặp vợ chồng thì lại là sự xa xỉ với cặp đôi này.
Một người ra sức nâng niu, một người nỉ non tận hưởng.
Đêm đó Việt Thanh Loan mệt vô cùng, nhưng lòng hân hoan phấn khích. Lần đầu bị chi phối bởi sự non nớt, đau đớn và lóng ngóng. Lần này, cô mới cảm giác mình là vợ của người đàn ông đang nằm đè trên thân.
Cô ôm lấy tấm lưng trần của chồng, nước mắt đã lấp ló nơi khóe mắt.
- Thành Lãm, em yêu anh!
Việt Thanh Loan hạnh phúc nằm trong lòng Phó Thành Lãm mà thiếp đi. Hiếm hoi mới có đêm cô ngủ ngon đến thế. Bởi những đêm trước đây, Việt Thanh Loan rất bất lực và phiền muộn. Chồng cô khi thì về khuya nói đi tiếp khách, khi thì kiếm cớ xử lý công việc mà ngủ luôn ở phòng làm việc, khi lại chủ động đưa cô về nɠɵạı cho đỡ nhớ nhà.
Số lần Phó Thành Lãm chung giường vợ đếm trên đầu ngón tay. Nói chung giường, nhưng anh luôn quay lưng lại với vợ, hoặc miễn cưỡng ôm cho có rồi đến nửa đêm lại buông ra.
Do họ sống ở nhà riêng nên không ai biết Việt Thanh Loan bên ngoài sung sướиɠ, bên trong bị lạnh nhạt. Bố mẹ hai bên còn thi thoảng nhắc khéo rằng muốn có cháu bế.
Cô cũng muốn lắm chứ, nhưng một mình cô thì sinh con kiểu gì!