Sao lại khóc nhè rồi?Thái Từ Quân để quên điện thoại ở nhà Nghê Hồ Ly, quay lại thì thấy cảnh Tư Dạ Đam ôm cô ở cổng. Hàn Hân được lệnh dừng xe ở xa xa, đợi Tư Dạ Đam đi rồi Thái Từ Quân mới đi tới.
Hồ Ly nước mắt tèm lem ngẩng lên, khuôn mặt ủy khuất đầy không cam lòng. Cô hơi cười, tự lau nước mắt đứng lên.
Đang ngồi lại đứng lên đột ngột với tâm trạng không ổn, cô hơi chóng mặt.
Bỗng cả người được bế ngang lên. Thái Từ Quân bá đạo đưa Nghê Hồ Ly vào nhà.
Một tay cô choàng qua cổ anh, tay kia thõng xuống và xấu hổ, giọng còn hơi lạc đi.
- Không cần bế…
Thái Từ Quân dừng lại giữa sân, ánh đèn vàng mờ nhạt nhưng vẫn nhìn nhau rất rõ.
- Đừng có gì cũng không cần. Anh đây quan tâm thì em cứ nhận đi. Mất gì đâu.
- Bỏ tôi…
- Cái tay kia đâu, em buông thế anh bế mất cân bằng.
Hồ Ly hơi giẫy giụa cự tuyệt, liền bị Thái Từ Quân giữ chặt, nhìn có hơi đáng sợ.
Tay kia ngoan ngoãn ôm cổ người ta nốt.
Thái Từ Quân mỉm cười hài lòng đi tiếp, tới sofa thì nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Anh khom người nhìn, cô ngẩng mặt đối diện.
- Cái mũi đỏ lên kìa.
- Kệ…
Một nụ hôn ập xuống. Thái Từ Quân không thể trơ mắt đứng nhìn mãi, phải nhanh nhanh lên thôi.
Cùng lắm thì được ăn cả, ngã về không.
Hồ Ly hai má đỏ ửng, mũi hồng hồng, yếu đuối nhưng dễ thương. Vẫn là người đàn ông khó kiềm chế được.
Khi anh đang tham lam muốn hôn sâu hơn, thì Nghê Hồ Ly nghiêng mặt né tránh.
Từ Quân không bỏ cuộc, chuyển hướng tới cổ Nghê Hồ Ly.