Sau khi Hàn Hằng nghỉ ở Thái thị, Thái Từ Quân đã cân nhắc Hàn Hân sẽ kế nhiệm chị gái. Tuy nhiên cô ấy từ chối vì cảm thấy năng lực mình chưa đủ. Thái Từ Quân không nỡ để thân tín lâu năm cứ mãi giậm chân tại chỗ, cũng thấy được tiềm năng của Hàn Hân nên đã điều cô đi học thêm các khóa học kinh doanh và lãnh đa͙σ.
Hàn Hân giờ là giám đốc ở Thái thị, và cô mới tuyển một trợ lý.
Trợ lý giám đốc Hàn là nam giới, thua cô 3 tuổi, cao ráo trẻ trung, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Không biết có phải do Hàn Hân đơn giản dễ tính, hay trợ lý nhanh nhẹn tháo vát mà hai người làm việc rất hợp cạ.
Một ngày đẹp trời, sếp và nhân viên tay trong tay về nhà đằng gái, gặp mẹ và chị gái của đối phương.
- Mẹ, chị, đây là bạn trai con!
Mùa đông năm ấy, Hàn Hân kết hôn. Chồng cô hóa ra là thiếu gia nhà giàu, được đối tác của Thái Từ Quân gửi gắm tới Thái thị học việc. Hàn Hân không hề biết nhà chồng giàu có, còn có ý nghĩ sẽ chăm lo cho chồng vì anh chỉ mới đi làm. Đến khi trên lễ đường nghe MC đám cưới giới thiệu, Hàn Hân mới bật ngửa ngỡ ngàng.
***
Tư Dạ Anh Vũ tìm được chỗ ở của Trịnh Hy Lam.
- Em có gì muốn nói với anh không?
Hy Lam dửng dưng lắc đầu.
- Không, anh tìm tới tận đây có việc gì. Công ty em đã ủy quyền…
- Chuyện riêng, không phải chuyện công việc.
- Chúng ta đâu có gì riêng để nói với nhau.
- Có, anh muốn biết có phải em mang thai con anh không. Hôm đó…
- Không phải đâu.
- Nếu tính ngày dự sinh thì khả năng cao là hôm đó. Nếu không phải sao em phải lặn mất tăm.
- Em không lặn mất tăm, nhiều năm miệt mài làm việc nên giờ em muốn nghỉ ngơi thôi. Sao anh biết ngày dự sinh? Anh điều tra em?
- Không, bạn anh là bác sỹ nơi em khám thai, anh tình cờ biết.
Hy Lam thở dài, rồi cụp mắt nhìn chiếc bụng lớn.
- Ừ, con anh.
Tư Dạ Anh Vũ vui sướиɠ đứng bật dậy đi tới định ôm Hy Lam vào lòng, nhưng cô lại né tránh.
- Không có gì thay đổi cả. Anh sống cuộc sống của anh, em sẽ nuôi con, không làm phiền gì tới anh cả.
- Hy Lam, em nói gì vậy. Đó là con anh, anh phải có trách nhiệm với hai mẹ con em chứ. Sao anh có thể giả vờ coi như không biết mà sống tự tại được.
- Chúng ta ly hôn rồi.
- Ly hôn rồi có thể kết hôn lại.
- Anh Vũ, đây không phải chuyện đùa.
- Vậy em nghĩ con anh ra đời không có bố có phải chuyện tốt không? Không nói nhiều, anh sẽ cùng em nuôi con, người bố trên giấy khai sinh của con phải là Tư Dạ Anh Vũ này.
Hy Lam thấy điều này không tệ lắm, cô vẫn còn tình cảm với chồng cũ, giờ còn có con chung. Thôi cứ đợi sinh con ra rồi tính tiếp.
Việc có bầu và sinh con hoàn toàn thay đổi cuộc sống chỉ có công việc của hai người. Trước kia là vợ chồng, cả hai cũng hiếm cùng ăn cơm ở nhà, nhưng giờ Anh Vũ tan làm về nhà sớm, chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ cho Hy Lam. Cô cũng ủy quyền công ty cho người khác nên bản thân cũng rảnh rỗi tập trung chăm sóc nhà cửa.
Nhìn Anh Vũ trang trí phòng em bé trong căn hộ lớn, Hy Lam hơi cười.
- Lẽ ra chúng ta nên như thế này từ lâu rồi, thì đã chả tới nỗi ly hôn.
Anh Vũ dừng tay, đi tới xoa xoa bụng cô…
- Kịp mà, giờ chúng ta bắt đầu lại vẫn kịp. Thật may anh đã tìm được em trước khi em sinh con. Cứ nghĩ cả quãng thai kì trước đó em phải lọ mọ một mình anh lại thấy đau lòng.
Hy Lam đặt tay mình áp lên tay chồng.
- Hi vọng chúng ta sau này sẽ hạnh phúc.
- Ừm, anh sẽ khiến em hạnh phúc. Người mẹ hạnh phúc sẽ nuôi dậy nên những đứa trẻ hạnh phúc.
- Những?
- Ừ, anh muốn có nhiều con với em.
- Thật tình, một đứa còn chưa ra đời anh đã tính đến mấy đứa rồi.
- Mong muốn là thế, nhưng tùy em thôi, em muốn một cũng không sao cả.
- Vậy còn xem anh khiến em hạnh phúc tới đâu đã.
Đùng một cái giới kinh doanh lại sửng sốt khi Tư Dạ Anh Vũ và Trịnh Hy Lam nối lại tình xưa. Khác xưa ở chỗ, người phụ nữ chấp nhận lui về làm hậu phương chăm chồng chăm con. Thi thoảng, Hy Lam vẫn cùng chồng bàn việc, nhưng không nhiều, công ty vẫn luôn đứng tên cả hai.